Hồi lâu sau, hơi thở hỗn loạn của hai người dần dần bình tĩnh trở lại, Phương Di Thiến tựa đầu vào trước ngực Triệu Quân Á, bàn tay nhỏ bé vô ý thức nghịch ngịch trước ngực hắn.
“Quân Á.” Cô ôn nhu gọi tên của hắn.
“Ân?”
“Vì sao không nói cho em biết anh và Ái Ân chỉ là đóng kịch cùng nhau?” Hại cô tốn công khổ sở như vậy.
Chưa kể là người hắn yêu, Ái Ân lại rất hoàn hảo a! Cô căn bản là không có phần thắng.
“Nếu anh không làm như vậy, em liệu có thổ lộ với anh?” Tiếng nói của hắn vẫn ôn hòa dễ nghe như bình thường, thế nhưng khóe môi lại lạnh lùng mỉm cười, bởi vì cô đầu tựa vào trước ngực hắn nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn,“Em vì sao đã biết rõ lại vẫn chưa chịu tin tưởng?”
“Anh… Là cố ý dùng Ái Ân khiêu khích em ?” Cô có chút chần chờ,“Em nghĩ rằng… nghĩ rằng anh thích cô ấy.”
“Đối với anh, Ái Ân chỉ là em gái thôi.” Hắn hôn nhẹ lên tóc cô.
Hắn quả thực thích Ái Ân với dáng vẻ nữ sinh ngọt ngào, tính tình ôn nhu lương thiện, hắn đóng kịch còn không được như vậy.
Nhưng cũng chỉ có như thế , đừng nói không yêu Ái Ân, trước khi chưa báo thù xong, hắn sẽ không yêu thương người nào hết.
“Em thì sao?” Cô ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng thực chờ mong,“Em ở trong lòng anh là gì?” Cô ư? Hiện tại,đối với hắn mà nói, trừ bỏ việc cô là con gái của kẻ thù, thì cái gì cũng không phải.
Nhưng hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy , trước khi thực hiện được kế hoạch của mình, hắn sẽ duy trì hình tượng người đàn ông tốt, điều mà hắn thấy thật nực cười.
“Chẳng lẽ anh làm nhiều như vậy, em vẫn chưa hiểu sao?”Tayhắn ôm chặt lấy thắt lưng cô, khiến cho cô cả người run rẩy.
“Em…… Em không nghĩ rằng anh lại thích em.” Đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy mình như đang ở trong giấc mơ.
“Em là Phương Di Thiến a, tại sao đối với chuyện đã biết còn không tin tưởng?”Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô, đem tâm tư lãnh khốc giấu đi rất khá.
“Bởi vì anh thật sự quá tốt.” Cô tựa vào người hắn, trong ánh mắt tràn ngập thâm tình nhìn hắn,“Bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ tốt, em nghĩ anh căn bản không coi trọng em.”
Ánh mắt vô cùng tin tưởng của cô bỗng nhiên làm hắn cảm thấy thật khó chịu, hắn đứng dậy đẩy cô ra, có chút tức giận chính mình vì sao lại dễ dàng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng.
Hắn dụ hoặc cô, là muốn báo thù cho cha, làm tổn thương cô là chuyện sớm hay muộn, hắn vì sao lại có thể chỉ vì ánh mắt của cô mà cả lòng rối loạn “Quân Á?” Phương Di Thiến cảm thấy quá bất ngờ, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn.
Một hai giây trước hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, tại sao bây giờ hắn lại có vẻ lãnh đạm như vậy, Triệu Quân Á mặc lại quần áo để che dấu tâm tình của mình, một lát sau mới nói:
“Anh cũng sắp phải đến phòng khám.”
“Ách! Thì ra là phòng khám chuẩn bị mở cửa…” Tuy rằng biết đó là công việc của hắn, nhưng Phương Di Thiến vẫn khó nén nổi sự thất vọng trong lời nói.
Vì sao lại như vậy? Sau khi có được hắn, cô còn chưa thấy thỏa mãn, lại còn muốn được hắn quan tâm nhiều hơn nữa.
Cô vẫn cho rằng chính mình rất hào phóng rộng rãi, nhưng hiện tại xem ra, cô kỳ thật cũng chỉ là người phụ nữ ích kỷ như bao người thôi.
“Anh đi trước.” Hắn quay người lại, cúi người xuống hôn cô.
“Chờ một chút.” Cô không tự chủ được giữ chặt tay hắn.
“Còn có việc gì sao?” Hắn thản nhiên nhìn cô đang muốn nói gì đó lại thôi.
Hắn đương nhiên hiểu được là cô đang lưu luyến hắn, nhưng hắn nhất định muốn cô phải nói ra.
Phương Di Thiến sửng sốt, vừa rồi trong nháy mắt giữ chặt tay hắn, cô căn bản cũng không biết chính mình lại lưu luyến hắn nhiều như vậy.
Hiện tại lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện hành động của mình quá mức ỷ lại, chẳng có chút gì giống với cô bình thường.
“Không……” Cô cúi đầu,miễn cưỡng rụt tay lại,“Anh đi đi! Em chỉ muốn nói với anh…… Trên đường cẩn thận.”
Hắn nhìn cô chằm chằm một hồi lâu sau mới nói: “Buổi tối anh sẽ đến.”
Hắn biết nói như vậy, nhất định sẽ làm cô vô cùng vui vẻ.
“Thật sự?” Quả nhiên, ánh mắt cô lập tức sáng lên.
“Ân!” Cúi đầu, vẻ mặt hắn trở nên thực lãnh đạm “Buổi tối gặp lại.”
“Đúng rồi, anh…… sẽ đến quán rượu sao?”
“Vậy chứ đi đâu?” Buổi tối không phải cô đều đến quán rượu sao
“Chúng ta…… Cũng có thể đi chỗ khác.” Cô chần chừ một chút mới nói.
Hai người bọn họ giờ giấc làm việc hoàn toàn khác nhau, hắn làm bác sĩ không thể không đến phòng khám, cô cũng không thể không đến quán rượu của mình.
“Em không cần đến trông coi quán sao?” Hắn có điểm ngoài ý muốn khi nghe cô nói như vậy.
Nếu hắn nhớ không lầm, từ khi cô mở quán rượu đến nay, mỗi ngày đều đến quán rất đúng giờ, cuối cùng mới rời đi, cũng không bao giờ vắng họp.
“Nếu anh muốn đi chỗ khác, em sẽ không ở lại quán .” Cô nói rất nhanh.
“Không phải bác sĩ nói em phải ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương em cũng không nghe sao?” Hắn nói xong, không tự giác nhìn chân trái bị thương của cô.
Hắn không phải là đang quan tâm cô, hắn chỉ muốn biết ở trong lòng cô,hắn có vị trí quan trọng như thế nào, để hắn có đủ khả năng lợi dụng cô.
“Nhưng anh không giống a!” Cô làm nũng nói.
Nghĩ đến việc Quân Á buổi tối nhất định sẽ đến, cô thấy vô cùng vui vẻ.
Khuôn mặt Triệu Quân Á hơi hơi trầm xuống.
Lại nữa, lại là kiểu ánh mắt vô cùng tín nhiệm làm hắn không thể chịu được của cô, hắn thực mất hứng khi chính mình lại dễ dàng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng.
May mà cô dường như cũng không chú ý tới hắn đang có chút tức giận.
Hắn hít một hơi thật sâu, lấy lại ngữ khí ôn hòa như bình thường nói:“Không cần, anh đến quán của em là được rồi, chân em đang bị thương cũng không tiện đi ra ngoài, hơn nữa anh cũng có thể ăn đêm một chút”
Nếu muốn cho cô toàn tâm toàn ý với hắn, đầu tiên phải loại bỏ tất cả những kẻ đang theo đuổi cô, cho dù cô chưa bao giờ để tâm đến bọn họ.
Mà biện pháp tốt nhất, chính là việc hắn xuất hiện ở quán rượu với tư cách là bạn trai của cô.
“Được, em sẽ ở quán chờ anh.” Không biết suy nghĩ trong lòng hắn, Phương Di Thiến tưởng hắn quan tâm săn sóc nên cảm động không thôi.
“Buổi tối chúng ta gặp lại.”
“Ân! Tạm biệt.” Cô lưu luyến không rời đưa hắn ra cửa.
Cô đứng ở ngoài cửa quán rượu, nhìn hắn rời đi, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, lại có chút cảm giác không nỡ.
Chỉ cảm thấy tình cảm của bọn họ phát triển quá mức thuận lợi, cô cứ nghĩ rằng cô sẽ phải chờ đợi rất lâu, thế nhưng không ngờ lại diễn ra nhanh như vậy.
Có phải quá nhanh hay không ? Cô mới vừa bày tỏ tình cảm, hai người liền lên giường cùng nhau.
Cô lắc đầu, lập tức phủ định ý nghĩ của chính mình.
“Phương Di Thiến, mày làm sao vậy?” Cô tự mắng chính mình,“Tuy rằng mày hôm qua mới thổ lộ với anh ấy, nhưng hai người cũng quen biết nhau hai mươi năm, cũng rất hiểu nhau đi, hơn nữa cả hai lại đều là người trưởng thành, việc này căn bản là không có gì kỳ quái a!”
Nghĩ đến việc tối qua và sáng nay hắn thực nhiệt tình mãnh liệt khác với bình thường, tất cả cũng đều vì cô, cô liền cảm thấy trong lòng thực ấm áp .
Cô đi trở về phòng nhỏ, nhìn trên giường thật hỗn độn còn có một vệt máu. Ách, mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.
Thật sự không phải là mơ, bọn họ thật sự đã ở cùng nhau…… Cô kinh ngạc nhìn dấu vết hoan ái trong phòng, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
————————–
“Tiểu Tường chỉ bị cảm lạnh bình thường thôi, tuy có bị sốt nhẹ, nhưng cũng không có vấn đề gì, không cần lo lắng.”
Trong phòng khám, Triệu Quân Á vừa kiểm tra xong cho một cậu bé năm tuổi, quay sang nói với mẹ của cậu bé đó.
“Tôi sẽ viết đơn thuốc cho cháu, uống một ngày ba lần sau khi ăn, vài ngày sau sẽ không có vấn đề gì.”
“Chân thành cảm ơn, bác sĩ Triệu.” Mẹ đứa nhỏ kích động không thôi, lập tức ôm đứa nhỏ đang ốm đi ra ngoài.
Triệu Quân Á sau khi đem dữ liệu lưu vào máy tính, đang chuẩn bị cho người tiếp theo vào khám.
“Viện trưởng, anh có điện thoại!” Đúng lúc này, cô tiếp tân tiến vào trong phòng thông báo.
“Có một cô gái gọi điện đến, nói rằng cô ấy là người nhà của anh.”
Người nhà? Trên đời này hắn chỉ còn một người thân duy nhất, không có gì quan trọng hơn cô ấy.
Nghĩ đến người thân của mình,ánh mắt hắn thực ôn nhu, nói: “Nói người bệnh bên ngoài đợi một chút, chuyển điện thoại cho tôi.”
Cô lễ tân gật gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.
“Anh, đã lâu không gặp.”
Nghe được giọng nói của em gái, hắn lộ ra nụ cười chân thành hiếm hoi “Thì ra em vẫn còn nhớ rõ mình có một người anh trai a! Anh còn tưởng rằng sau khi em đi Mĩ du học thì vui sướng quên cả trời đất, quên luôn người anh trai đang ở Đài Loan nhớ em.”
“Nói bừa, em làm sao lại có thể quên anh được? Nhưng thật ra anh cũng chưa từng gọi điện cho em.” Triệu Nhã Linh giọng nói tràn ngập ai oán tủi hờn.
“Còn nói nữa sao! Em cả ngày chạy loạn không thấy bóng dáng. Gọi đến nhà trọ của em cũng không có ai nghe máy.” Triệu Quân Á có chút tức giận.
“Người ta bận thôi mà!”
Hắn có thể tưởng tượng được cô em gái của hắn đang le lưỡi làm nũng ở đầu dây bên kia.
“Đúng rồi! Em có một tin vui bất ngờ muốn nói cho anh.”
“Nga?” Hắn cũng không hề bất ngờ, bởi vì em gái hắn vẫn thường làm bộ như thế.
Đúng lúc này, cửa phòng khám của hắn bỗng nhiên bị mở ra.
“Hi! Anh trai.” Cô gái hắn đang nói chuyện qua điện thoại, thế nhưng lại đang từ ngoài của đi vào.
“Nhã Linh!” Hắn quả thực vừa mừng vừa sợ,“Tại sao em lại trở về đây?”
“Hiện tại ở trường đang nghỉ hè!” Triệu Nhã Linh cười hì hì nói.“Anh, có phải anh mải kiếm tiền đến hỏng đầu nên chuyện này cũng quên rồi.”
“Anh thực hồ đồ, chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên mất.”
“Vậy phạt anh đêm nay mời em ăn cơm!” Cô đi đến phía sau hắn, vô cùng thân thiết vòng tay qua cổ hắn.
Ngày nhỏ, Nhã Linh vẫn thích ôm ấp thân thiết với hắn như vậy, bởi vậy hắn đã sớm có thói quen, cũng không để ý đến.
“Ai! Tối nay chỉ sợ không được, anh có chuyện rất quan trọng phải làm.” Hắn chưa bao giờ từ chối yêu cầu của em gái, nhưng lần này là ngoại lệ .
“Còn có ai quan trọng hơn so với em gái của anh sao?” Triệu Nhã Linh giận dỗi hỏi hắn.
“Đương nhiên không có ai quan trọng hơn em, nhưng điều này anh đã hứa phải làm. Hôm nay anh phải đi gặp Phương Di Thiến.”
Nhắc tới cái tên này, không khí xung quanh nhất thời trở nên đông lạnh.
“Anh đang theo đuổi cô ta?” Triệu Nhã Linh có chút không vừa lòng.
“Còn thuận lợi hơn thế.” Hắn uyển chuyển nói.
“Hai người đã lên giường?” Triệu Nhã Linh cầm lấy cánh tay của chính mình, móng tay dài xinh đẹp cắm sâu vào da thịt.
“Ân!” Nghĩ đến việc Phương Di Thiến ở dưới thân hắn bộ dáng thực quyến rũ, yết hầu hắn bất giác căng thẳng.
Không thể phủ nhận, cô ấy ở trên giường rất tuyệt.
“Anh, anh vẫn còn nhớ rõ mục đích tiếp cận cô ta chứ?” Triệu Nhã Linh híp mắt hỏi, không biết vì sao, trong lòng có chút bất an.
“Đương nhiên.” Hắn cố ý cười đến khinh miệt, che dấu sự chột dạ khó hiểu trong lòng “Cạm bẫy đã được bố trí rất tốt, chỉ còn chờ cô ta tự động nhảy xuống.”
Chuyện này rất dễ dàng, Phương Di Thiến đã sớm yêu thương hắn không thể tự kiềm chế, vì vậy hắn nói cái gì cũng không sợ cô không đáp ứng.
Triệu Nhã Linh không cam lòng đánh giá hắn trong chốc lát, cuối cùng mới nói:“Anh nhớ rõ là tốt rồi. Chúng ta đợi lâu như vậy, vì hủy diệt Phương gia, đến lúc đó anh đừng mềm lòng.”
“Sẽ không.” Hắn cảm thấy em gái hắn dường như dựa vào hắn quá gần, mùi nước hoa từ người cô xộc vào mũi hắn làm hắn thấy khó chịu, hắn nhẹ nhàng gỡ tay của cô ra “Được rồi, Nhã Linh, em về trước đi, tối mai anh sẽ mời em ăn cơm, được không?”
“Được rồi! Đến lúc đó anh đừng nuốt lời.”
“Đúng rồi, anh muốn nhờ em giúp một việc.” Triệu Quân Á đưa một tờ giấy ghi số điện thoại cho Nhã Linh “Em gọi điện đến số này, nói với họ rằng em đồng ý trả gấp ba thậm chí nhiều hơn nữa, thuê căn phòng đang có người ở của họ, hơn nữa là lập tức.”
“Nga? Vì cái gì?” Triệu Nhã Linh khó hiểu hỏi.
“Anh muốn làm cho Phương Di Thiến không có chỗ ở.” Hắn lạnh lùng cười.
—————————-
“Cái gì? Không thuê nữa? Bà Thẩm, chúng ta đã kí hợp đồng thuê nhà là đến cuối tháng sau, bà như vậy rõ ràng là vi phạm hợp đồng……” Phương Di Thiến đã cố ý nói thật chậm, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự tức giận trong lời nói.
Hôm nay ở quán rượu, cô vẫn lấy cớ bị thương, ngồi ở một góc trông coi quán mà thôi.
Sau khi có Quân Á, cô cũng không muốn cùng những người đàn ông khác nói chuyện phiếm nữa.
Không nghĩ tới đúng lúc này, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bà chủ nhà cô thuê trọ, giục cô nhanh chóng dọn đi, bởi vì chủ nhà phá bỏ hợp đồng đem nhà cho người khác thuê.
“Bà Thẩm, không nói đến việc bà đã phá vỡ hợp đồng, việc này cũng quá bất ngờ, tôi căn bản…… bà bảo tôi làm sao tìm được nhà trọ khác đây?”
Cô muốn tranh luận thêm với chủ nhà, nhưng thái độ của đối phương rất cường ngạnh, quyết không cho cô cơ hội tranh luận, còn nói nếu cuối tháng cô không dọn đi, bà ta sẽ cho người đến vứt hết đồ đạc của cô ra ngoài.
Cuối tháng…… như vậy chỉ còn chưa đến một tuần.
Phương Di Thiến tức giận ném di động, buồn rầu suy nghĩ không biết phải làm gì bây giờ.
Chẳng lẽ cô thực sự phải đi tìm chỗ ở khác sao? Nhưng gần đây cô thực sự rất bận rộn……“Làm sao vậy? Em hình như đang rất tức giận.” Tiếng nói ôn nhu vang lên, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
“Quân Á!” Cô vui vẻ quay đầu lại. Vừa nhìn thấy người trong lòng đến, dù cho có tức giận như thế nào đi nữa cũng nhanh chóng tan biến hết “Không có gì đâu! Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.”
“Một chút việc nhỏ có thể làm em tức giận như vậy? Anh vừa nhìn thấy em lúc nãy rõ ràng là rất không vui.” Triệu Quân Á ngồi xuống bên cạnh cô, tựa tiếu phi tiếu nói.
“Chủ nhà em đang thuê muốn em rời đi trong tháng này .” Nghĩ đến chủ nhà, sắc mặt cùng tâm trạng cô lại trở nên đặc biệt kém “Bà ấy nói rằng có một người phụ nữ trả giá cao gấp bốn lần giá ta trả để thuê căn nhà ấy.”
“Bốn lần? Khoa trương như vậy sao?” Xem ra hiệu suất làm việc của Nhã Linh quả thực rất tốt.
“Anh thấy tám phần là bà ta muốn tiền thuê nhà cao đi! Không thuê nữa thì không thuê nữa, cùng lắm chúng ta đi tìm một phòng khác.”
Cô lắc đầu, thay đổi đề tài,“Anh có đói bụng không? Có muốn em bảo nhà bếp làm chút gì đó cho anh ăn không?”
“Kỳ thật……” Hắn nhẹ nhàng nâng mặt cô lên “Anh có vẻ muốn ăn em.”
Nói xong, hắn liền ở trước mặt mọi người không hề e dè hôn cô.
Hắn hôn không ôn nhu chút nào, thậm chí có thể nói là thô bạo , hắn cắn mạnh vào môi cánh hoa của cô, cố ý làm cô đau.
Phương Di Thiến ban đầu có chút giật mình, không biết nên phản ứng như thế nào, nhưng kỹ xảo của hắn thực sự rất cao siêu, nhanh chóng làm cô không thể suy nghĩ nữa, chỉ chốc lát sau, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn, tùy ý hắn sắp đặt.
“Khoan đã, đừng……” Không quen với hành động quá mức nhiệt tình của hắn, cô có chút kháng cự.
Lý cơ hồ tất cả mọi người nhận thức cô a “Cả ngày hôm nay anh đều muốn em.”Tayhắn đem mông của cô đặt trên người hắn, làm cho cô cảm nhận được dục vọng phấn chấn bừng bừng của hắn.
Phương Di Thiến đỏ bừng cả mặt, giãy dụa muốn đứng dậy “Quân Á, rất nhiều người đang nhìn……”
Tuy rằng đây là vị trí ở góc, những người khác cũng không thể nhìn thấy rõ ràng hành động của bọn họ, nhưng rất nhiều người vẫn đang chú ý cô, cảnh Quân Á hôn cô, tám phần là có rất nhiều người đã nhìn thấy …
“Bọn họ muốn nhìn, để cho bọn họ nhìn đi!” Bởi vì có sô pha ngăn cách, người khác cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy động tác phía trên của bọn họ, Triệu Quân Á dựa vào điều đó, đưa bàn tay to luồn vào trong váy của cô.
“Đằng đằng, không được……” Cô kích động giữ tay hắn lại.
“Anh không thích em mặc những bộ quần áo mát mẻ như vậy” ngữ khí của hắn giống như đang cố gắng kiềm chế giục vọng trong người, không để ý sự phản đối của cô, cách lớp tất chân và tiết khố, sờ loạn vào chỗ mẫn cảm của cô.
“Quân Á!”, cô thấp giọng, cảm thấy thật sợ hãi vì sao chính mình lại có phản ứng với sự trêu đùa của hắn,“Không cần như vậy…”
“Hư! Em không muốn người khác phát hiện ra chứ?” Hắn hơi hơi dùng sức, tìm cách luồn vào trong tất chân của cô, trước khi cô chưa kịp phản ứng, đem ngón tay dài tiến vào trong nơi mẫn cảm của cô, chậm rãi hành động.
“Ngô… khoái cảm xen lẫn đau đớn truyền đến từ nơi mẫn cảm, cơ thể cô còn chưa kịp chuẩn gì, đã bị hắn tiến vào, cô định đẩy ra hắn, kẹp chặt chân lại ngăn cản hành động ác liệt của hắn, cuối cùng lại vô lực tựa vào vai hắn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Không khác với nụ hôn cuồng dã lúc trước, tay hắn cũng không kiên nhẫn nhiều lắm. Hắn lấy hai ngón tay xâm nhập vào cơ thể cô, chậm rãi cọ cọ vào những nơi mẫn cảm bên trong. Mỗi khi hắn lơ đãng đụng chạm đến chỗ nào đó, đều khiến cô mãnh liệt run run.
“Không, không cần như vậy, cầu xin anh.” Cô khó khăn nói, sợ người khác nhìn thấy tình cảnh của cô lúc này.
Cô có thể cảm giác được tay hắn đã bị ướt ướt khi chạm vào nơi mẫn cảm của cô, thậm chí một vệt dài cũng chảy dọc xuống đùi cô.
Hai ngón tay hắn không ngừng ra vào trong cơ thể cô, linh hoạt ma sát nơi âm u mẫn cảm của cô, lại cố ý không thỏa mãn cô.
“Đủ, đủ.” Cô nói mà gần như muốn khóc.
Cô thực mãnh liệt khao khát giữ lấy hắn, nhưng không khỏi cảm thấy thẹn thùng vì sao ở nơi công cộng lại có thể có ý muốn như vậy.
Cố tình làm cô hoàn toàn rơi vào trong lòng bàn tay hắn, chật vật âm thầm khóc ở trong lòng hắn, vậy mà hắn vẫn tự nhiên như trước, quần áo chỉnh tề, chỉ muốn cô nhanh chóng đầu hàng hắn.
“Em xác định muốn anh dừng tay?” Hắn ở bên tai cô thấp giọng hỏi.
Tức giận với thủ đoạn quá mức ác liệt của hắn, cô cắn răng không chịu nói.
Hắn cũng không ép cô, chỉ chậm rãi rút hai ngón tay ra khỏi nơi mẫn cảm của cô.
Cô thét lớn một tiếng, dùng sức bắt lấy tay hắn,“Không.”
Chớ đi…… Đừng rời cô đi bây giờ……“Phòng nghỉ của em có cách âm tốt không?” Giọng nói ma quái, chờ đến khi cô chịu đủ dày vò mới vang lên.
Cô oán hận trừng mắt nhìn hắn, ngay sau đó liền kéo hắn chạy về phía phòng nghỉ.