Tút...Tút...tút....
Phía bên kia thậm chí còn không cho Khang Trí Sinh cơ hội phản bác, nói xong là cúp máy luôn.
Rầm!
Khang Trí Sinh tức giận nghiến răng kèm két hất chén trà xuống đất, ông ta thật sự muốn phun máu ra mà chết đi cho rồi.
Nhục nhã nghẹn uất quá!
Chỉ trong vài phút, 400 chiếc xe tải trị giá hai trăm triệu của mình đã bị phá hủy không còn một mảnh, đủ thấy thiệt hại nặng rề rồi.
Giờ đây, thậm chí ông ta còn phải bồi thường gần một trăm triệu cho quân đội!
Hơn nữa, ông ta hoàn toàn không thể từ chối.
Đó là Phi Long quân của Đại Hạ, từ chối chính là tự tìm đường chết!
"Khang quản gia, có thỏa mãn không? Nếu ông vẫn chưa chơi đủ, ông có thể triệu tập thêm vài trăm xe tải hạng nặng nữa đến đây.”
Diệp Phàm vừa ăn trái cây vừa nhe răng cười nói.
Khang Trí Sinh nghiến răng, quát lớn:
"Họ Diệp kia, lần đầu tiên trong đời Khang Trí Sinh này phải gánh chịu một tổn thất lớn như vậy!"
"Hôm nay, mày phải bồi thường tiền cho bốn trăm xe tải của tao, và số tiền tao phải bồi thường cho Phi Long quân cũng phải do mày trả hết!"
"Nếu không, tao sẽ cho mày bò ra ngoài!"
Nói xong.
Bốp!
Một chưởng của ông ta nhẹ nhàng đập bàn trà trước mặt thành bụi.
Đúng là cao thủ hàng thật!
Diệp Phàm không thèm để ý, lắc đầu cười:
"Khang quản gia, ông không phải là người văn minh sao? Tại sao lại muốn chơi trò đập phá giết chóc thế? Nói thật, chỉ với lũ tôm tép các ông, tôi có dùng một ngón tay cũng có thể giết chết đấy!"
Khang Trí Sinh nheo mắt lại
"Họ Diệp kia, đến lúc này vẫn dám càn rỡ kiêu ngạo à? Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống xin lỗi tao, rồi trả tiền bồi thường theo lời tao nói!"
Diệp Phàm nhướng mày:
"Khang quản gia, tôi là người thô lỗ, không biết quỳ thế nào cả. Hay là ông cứ quỳ trước, để tôi xem thử?"
Khang Trí Sinh tức giận đến nghiến răng ken két lại:
Mẹ kiếp, thế mà còn muốn chơi với tao à?
“Tự tìm đường chết!”
Nói xong, ông ta vung quyền đấm thắng vào Phàm, hung hãn tới cực điểm.
Trên nắm đấm hiện lên một văng sáng màu xanh.
Chân khí ngoại phóng, dấu hiệu của một Tông sư!
Trong nhà họ Tưởng, ông ta luôn thích chơi trò mưu tính, khiến rất ít người biết ông ta cũng là một cao thủ Tông sư!
Diệp Phàm nhìn nằm đấm lao tới, bíu môi.
Anh giơ một ngón tay lên, vạch một đường trên không.
Từ trên xuống dưới, chỉ điểm vào cổ tay Khang Trí Sinh trong chớp mắt.
Răng rắc!
Ngón tay vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại làm gãy cổ tay của Khang Trí Sinh.
Khang Trí Sinh kêu lên một tiếng, con ngươi co rút lại, vội thu quyền, cắn răng quát:
"Tất cả cùng xông lên, giết chết tên này cho tao!"
"Theo lệnh của ông ta, mấy tên đàn ông vạm vỡ đứng sau lưng hét lớn xông lên.
Rầm!
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng bị đạp tung ra, hơn ba chục vệ sĩ ở ngoài cũng lao vào tấn công Diệp Phàm từ phía trước và phía sau!
Diệp Phàm bất đắc dĩ thở dài.
Nếu có Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh thì hay biết mấy.
Đám lâu la này thì đâu căn tự mình ra tay.
Nhưng giờ thì dù không muốn cũng phải tự mình hành động rồi.
Coi như tập thể dục, giết gà dùng dao mổ trâu.
Diệp Phàm dịch chuyển thân hình, lẫn vào đám người với tốc độ kinh khủng,
Giơ một ngón tay ra, liên tiếp chỉ điểm.
Trong chớp mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên tứ. phía.
Chưa đầy nửa phút, những vệ sĩ ấy nằm la liệt dưới đất, trợn trừng đôi mắt, nỗi sợ hãi tràn ngập đôi mắt.
Không một tên nào sống sót, toàn bộ bị diệt sạch!
Mày... mày là ma quỷ, đừng tới đây!"
Khang Trí Sinh không ngờ đối phương lại mạnh đến vậy, tàn bạo đến thế.
Dù sao hơn ba mươi thuộc hạ của mình cũng đều là cao thủ cả.
Nhưng ở trong tay đối phương, chưa đầy nửa phút, chỉ căn duỗi một ngón tay ra là đã giết chết tất cả!
Khang Trí Sinh hoảng sợ vô cùng.
Ông ta sợ đến mức đứng cũng không đứng vững nổi.
“Ha ha, Khang quản gia, đừng sợ, tôi là người tốt.”
Diệp Phàm cười tủm tỉm tiến lại, đưa ngón tay chạm vào Khí Hải của đối phương, phế bỏ tu vi của ông ta trước.
"Mày... rốt cuộc mày muốn làm gì?" Khang Trí Sinh hoảng sợ đến mức muốn tè ra quần.
"Bớt nói nhảm, trước hết phải trả tiền cho Phi Long quân đã” Diệp Phàm nhẹ nhàng nói:
" Hơn nữa, lúc nãy các người định giết tôi đã làm tôi khá hoảng sợ, nên phải bồi thường thiệt hại tỉnh thần cho tôi 100 triệu nữa.”
Nghe vậy, Khang Trí Sinh cay đẳng phẫn nộ muốn khóc mà không ra nước mắt.
Bọn tao làm cho mày sợ hãi ư?
Một tên quỷ như mày, chỉ phẩy tay là giết sạch người của tao, mẹ nó, ai có thể dọa mày sợ chứ?
Nhưng ông ta không dám nói ra mấy lời này.
“Trả tiền cũng được, nhưng mày phải hứa không. giết tao.” Để giữ mạng, Khang Trí Sinh chỉ còn cách cứng rằn đưa ra điều kiện.
“Và mày cũng không được dùng thủ đoạn tàn nhắn ép buộc tao tự tử, hoặc ép tao cầu xin mày giết tao!
Diệp Phàm nhếch miệng:
Má nó!
Tâm tư của tên này cũng khá tỉnh tế đấy.
Anh cười một cách đểu cáng:
"Tôi hứa với ông.
Nhưng Diệp Phàm không phải loại người sẽ làm Bồ Tát chỉ vì tiền.
Anh đã nghĩ ra một kế hay, sẽ có thể khiến Khang Trí Sinh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong