Giọng nước mắt lăn dài trên má, Dạ Ảnh Quân dùng tay gạt đi: “Anh không muốn nuôi nữa thì thôi vậy.”
Chu Nam hít sâu một hơi nặng nề nói: “Đừng suy diễn lung tung.”
Mỗi lần đôi môi khép mở, khóe miệng đều truyền đến nỗi đau, tuy không đáng nhưng khó chịu: “Cậu mới về hình dạng người nên chưa nhận thức được giới tính thì phải, cậu và tôi là mối quan hệ không nên.”
Dạ Ảnh Quân sững người, mới nghe thấy cái quỷ gì vậy?
“Anh kỳ thị?” Cậu hỏi.
Chu Nam lập tức giải thích: “Đương nhiên không phải, chỉ là lo lắng cho cậu.”
“Từ trong bụng mẹ, tôi đã biết mình thích con trai rồi.” Dạ Ảnh Quân khẳng định.
“Thì ra là anh chê tôi dáng vẻ xấu xí, không có việc làm, không có học thức.” Dáng vẻ như sắp chết đến nơi, Dạ Ảnh Quân chậm rãi nói.
Anh thật sự cạn lời, cái gì cũng nói được, cãi không thắng khuyên không nghe.
Dạ Ảnh Quân mạnh miệng nói: “Tôi sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học toàn quốc.”
“Còn chưa tốt nghiệp cấp ba, xét về thời gian, dường như cậu mới xong lớp mười một.”
“Chỉ cần anh hứa sẽ hẹn hò với tôi, chuyện đó dễ mà.”
“Không có liên quan.”
“Thôi được.” Dạ Ảnh Quân bày ra dáng vẻ nghiêm túc, vòng tay ra sau tháo tạp về “Tôi sẽ kiếm công việc làm thêm, vừa làm vừa học, quả nhiên là chuyện của tôi.”
Ánh mắt cậu đượm buồn, trong lòng đang run lên từng đợt, lần này đánh cược khá lớn: “Tôi là người có ơn nhất định sẽ trả, chúng ta từ nay không nên gặp nhau thì hơn.”
Chu Nam ngã lưng ra phía sau, nhìn xem con mèo lười đi được mấy bước, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
“Con mẹ anh! Chu Nam là đồ khốn.”
Lại chửi thề.
Bước chân sầm sậm vội vã chạy vào, gương mặt khóc đến ấm ức, cậu quỳ gối bên cạnh anh nước mắt rơi lã chã.
“Không, muốn, đi.” Cậu uất ức nói, câu từ ngắt quãng.
Chu Nam thật sự khổ não, bởi cái thân hình bốc lửa cùng với gương mặt hút hồn đó, anh sắp bị cuốn vào mất rồi.
Bản thân kiềm chế được, nhưng ai biết một ngày nào đó anh sẽ xuôi theo thì biết tính sao?
“Đứng lên.”
“Anh đừng, đừng đuổi đi.”
“Là cậu tự muốn đi, tôi không hề.”
“Nhưng, nhưng vừa rồi, vừa rồi anh không có ý định ngăn cản.”
Chu Nam xoa xoa ngay bên mép, cau mày nói: “Đi lấy hộp thuốc lại đây.”
Dạ Ảnh Quân chậm rề rề đi lấy, đôi mắt ướt đẫm nhìn anh rồi bày ra dáng vẻ rụt rè, giả tạo cực kỳ giả tạo luôn.
Cậu tuy ham ngủ lười làm nhưng độ tinh ranh thì không kém cạnh ai, điểm này Chu Nam nắm rất rõ.
“Muốn ở lại thì cũng nên làm tí việc đi.” Anh bình thản nói.
Cậu cẩn thận khử trùng vết thương, bôi thuốc rồi dán băng, nhìn Chu Nam trong khoảng cách gần trái tim cậu đập loạn xạ, cánh môi đầy đặn khép mở như đang mời gọi, thật muốn ngấu nghiến đôi môi trước mắt.
Dạ Ảnh Quân đột nhiên dừng lại, vừa lau nước mắt vừa nói: “Muốn hôn.”
Anh kìm nén cơn buồn cười, miễn cưỡng nói: “Ngày mai tôi chở cậu đến gay bar, tha hồ mà lựa.”
“Vậy thì tôi đi làm trai bao còn tốt hơn.” Dạ Ảnh Quân lui ra phía sau, tự biết thân biết phận.
“Đừng nói linh tinh nữa, dùng cơm thôi.” Anh nhấc thân người đứng dậy, khẽ vỗ vào lưng đối phương.
Dạ Ảnh Quân lủi thủi đi phía sau, gương mặt như tờ bánh tráng, có thể tùy ý lật qua lật lại.
Ngoại trừ đôi mắt ửng đỏ kia, không còn điểm nào có thể khiến người ta thương cảm.
“Cơm hôm nay là tôi nấu, anh cảm thấy thế nào?” Dạ Ảnh Quân như cô vợ nhỏ mới được gả vào nhà, vừa dè dặt vừa nhúng nhường đánh giá thái độ của đối phương.
“Khóe miệng đau, không có khẩu vị.” Anh thẳng thừng đáp.
Ánh mắt hụt hẫng, cậu nói: “Ra là vậy sao?”
Dạ Ảnh Quân cảm thấy bản thân xuống phong độ, đúng là chẳng ngon.
Thật muốn một phát hất đổ hết tất cả, với bản tính xấc xược của mình vốn không nên nhịn xuống, ngay cả ba mẹ cậu đều nuông chiều cái tính khí này.
Trước mặt Chu Nam, đôi bàn tay đan xen vào nhau, một cử động nhỏ còn không có, cậu biết rõ là không nên.
“Anh nghĩ thế nào về việc thành lập công ty cho riêng mình?” Dạ Ảnh Quân buông đũa, nghiêm túc hỏi.
Nếu như chưa trùng sinh, vào khoảng thời gian này Chu Nam không có đủ tự tin để mở một công ty.
Hiện tại thì khác, kinh nghiệm bao năm trên thương trường anh tích lũy không ích.
Vấn đề hiện tại là nguồn vốn, nếu như không có sự cản trở của Chu Gia thì tỷ lệ thành công chắc rằng sẽ cao hơn dự tính.
Cãi nhau một trận ầm ĩ với Nhã Lệ Tú, Chu Nam đã biết trước kết cục như thế nào rồi.
Chu Nam nâng mắt, ánh sáng làm cho con ngươi của anh trở nên trong hơn: “Từng nghĩ qua rồi.”
“Vấn đề tiền bạc anh không phải lo.”
“Cậu định đi làm trai bao thật sao? Không ít như cậu nghĩ đâu.”
“Ăn nằm với một ông chủ của tập đoàn lớn, khả năng là có.” Dạ Ảnh Quân mang ý đùa nhiều hơn là một lời nói thật, cậu có cách khác để giúp anh.
“Có tiền rồi nói.”.