“Rốt cuộc em nghĩ gì vậy hả?” Triệu Quân Á đem tạp chí ném xuống đất, chưa bao giờ hắn tức giận với cô gái trước mặt như lúc này.
Hôm nay, khi hắn đi đến cửa hàng tạp hóa mua chút đồ, nhìn thấy tờ tạp chí này làm hắn vô cùng khiếp sợ, phòng khám cũng không thèm mở cửa, lập tức tìm gặp người duy nhất có thể làm ra chuyện này.
Hắn không muốn cho Di Thiến biết chuyện này, bởi vậy vẫn ở lại phòng khám.
Trước mắt là người em gái hắn yêu thương nhất, là người thân duy nhất của hắn trên đời này.
Hắn từng nghĩ rằng sau khi trải qua biến cố gia đình trước kia, hai người họ chắc chắn sẽ vô cùng thân thiết yêu thương nhau, nhưng mà hiện tại hắn lại cảm thấy cô giống như người xa lạ mà thôi.
“Tại sao em lại đem những bức ảnh đó đưa lên tạp chí?” Mỗi khi nghĩ đến những hình ảnh nhạy cảm của Di Thiến bị người khác nhìn thấy, chỉ cần bức ảnh hai người đang dây dưa cùng nhau trên bìa tạp chí, hơn nữa Di Thiến bị phóng đại mặt, cũng đủ làm cho cô thân bại danh liệt.
“Anh trách em sao?” Triệu Nhã Linh lạnh lùng cười,“Tốt lắm,hình như anh đã quên, toàn bộ những bức ảnh đó đều là do anh chụp đi?”
Cô đã thay hắn bỏ đi những bức ảnh quá lộ liễu, những ảnh đó cũng không thấy mặt hắn, dù sao người cô muốn hủy hoại là con đàn bà đê tiện kia, chứ không phải anh trai cô.
“Dù là như vậy thì em cũng không có quyền tự tiện mang đi sử dụng.” Hắn thật sự không nghĩ rằng em gái hắn lại có thể làm ra được chuyện như vậy.Hắn không thể không lo lắng Di Thiến khi biết chuyện này sẽ phản ứng ra sao, cho dù cô là người kiên cường như thế nào cũng không thể chịu đựng được một sự đả kích như vậy
“Anh, những bức ảnh này đều chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thôi, mọi người cũng không dễ dàng nhận ra anh, rốt cuộc anh tức giận cái gì?” Triệu Nhã Linh nghiêng đầu nhìn hắn “Anh lo lắng cho cô ta sao?”
Lo lắng sao? Hắn đương nhiên lo lắng cho Di Thiến, hắn lo lắng cô sẽ không thể chịu được sự sỉ nhục ác liệt này, lo lắng cô có thể sẽ nghĩ quẩn hay không…… Cho tới bây giờ hắn mới hiểu được, cho dù bản thân mình không muốn thừa nhận, nhưng hình ảnh của cô đã sớm khắc sâu trong tâm trí hắn, hắn thật sự rất để ý cô.
“Những ảnh đó là của anh, em không có tư cách tự tiện sử dụng.” Đúng, hắn thừa nhận bản thân mình trước đây chụp những bức ảnh đó không hề có ý tốt, mục đích là muốn tổn thương Di Thiến.
Nếu không phải hắn bắt đầu để ý Di Thiến, có lẽ thủ đoạn của hắn cũng chẳng tốt đẹp hơn em gái hắn.
Nhưng mọi chuyện đã nằm ngoài tầm tay của hắn, hắn đang giãy giụa giữa yêu thương không rõ, sự rung động với cô đến quá bất ngờ.
Hắn hoàn toàn không biết phải đối mặt với cô như thế nào, người mà hắn nghĩ cả đời này hắn cũng không thể yêu, người con gái xinh đẹp mà hắn muốn hận cũng không thể hận được.
“Anh, không phải anh yêu cô ta rồi chứ?” Triệu Nhã Linh cảnh cáo hắn: “Đừng quên trước kia anh tiếp cận Phương Di Thiến, hoàn toàn không phải vì có tình cảm với con gái của kẻ thù . Chẳng lẽ anh đã quên cha mẹ chết như thế nào sao?”
“Anh đương nhiên nhớ rõ.” Hắn nắm tay đấm mạnh xuống bàn, tức giận cô em gái ương ngạnh đã động vào nỗi đau sâu thẳm trong lòng hắn, cũng tức giận chính mình đã thay đổi “Anh nhớ rõ Phương Trung Diệu đã hại chết cha mẹ như thế nào, cũng nhớ rõ anh tiếp cận Di Thiến vì mục đích muốn tổn thương cô ấy, làm hại Phương gia, anh càng nhớ rõ những bức ảnh chết tiệt này đều do anh chụp, như vậy em vừa lòng chưa?”
Nếu đã quên, hắn sẽ không cần phải giãy dụa thống khổ như vậy.
“Hiện tại mục đích hãm hại Phương gia của chúng ta đã đạt được, Phương Di Thiến đã bị hủy hoại, anh còn bất mãn cái gì nữa?”
Triệu Quân Á chỉ có thể im lặng chống đỡ.
Hắn có thể nói cái gì đây? Ngay từ đầu hắn đã sai rồi, sai ở trong tim khi tiếp cận Di Thiến, cũng sai ở trong su nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bị cô ảnh hưởng.
Tối thiểu, Nhã Linh làm việc này là vì báo thù cho cha mẹ, mà hắn, đã làm hỏng tất cả rồi.
“Cho nên đây là cách các người dùng để trả thù tôi?” Một âm thanh run run thật nhỏ vang lên, từ ngoài cửa truyền đến.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, thấy người mà hiện tại hắn không nghĩ sẽ gặp…… Phương Di Thiến đứng ở cạnh cửa, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu nhìn hắn, vẻ mặt thực yếu ớt mà hắn chưa bao giờ gặp qua .
Cô…… rốt cuộc đã nghe thấy những gì? Ánh mắt Phương Di Thiến đảo qua hai người bạn mà cô đã quen biết từ khi còn rất nhỏ, cuối cùng dừng lại trên người hắn.
Sự tín nhiệm trong ánh mắt của cô đã chuyển thành sự sợ hãi, hắn đau lòng không thở nổi.
“Triệu Quân Á, đối với anh mà nói, rốt cuộc tôi là gì?” Sau một lúc lâu, Phương Di Thiến ôn nhu mở miệng.
Cô nói quá mức bình tĩnh, thế nhưng hắn lại bị lời nói của cô dọa đến kinh sợ không nói nên lời.
Nhìn người đàn ông mình đã yêu bao nhiêu năm qua, Phương Di Thiến bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Mới một lúc trước thôi, cô vẫn còn đang có hi vọng xa vời rằng được ở bên cạnh hắn để được hắn an ủi hoặc giúp đỡ, không ngờ chuyện này lại là chính tay hắn làm ra “Anh dám làm, lại không có dũng khí thừa nhận với tôi sao?” Cô cũng không hiểu được vì sao mình còn có thể bình tĩnh chất vẫn hắn như vậy.
Hắn hít vào một hơi, đang muốn nói chuyện, không ngờ Triệu Nhã Linh đã lên tiếng trước:“Còn có thể là cái gì? Không phải chỉ là công cụ để báo thù sao?”
“Trả thù ai?” Cô tò mò hỏi, thì ra sau khi đau lòng đến một mức độ nào đó, sẽ không còn cảm giác gì nữa , cô cũng thực kinh ngạc tại sao mình vẫn có thể bình tĩnh hỏi “Cha tôi ư?”
“Phương Trung Diệu hại chết cha mẹ của bọn anh.” Hắn trầm giọng nói, lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân mình khi nhắc lại chuyện này, trong lòng không hề còn cảm giác phẫn nộ như trước.
Hiện tại, điều duy nhất hắn để ý chỉ có phản ứng của Di Thiến.
Phương Di Thiến trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng,“Anh…… đã biết chuyện này từ trước rồi?”
“Trước khi quen em, anh đã biết rồi.” Hắn thực sự không muốn thấy cô phải đau đớn tan nát cõi lòng như vậy.
“Cho nên từ nhỏ đến lớn, anh đều đối xử với tôi giống như với con gái của kẻ thù?” Cô thậm chí không hề để ý đến ân oán của hai gia đình trước kia, chỉ muốn biết hắn rốt cuộc đã đối xử với cô bằng tâm tình gì.
“Đó là đương nhiên.” Triệu Nhã Linh ngắt lời cô.
Mắt Triệu Quân Á giật giật, hắn có chút muốn phản bác, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Phương Di Thiến nhìn hắn hồi lâu, bỗng dưng nở nụ cười,“Quân Á, anh biết không? Những năm gần đây, tôi thực yêu thương anh, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn anh bên cạnh bao nhiêu người phụ nữ. Cuối cùng tôi nghĩ phải làm sao để không yêu anh nhiều như vậy nữa…… Nhưng mà tôi không ngờ, không ngờ rằng, cuối cùng tôi phát hiện ra tôi càng ngày càng lún sâu hơn, yêu anh, yêu đến mức không thể kiềm chế bản thân.”
Đây là lần đầu tiên hắn nghe được cô nói ra tâm tình những năm gần đây cô dành cho hắn, đáng lẽ hắn nên cảm động , nhưng hiện tại những điều này làm hắn thật bất an.
“Tôi nên cảm ơn anh, thật sự, anh đã giúp tôi hoàn thành tâm nguyện bao năm nay.” Cô mỉm cười nói. “Bây giờ nhìn anh, tôi một chút cảm giác cũng không có .”
Thì ra để không còn yêu một người lại đơn giản như vậy, chỉ cần hắn tổn thương cô thật sâu một lần thôi.
Tại sao trước đây cô lại ngu muội khờ khạo như vậy, không ngờ hết thảy đều là giả .
Hắn đối xử tốt với cô là giả , hắn yêu cô cũng là giả, những lời ngon tiếng ngọt của hắn, dụ dỗ mê hoặc cô, tất cả đều là vì báo thù.
Hắn không yêu cô, thậm chí ngay cả thích cũng không có.
Cô cũng không hận hắn, hắn làm vậy cũng là muốn báo thù cho cha mẹ, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Chỉ có điều, cô sẽ không yêu hắn nữa…… Tuyệt đối không yêu .
“Di Thiến……” Hắn cũng không hiểu được, tại sao chỉ cần cô dùng vẻ mặt lạnh như băng để đối diện với hắn lại có thể khiến cho tâm của hắn hung hăng quặn đau.
Phương Di Thiến lắc đầu, không muốn nghe hắn nói thêm bất cứ điều gì nữa, xoay người chạy ra ngoài.
“Khoan đã……” Nhìn thấy cô sắp rời đi, hắn không chút nghĩ ngợi bước nhanh về phía trước bắt lấy cánh tay cô.
Phương Di Thiến đã nhìn thấy sự áy náy thật sâu trong mắt hắn, nhưng điều cô làm, chính là lạnh lùng rút tay về “Tôi nghĩ, tôi hẳn là có quyền không tha thứ cho anh, đúng không?”
Đúng, cô có quyền không tha thứ cho hắn, thậm chí hận hắn .
Chỉ cần việc hắn lợi dụng mối chân tình của cô, tội ấy đã không thể tha thứ.
Vì thế hắn không còn ngăn cản cô nữa.
Phương Di Thiến chỉnh lại ống tay áo của mình, không hề quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài.
—————————————–
Trong phòng khách tối đen, người đàn ông chuyên chú trừng mắt nhìn vào màn hình ti vi, nơi có ánh sáng duy nhất tản ra trong màn đêm.
Ti vi đang chiếu cuốn băng từ chiếc máy ghi hình mà hắn đã lắp trong chính phòng ngủ của mình để chụp những hình ảnh bẩn thỉu kia.
Nhân vật chính đều cùng là một người phụ nữ.
Cô cười, cô phiền não, cô khóc khi hắn khiêu khích mà cô không kiềm chế được, cô nhiệt tình lớn mật dụ hoặc hắn…… Mặc kệ là như thế nào, ánh mắt cô nhìn hắn, đều tràn ngập thâm tình cùng tin cậy.
Cô từng yêu thương hắn như vậy a! Vậy mà hắn lại dùng những bức ảnh này để hung hăng tổn thương cô, hành động này của hắn đáng phải chịu tội gì, hắn thừa nhận hắn thực đáng giận, vậy mà cô chẳng qua……vẫn yêu thương hắn mà thôi.
Hiện tại, trong màn hình, cô đang từ phòng tắm bước ra.
Cả người cô quấn khăn tắm màu trắng, cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đến bên giường, nhìn hắn đang ngủ say.
Đoạn hình ảnh này hắn chưa bao giờ xem, lúc trước, hắn chỉ chú ý đến những hình ảnh hoan ái của hai người…… Hôm nay, hắn bỗng nhiên xem những hình ảnh khác về cô.
Dường như cô rất sợ đánh thức hắn,vì vậy nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Cô nở nụ cười yếu ớt, ôn nhu nhìn khuôn mặt hắn khi ngủ.
Nhìn hình ảnh đó, lòng hắn giống như bị ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức hô hấp của hắn cũng trở nên thật khó khăn.
Nhìn thấy hình ảnh cô xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc, hắn lại nhớ đến khuôn mặt cô tái nhợt khi biết được chân tướng sự việc, hình ảnh ấy đã khắc sâu trong tâm trí hắn, không thể nào quên được.
Cô vẫn ngồi im như vậy một thời gian, vẫn mãi lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn đột nhiên có chút không dám nhìn tiếp, cầm lấy điều khiển từ xa chuẩn bị tắt ti vi đi.
Nhưng mà, trên màn ảnh, một hành động bất ngờ xảy đến khiến hắn phải ngừng lại quan sát.
Môi của cô giật giật, hình như đang nói gì đó, thế nhưng hắn không nghe được là điều gì.
Hắn vội vàng tua lại cảnh vừa qua, mở to âm lượng, đoạn băng lại được chiếu lại một lần nữa.
Lần này mơ hồ nghe được một chút thanh âm, nhưng bởi vì cô nói quá nhỏ, hắn nghe không rõ ràng lắm.
Tua lại, lại mở to âm lượng thêm nữa.
Lúc này, hắn đã nghe được.
“Quân Á, tuy rằng anh biết em yêu anh, nhưng anh có biết rằng bởi vì yêu anh mà em đã phải trả giá rất nhiều không?” Cô ôn nhu cười “Nhưng em vĩnh viễn không cho anh biết chuyện này đâu. Em yêu anh, không phải vì muốn cho anh thêm gánh nặng và áp lực.”
Hắn biết, cô vẫn luôn yêu hắn một cách bao dung như vậy, tình nguyện chính mình thống khổ, cũng không muốn miễn cưỡng hắn một chút nào.
So sánh với tình yêu không cần hồi báo trả giá của cô, ý định lợi dụng cô của hắn lúc đầu có vẻ thực đáng xấu hổ.
“Kỳ thật em không hề hứng thú với việc mở quán rượu, “Hồng” mở ra là vì anh.” Cô mở bàn tay hắn ra, đem tay mình đặt vào trong đó: “Được rồi! Em biết em rất tâm cơ, em không thích anh gặp người phụ nữ khác, em hi vọng anh có thể đến quán rượu của em, để cho em có thể thoải mái ngắm nhìn anh chứ không muốn anh đi cùng người phụ nữ khác.”
Cô mở quán rượu…… Là vì hắn? Hắn thật sự khiếp sợ.
Hắn vẫn cho rằng Di Thiến mở quán “Hồng”, là vì cô thực sự thích công việc này, dù sao cô vì thế mà bỏ qua tiền đồ sáng lạn của mình, cô mở quán “Hồng” và kinh doanh nó với rất nhiều tâm huyết, nếu không có sự hứng thú và đam mê với công việc này, nhất định là không thể làm được như vậy.
Hắn không nghĩ rằng…… là vì hắn “Tiểu Tống luôn oán giận với em vì món hương tiên nộn dương bán không được tốt lắm, vẫn muốn em bỏ món đó đi, bất quá anh bảo em làm sao có thể bỏ món đó đi được?” Biết được hắn đã ngủ say nên sẽ không nghe thấy, cô nhẹ giọng cười,“Hồng cho tới nay chính là vì anh mà mở nha! Cho dù anh thật lâu mới đến một lần, cho dù toàn thế giới chỉ có mình anh gọi món đó, em nhất định vẫn sẽ giữ lại……”
Hắn có thể có đức gì, để cho người con gái tốt như vậy phải làm nhiều việc cho hắn như thế “Quân Á, em không nghĩ rằng……” Cô dừng một chút, giọng nói thật trầm thấp “Cho tới bây giờ em cũng không nghĩ rằng anh yêu em, em vốn…… Chỉ mong có thể ở bên cạnh anh cả đời, làm em gái của anh, bạn thân của anh, cũng rất thỏa mãn rồi, em chưa bao giờ dám hy vọng xa vời chúng ta có thể có ngày hôm nay……”
Cô cười, đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, thấp giọng nói “Hiện tại em cảm thấy, em có thể coi như người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới……”
Không, hắn không có đủ năng lực để làm cho cô hạnh phúc, hắn chỉ biết không ngừng tổn thương cô…… Triệu Quân Á không thể kiềm chế được ném mạnh điều khiển từ xa đi, bước đến phòng ngủ nơi hằng đêm hai người vẫn đầu ấp vai kề cùng nhau ngủ.
Không gian xung quanh vẫn giống như trước kia, nhưng mà bây giờ chăn đệm vẫn còn gấp chỉnh tề ở trên giường, thoạt nhìn thật lạnh lẽo.
Thiếu đi sự tồn tại của nữ chủ nhân, ngay cả không khí trong phòng cũng như bị đông lạnh.
Buổi chiều sau khi cô rời khỏi phòng khám, đầu hắn trống rỗng, thầm nghĩ chạy về nhà chờ cô.
Hắn đã chờ đợi từ khi ấy đến tận khuya, thế nhưng cô vẫn chưa hề trở về.
Cô…… có phải sẽ không quay lại nữa hay không? Suy nghĩ đó làm cho hắn cảm thấy thực sự sợ hãi.
Mọi thứ của cô vẫn còn ở đây… kỳ thật hắn cũng không biết sau khi thấy cô thì sẽ làm gì, hắn còn có thể giải thích gì được, ngay cả chính mình cũng không thể chấp nhận được, hắn bức thiết mong muốn gặp được cô, chỉ là muốn nhìn cô mà thôi.
Hắn ngồi xuống mép giường, đó là vị trí cô đã ngồi trong cuốn băng kia.
Hắn không khỏi nghĩ đến khi nói với hắn những lời ấy, cô có tâm trạng như thế nào? Nghĩ đến việc những năm gần đây cô yêu hắn nhiều như thế nào lại không muốn gây phiền phức cho hắn…… “Bây giờ nhìn anh, tôi một chút cảm giác cũng không có “.
Lời nói lúc chiều của cô vang lên trong đầu hắn, nhớ đến cô vẻ mặt bình tĩnh mà đạm mạc tươi cười, ngực hắn kịch liệt đau đớn một trận.
Cô sẽ không yêu hắn nữa…..Hình ảnh cô thâm tình nhìn hắn như trong cuốn băng kia, sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa, ý nghĩ này xảy đến trong đầu khiến hắn vô cùng sợ hãi cùng đau lòng.
Nguyên lai, trước khi phát hiện ra, hắn đã yêu thương cô thật sâu rồi……
————————————-
Đồ trang điểm, quần áo, giầy…… Phương Di Thiến đem tất cả những thứ này bỏ vào một túi hành lý to.
Ở khách sạn một đêm, hôm nay cô trở về thu dọn vài thứ.
Cũng may trước kia cô cũng không mang nhiều đồ đến đây, nếu không bây giờ thật khó mà mang đi hết được.
Phương Di Thiến đứng thẳng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, xét xem còn phải mang cái gì đi không.
Cô chỉ mang đi những đồ trước kia cô mang đến, về những thứ hắn đưa, cô ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn.
Cô thực kinh ngạc chính mình không hề rơi thêm một giọt lệ nào nữa, có lẽ bi thương đến chết tâm chính là cảm giác như vậy.
Trong lòng cô không có bi thương, không có thống khổ, chỉ còn lại hư không lạnh lẽo như băng.
Khi cô đã sửa soạn đã gần xong, chuẩn bị rời đi thì Triệu Quân Á trở lại.
Cô cũng không để ý đến hắn, vẫn như cũ làm chuyện của mình.
Hắn đứng trước cửa phòng, yên lặng nhìn hành động của cô, nhìn thấy đồ đạc trong phong hình như đã ít đi hơn nửa, lại nhớ tới từ trước đến giờ hắn luôn ở một mình, trong lòng hắn rung động khó có thể diễn tả được.
Cô…… phải rời khỏi hắn sao? “Em…… phải đi ?” Một giọng nói vang lên giống như không phải do hắn nói ra.
Cô chỉ thản nhiên liếc mắt dò xét hắn một cái,“Chẳng lẽ không?”
Thấy cô tiếp tục thu thập đồ đạc, không có chút do dự, hắn rốt cuộc nhịn không được thốt lên:“Ở lại.”
“Ở lại?” Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Ở lại làm cái gì?”
Đúng vậy! Hắn giữ cô lại làm cái gì? Thù cũng đã báo, tổn thương cô cũng đã đủ rồi, còn giữ cô lại làm cái gì? Nhưng cô lại tỏ vẻ không thèm quan tâm, đem từng món đồ của mình ở trong phòng của hắn bỏ vào túi hành lý, hắn mới đột nhiên ý thức được, cô đi rồi, hai người từ nay về sau sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Sau khi nhận thức được chuyện gì sẽ xảy ra, hắn đã nhanh chóng đoạt lấy túi hành lý cô để trên giường.
“Anh đang làm cái gì vậy? Trả lại cho tôi!” Không nghĩ rằng hắn sẽ có hành động như vậy, khuôn mặt lãnh đạm của cô cuối cùng cũng có chút phản ứng.
“Em muốn đi thế nào? Em đã không còn nhà để ở, quán rượu cũng không thể đi, tạp chí vừa ra, như vậy một đống nhà báo nhất định đang chờ ở trước quán “Hồng” ôm cây đợi thỏ.”
“Chuyện đó không liên quan đến anh.” Cho dù phải ăn ngủ đầu đường cũng tốt hơn rất nhiều lần so với việc phải ở cùng với hắn.
“Người em hận là anh, nhưng bây giờ em làm vậy là đang thương tổn chính mình.” Đó là điều hắn không hề muốn thấy.
Hắn tình nguyện cô trả thù hắn, tình nguyện cô tức giận với hắn, mắng hắn, cũng không muốn thấy cô tự hành hạ bản thân mình.
“Anh để ý sao? Tôi nghĩ người tổn thương tôi nhiều nhất là anh!” Thật sự là buồn cười, hiện tại cùng cô nói những chuyện này để làm gì?
“Anh không phải là……” Cố ý . Hắn vốn định nói như vậy, nhưng nhớ tới động cơ thâm hiểm ban đầu của mình, hắn không thể nói như vậy được “Tóm lại những bức ảnh đó không phải anh đưa cho truyền thông, anh cũng không tính làm như vậy……”
“Là ai làm, với tôi mà nói căn bản không quan trọng.” Cô để ý không phải chuyện này, mà là chuyện hắn chưa bao giờ thật lòng yêu thương cô “Trả lại hành lý cho tôi.”
Cô không thể không để ý chuyện hắn tiếp cận cô là có mục đích riêng.
“Nếu hiện tại em đi ra ngoài sẽ bị nhận ra ngay.” Truyền thông Đài Loan giống như lũ cá mập khát máu, lập tức sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
Thấy hắn thủy chung không muốn đem túi hành lý trả lại cho mình, Phương Di Thiến nhún nhún vai,“Quên đi, anh thiếu tôi sẽ cho anh!”
Dù sao mấy thứ này đã từng ở trong nhà của hắn, cô cũng không muốn mang đi.
Cô quyết định bỏ đi với hai bàn tay trắng, những chuyện sau này, cô cũng chẳng thèm để ý nữa.
“Chờ một chút…” Triệu Quân Á một phen giữ chặt cô.
“Buông ra.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn phút chốc liền buông tay, một hồi sau mới nói:“Tạm thời em ở lại đi! Anh chuyển ra ngoài là được.”
Phương Di Thiến nhìn hắn, có chút kinh ngạc khi nghe hắn nói như vậy.
Kỳ thật cẩn thận nhớ lại, từ khi chuyện này xảy ra tới nay, cô luôn luôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn thống khổ và hối hận của hắn.
Cô thực sự rất tức giận,rất tuyệt vọng, nhưng cũng không phải vì thế mà mất đi năng lực tự phán đoán.
Cô luôn nghĩ đến những khoảng thời gian tốt đẹp trước kia, đến những thứ cô thực sự trân trọng, thế nhưng tất cả đều là do hắn cố ý dàn dựng , cô không muốn đối mặt với hắn lần nữa, càng không thể yêu thương hắn.
“Không được, tôi không muốn làm phiền anh”
“Làm ơn đi, Di Thiến.” Lần đầu tiên hắn mở miệng khẩn cầu cô như vậy “Anh sẽ không đến quấy rầy em, em hãy ở lại, được không?”
Cô thật ra vẫn muốn cự tuyệt , nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cô lại nghe thấy chính mình mở miệng nói “Tùy anh vậy!”