"Hợp!"
Huyết Ma gầm lên một tiếng, lại lần nữa hòa nhập làm một thể với tượng Phật.
Tức khắc, một thân ảnh Như Lai cứng cáp hơn gấp nhiều lần lúc trước hiện ra.
Rõ ràng sức mạnh đã tăng lên rất nhiều!
Diệp Phàm bĩu môi:
Lão già này, tàn nhãn đến mức người một nhà cũng giết.
Cũng tốt, hiện tại Tưởng Bằng Phi đã chết rồi, nếu thêm một mạng của lão già này nữa thì coi như xong việc.
Nghĩ vậy, Diệp Phàm vận chuyển U Minh Thần Long Quyết.
Giơ tay phải lên.
Vụt!
Một tia máu bắn ra khỏi cơ thể, hình thành một thanh huyết đao chân khí dài 10m.
Không đợi Huyết Ma ra chiêu, Diệp Phàm đã phóng lên không trung cao vút.
Chém thắng hướng về hư ảnh Như Lai từ trên xuống.
Trong tích tắc, trên thanh huyết đao chân khí ẩn hiện một con rồng vàng.
"Gào!"
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời.
Răng rắc!
Hư ảnh Như Lai biến mất tức thì.
Huyết Ma còn chưa kịp la hét thì toàn thân đã bị chém đứt làm hai!
Tượng Phật ấy cũng vỡ ra thành muôn vàn mảnh vụn.
Nhát đao vừa rồi của Diệp Phàm, thật đẹp mắt!
Bá đạo!
"Hừ, lão già kia, tưởng rằng cao siêu lắm chứ, thật sự là chịu không nổi một đòn”
Diệp Phàm bĩu môi, bước lại nhặt những mảnh vụn của tượng Phật.
Dù đó là một tà vật, và đã vỡ tan, nhưng vẫn còn một chút tác dụng, chẳng hạn như bày trận.
Tiếp đó, Diệp Phàm lấy điện thoại ra, chụp vài tấm hình đẹp của thi thể Huyết Ma, và gửi cho Lâm Nam Chinh.
Nhiệm vụ hoàn thành!
Sau này nếu Lâm Nam Chỉnh lại nhờ vả gì, mình cũng có thể tự tin hơn.
Làm xong những việc đó, anh cống Đường Nhược Tuyết trên lưng trở về Sơn Trang Vân Đoan, tỉ mi làm sạch vết thương cho cô.
"Diệp Phàm, đừng nhìn! Đừng nhìn! Mặt của em đã bị hủy hoại rồi, bị hủy hoại mất rồi, huhuhu..."
Đường Nhược Tuyết cố hết sức đẩy Diệp Phàm ra.
Cô càng yêu Diệp Phàm, thì càng không muốn để, anh nhìn thấy gương mặt xấu xí của mình.
Diệp Phàm thở dài.
Trước đó, khi đang đi về hướng chùa Vạn Phật, anh cũng đã nghe thấy tiếng kêu của Đường Nhược Tuyết.
Những câu "tôi yêu Diệp Phàm' ấy đã khắc sâu vào lòng anh.
Quả thật, trong lòng anh cũng hiểu rằng, ban đầu Đường Nhược Tuyết chủ động theo đuổi mình là có những mục đích khác.
Nhưng, sau một thời gian tiếp xúc, Đường Nhược Tuyết đã thực lòng yêu anh.
Diệp Phàm bước tới một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Nhược Tuyết, nói với giọng điệu dịu dàng
"Nhược Tuyết, yên tâm đi, anh nhất định sẽ chữa khỏi cho em. Em gái anh trước đây còn bị hủy hoại nhan sắc nặng hơn em, không phải đã chữa khỏi rồi sao?"
Sau khi trấn an Đường Nhược Tuyết, Diệp Phàm bắt đầu điều trị.
Vẫn sử dụng kim sang dược mà anh đã mang ra khỏi nhà tù Minh Sơn.
Thoa thuốc.
Băng bó.
Từng bước đều thuần thục, dịu dàng vô cùng.
Chỉ trong chốc lát, Đường Nhược Tuyết không còn cảm thấy đau trên gương mặt, mà là một luồng mát lạnh khoan khoái truyền đến, không thể diễn tả bằng lời.
Suốt một ngày, Diệp Phàm không đi đâu cả.
Ở nhà trông chừng Đường Nhược Tuyết.
Cho đến tối ngày hôm sau.
Khi Diệp Phàm tháo miếng bông gạc trên vết thương của Đường Nhược Tuyết ra, nhìn thấy trong gương một gương mặt hoàn hảo không tì vết, thậm chí trắng trẻo hơn cả ngày xưa, Đường Nhược Tuyết kinh ngạc vô cùng.
Cô không nhịn được ôm chăm lấy Diệp Phàm, lại òa khóc nữa.
"Em thực sự đã hồi phục rồi! Cảm ơn anh, huhuhu..."
Nữ tổng giám đốc băng lãnh số một Giang Thành, đã trở thành một cô bé mít ướt.
Diệp Phàm ôm lấy Đường Nhược Tuyết, sau khi an ủi vài câu, hỏi:
“Tối nay em về nhà hay ở lại đây với anh?”
Đường Nhược Tuyết cắn cắn môi, cúi đầu e lệ.
"Ở lại đây với anh, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em phát hiện mình càng lúc càng không thể rời xa anh, hay là..."
Đường Nhược Tuyết cố lấy hết dũng khí, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Tối nay anh ngủ với em nhé!"
Ánh mắt cô tràn đầy quyết tâm.
Hả?
Diệp Phàm ngẩn người một lúc.
Rồi hưng phấn lên.
Còn có chuyện tốt đẹp thế này sao?
Nếu con gái người ta đã không ngại ngần nữa, thì mình cũng không thể lại không bằng căm thú nữa.
Dù sao đã nhận định cô là bạn gái mình rồi, trải nghiệm trước cũng không có gì không ổn.
Đã thời đại nào rồi, không thể quá lỗi thời như vậy.
"Ha ha, Nhược Tuyết, cuối cùng em cũng thông suốt rồi, đúng lúc anh cũng vừa suy nghĩ thông suốt, vậy thì tối nay em là của anh!”
Diệp Phàm trêu đùa một câu.
Ôm Đường Nhược Tuyết xoay vài vòng, rồi đi về phía phòng ngủ.
Mẹ nó, sắp không chờ được nữa rồi!
Tối nay, bố mày sẽ làm cầm thú!
Đường Nhược Tuyết đỏ bừng cả khuôn mặt, chôn mặt vào lòng Diệp Phàm.
Tên khốn nạn này, chắc đã sớm nghĩ đến rồi
Đúng lúc Diệp Phàm và cô sắp thực hiện chuyện tốt đẹp thì....
Một bóng đen lặng lẽ lén vào nhà...