Triệu Quân Á thật sự hết lòng tuân thủ lời hứa.
Từ khi cô đáp ứng ở lại nhà hắn, hắn cũng chưa hề xuất hiện trong nhà này một lần nào.
Bất quá có một số trường hợp hắn cần lấy đồ, vì vậy cô cũng gặp hắn vài lần.
Có hai lần hắn gọi điện đến cho cô, hỏi cô có thể thay hắn mang một số tài liệu quan trọng đưa đến phòng cảnh vệ được không, để cảnh vệ chuyển cho hắn.
Lúc ấy cô thản nhiên nói, hắn muốn đến lấy gì cứ đến, không cần phải phiền phức như vậy.
Dù sao đây cũng là nhà hắn , cô cũng không độc ác đến mức không cho hắn vào nhà lấy đồ.
Chỉ là cô cũng chẳng hề có biểu tình gì đối với hắn, có một số việc một khi đã xảy ra, thì không còn cách nào thay đổi được nữa.
Nỗi đau đến mức khắc cốt ghi tâm như thế này, một lần là quá đủ. Cô nghĩ rằng đời này cô sẽ không yêu thêm bất cứ một người nào nữa.
Cô biết hiện tại hắn đang ở căn nhà cũ bên cạnh nhà cô, nơi đó cách phòng khám của hắn rất xa, đi lại một lần cũng mất hai tiếng đồng hồ.
Dù sao đó là lựa chọn của hắn, cô sẽ không vì việc hắn để cô ở lại căn nhà này mà cảm thấy áy náy cảm kích hắn.
Hiện tại, cô đang nằm trên chiếc ghế sopha trong phòng khách, xem mấy quyển sách liên quan đến phụ nữ mang thai.
Thức ăn trưa nay có vẻ rất nhiều mỡ, cô ăn không thấy ngon miệng.
Phương Di Thiến không ngừng xoay người để tìm tư thế thể dễ chịu hơn một chút.
Từ sau khi tạp chí đó xuất bản, cô rất sợ bị người khác nhận ra, hằng ngày đều phải ru rú ở trong nhà, vì vậy không thể đến hiệu sách mua sách.
Sách này là cô đặt hàng từ xa, sau đó được người ta trực tiếp đưa đến nhà.
Cô không nói cho Quân Á về chuyện đứa nhỏ, cũng không nghĩ rằng hắn nên biết.
Dù sao đến khi bụng cô hơi hơi lộ ra, có lẽ cũng là khi cô rời đi rồi.
“Leng keng!” Tiếng chuông cửa dễ nghe từ ngoài cửa truyền đến.
Là Quân Á, sáng nay hắn gọi điện đến nói rằng có chút đồ muốn đưa cho cô.
Cô nhấc đệm ghế sopha lên, đem quyển sách dấu xuống dưới, sau khi xác định sẽ không bị phát hiện, mới tiến đến mở cửa.
“Ngọ an.”
Ngoài cửa quả nhiên là hắn, tiếng nói vẫn trầm thấp ôn nhu như trước, dường như hắn vẫn tốt như trước kia.
Nhưng mà đối với hắn, cô đã chẳng còn cảm giác gì.
“Mời vào.” Giọng điệu của cô lịch sự nhưng lại bất hòa.
“Mấy ngày nay em……có khỏe không?” Triệu Quân Á chần chờ một chút, mới hỏi vấn đề làm hắn suy nghĩ lo lắng mấy ngày nay.
“Không phải là như thế này sao? Nhờ anh ban tặng, chỉ có thể ở nhà, không thể bước chân ra ngoài.” Lời nói ra miệng, cô mới phát hiện thì ra mình vẫn ngầm oán hận hắn.
“Anh thực có lỗi.” Tuy rằng hắn biết xin lỗi cũng không làm được gì.
Phương Di Thiến dừng một chút, cũng không có phản ứng gì với lời hắn nói.
Cô không muốn làm người đàn bà chanh, chỉ vào mũi hắn mà mắng to, nhưng cũng không muốn làm ra vẻ đã tha thứ cho hắn, vì vậy thay đổi đề tài,“Anh muốn đưa cái gì cho tôi?”
“Anh biết em không thể đi ra ngoài, cho nên thay em mua một ít đồ dùng hằng ngày.”
Cô nhìn hắn đang cầm hai gói hàng rất to trong tay “Anh không cần phải thay tôi làm những việc này.”
Cô sẽ không cảm kích hắn .
“Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, anh chỉ là muốn làm giúp em một vài việc vặt.” Cho tới nay, hắn ôn nhu chăm sóc người khác đều là giả dối, nhưng hiện tại là hắn thật tình đối tốt với cô.
Là áy náy, cũng là tiếc nuối, cho dù…… Cô cũng không cảm kích.
Mọi chuyện trở nên như vậy, hắn cũng phải chịu hơn một nửa trách nhiệm.
“Anh không cần phải áy náy mà làm nhiều việc cho tôi như vậy.” Nếu hắn làm vậy bởi vì áy náy chuyện trước kia không có ý tốt khi tiếp cận cô, vậy đối với cô mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa.
“Quả thực anh có áy náy, nhưng cũng bởi vì yêu thương em.” Hắn cười khổ “Trong hai mươi năm qua, anh không có ngày nào quên được sự oán hận đối với cha em, nhưng em lại làm anh không biết nên như thế nào cho phải.”
Vừa muốn báo thù, lại vừa không tự chủ được bị cô hấp dẫn.
Hắn rõ ràng đã sớm yêu thương cô, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, vậy nên làm cô tổn thương, cũng đồng thời tổn thương chính mình.
“Những lời này, nếu anh nói với tôi trước khi sự việc xảy ra, có lẽ tôi sẽ vô cùng cảm động.” Cô nhẹ nhàng nói.
Chỉ tiếc……“Anh mang đồ vào đi!” Cô xoay người đi vào trong phòng.
Lại là thái độ ôn hòa như vậy.
Triệu Quân Á nhìn theo bóng dáng cô, khẽ thở dài một cái.
Từ khi sự việc xảy ra đến nay, mỗi khi cô đối mặt với hắn, đều có thái độ khách khí nhưng bất hòa như vậy, hắn cảm thấy so với việc cô tránh không gặp mặt hắn, tức giận với hắn, mắng hắn còn tốt hơn.
Hiện tại hắn đã biết yêu một người không thương mình khổ sở như thế nào.
“Anh mua gì vậy?”
Một lát sau hắn mới ý thức được cô đang nói chuyện với hắn “Anh nghĩ em không thể ra ngoài mua đồ để nấu ăn, cho nên mua một ít đồ để em có thể nấu nếu muốn, mặt khác cũng mua vài món đồ dùng hàng ngày.”
Ân! Hiện tại cô quả thực đang cần những đồ này.
Cô đã chịu đủ việc suốt ngày phải ở trong nhà và ăn thức ăn ngoài, kết quả của việc mấy ngày nay không thể đi ra ngoài, hơn nửa đồ ăn cô phải gọi ngoài.
Không thể phủ nhận rằng hắn suy nghĩ cho cô rất cẩn thận.
“Những thứ đó anh cứ để đây, lát nữa tôi sẽ cất đi.” Cô tùy ý chỉ vào bàn trong phòng khách, sau đó ngồi lại vào ghế sopha, không có ý muốn giữ hắn ở lại.
Trên thực tế, cô quả thực đang hi vọng hắn nhanh đi đi, hiện giờ cô đang cảm thấy rất khó chịu trong người.
Từ sau khi mang thai, cô rất nhạy cảm đối với hương vị thức ăn, rất mặn, rất ngọt, rất ngậy đều khiến cô thấy buồn nôn.
Lần sau vẫn là không ăn thì tốt hơn, bởi vì không quen ăn thức ăn đầy dầu mỡ, nhưng vẫn cố gắng ăn thực sự rất khó.
Vẻ mặt nhăn nhó của cô bị Triệu Quân Á chăm chú quan sát nên nhanh chóng phát hiện ra “Di Thiến, mặt em rất tái, không thoải mái sao?”.
“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Cô khoát tay, không muốn hắn phát hiện ra manh mối gì.
“Phương Di Thiến, em cho rằng anh mới quen biết em thôi sao?”
Cô rất kiên cường, không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Vì vậy nhất định là bây giờ cô cảm thấy thật sự không thoải mái, nên mới bị hắn phát hiện ra.
“Chắc là do tôi ăn uống không tốt nên bụng không thoải mái thôi, không có gì cùng lắm thì , nói sau…… Anh đang quản quá nhiều chuyện rồi đấy.”
Đúng là cô để hắn vào nhà, cũng không có nghĩa hắn có quyền quản chuyện của cô.
Cô nói lãnh đạm làm tâm hắn đau đớn thật sâu bên trong, nhưng hắn hiểu được đó là chính mình gieo gió gặt bão, chỉ có thể thở dài.
“Anh đi đi!” Cô hạ lệnh đuổi khách,“Về sau đừng đến đây nữa, tôi nghĩ chúng ta không gặp mặt thì tốt hơn.”
Cô sẽ không quay đầu lại, nếu hắn vẫn muốn tiếp cận cô, cũng sẽ bị cự tuyệt như vậy thôi.
“Di Thiến, sau này chúng ta…… không có khả năng , đúng không?” Chưa từng nghĩ rằng có một ngày hai người lại như vậy, hắn chỉ cảm thấy châm chọc.
Cô nhìn hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười,“Quân Á, một người phụ nữ vì yêu có thể làm rất nhiều chuyện mà anh không thể tưởng tượng hết. Tôi từng thực yêu thực yêu anh, thậm chí yêu đến mức nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì. Tôi có thể vì anh mà mở một quán rượu, cũng có thể vì làm người phụ nữ của anh mà đóng cửa nó, chỉ mong anh có thể yêu tôi nhiều hơn một chút.”
“Nhưng hiện tại em không hề yêu anh……” Hắn chua sót nói.
Cô không hề thương hắn , bởi vậy cũng sẽ không còn phải trả giá vì hắn.
“Rất nhiều chuyện, một khi đã xảy ra sẽ không còn cách cứu vãn nữa.” Cô bình tĩnh nói, cũng không thèm nhìn hắn “Anh cũng nên đi đi!”
Biết cô không muốn nói thêm cái gì nữa, hắn đành phải thở dài,“Vậy anh đi trước, em nên cẩn thận một chút.”
“Ân” Hiện tại cô là phụ nữ có thai, tất nhiên cần phải cẩn thận một chút “Gặp lại sau.”
“Hẹn gặp lại.” Hắn tiếc nuối, liếc mắt nhìn cô lần cuối, sau đó mới xoay người rời đi.
Sau khi cửa bị đóng lại, Phương Di Thiến vội vàng đứng dậy chạy nhanh vào phòng tắm, ghé vào bồn cầu nôn ra một trận.
Rất khổ sở…… Cô nôn khan một hồi, mới vô lực đi đến bồn rửa tay súc miệng.
Cô thực sự không thoải mái, rất muốn ăn gì đó để hết cảm giác ngấy mỡ trong dạ dày, nhưng trong nhà không có thứ gì để ăn, cô cũng không tiện ra ngoài mua.
Trở về phòng khách, cô tiện tay xem xét những đồ Triệu Quân Á mua đang để trong túi, trong đó có một ít giấy vệ sinh và các đồ dùng hàng ngày, một túi khác có hoa quả sơ chế, các loại thịt, sữa, các loại rau, thực phẩm đóng hộp.
Điều làm cô vui vẻ chính là cô phát hiện ra ở trong túi có ba hộp ô mai.
Sau khi đem gói đồ hắn mua cất đi cẩn thận, cô nhanh chóng mở hộp ô mai ra.
Vị ô mai chua chua ngọt ngọt tan trong miệng, quả thực rất ngon, làm cho cảm giác khó chịu trong bụng giảm đi không ít. Cô nhanh chóng ăn hết hộp thứ nhất, chuyển sang ăn hộp thứ hai.
Sau khi ăn xong cả ba hộp, cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thở hắt ra, lười biếng tựa vào ghế trên.
Phụ nữ có thai quả thực rất nhạy cảm, chỉ một chuyện hoặc một thay đổi nhỏ cũng khiến cảm xúc thay đổi.
Tầm mắt của cô nhanh chóng dừng lại trên chiếc di động, do dự vài giây, liền cầm lấy bấm bấm dãy số.
Điện thoại mới vang lên hai tiếng liền có người nghe máy.
“Di Thiến, là em sao?” Triệu Quân Á nói, giọng nói tràn ngập kinh hỉ và bất ngờ.
“Là tôi.” Cô thản nhiên lên tiếng.
“Làm sao vậy? Em cần anh làm giúp em chuyện gì sao?” Nghe giọng nói của hắn giống như nếu cô muốn hắn lên trời hái sao cho cô, hắn cũng sẽ nhất định nghĩ cách hái xuống giúp cô.
Cô nhìn những vỏ hộp ô mai trên bàn, nói: “Tôi muốn ăn ô mai, loại mà anh mang đến lúc trước đó, có thể mua giúp tôi ít nữa được không?”
Đương nhiên không thành vấn đề, hắn ước gì có thể làm nhiều việc hơn nữa cho cô “Hảo, hiện tại anh sẽ đi mua, em thấy thèm cái gì?”
“Cái gì cũng được, ăn ngon miệng là được.”
“Vậy em còn muốn cái gì khác không?”
Cô nghĩ ngợi “Nước chanh là tốt rồi.”
Nước trái cây chua chua ngọt ngọt quả thực rất tốt.
Triệu Quân Á bỗng nhiên trầm mặc trong chốc lát,“Em muốn uống nước chanh?”
Cô rùng mình.
Hắn không phải đã phát hiện ra điều gì chứ, hắn rất thận trọng a, trong đầu cô đã có những toan tính đề phòng hắn, tuy rằng cô thực sự muốn ăn ô mai, nhưng cuối cùng chỉ dám lựa chọn nước chanh.
Chẳng lẽ vẫn bị hắn đoán được sao? “Di Thiến, em còn ở đấy không?”
“A ân! Tôi nghĩ muốn uống nước chanh.” Quên đi, hắn muốn đoán thì cho hắn đoán! Dù sao cô cũng sẽ không thừa nhận .
“Anh biết rồi, anh sẽ mang đến cho em.” Hắn không hỏi nhiều, chỉ đơn giản nói.
“Vậy làm phiền anh.” Cô gọi điện cho hắn cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là có người nguyện ý làm việc miễn phí cho mình, cô cũng không ngốc đến mức từ chối.
Không đến ba mươi phút sau, chuông cửa lại vang lên lần nữa, hắn làm việc rất nhanh khiến cô không khỏi bội phục.
Khi cô ra mở cửa, nhìn thấy người đàn ông cầm một túi chanh to trong tay làm cho hoảng sợ.
“Tôi nghĩ tôi nói muốn uống nước chanh.” Túi chanh lớn như thế muốn cô ăn cho tới khi nào?
“Nước chanh bán bên ngoài bán không tốt lắm, anh mua về làm cho em.” Nói xong, hắn đã mang theo túi chanh kia đi vào phòng bếp.
Cô phản ứng không kịp, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn chiếm cứ phòng bếp của cô…… Được rồi! Kỳ thật vốn là phòng bếp của hắn…. Hắn thuần thục lấy bình đựng nước trái cây ra, sau đó bắt đầu vắt nước chanh.
“Anh……” Cô cảm thấy có chút không thích hợp, nói không nên lời.
“Em ngồi xuống đi!” Hắn kéo cô ngồi xuống chiếc ghế tựa trong nhà ăn, rồi lại trở về phòng bếp tiếp tục công việc.
“Đây là trò mới của anh sao?” Cô không khỏi tò mò, hỏi.“Vì muốn chúng ta ở cùng nhau nhiều hơn.”
“Em nghĩ thế nào thì là như vậy đi!” hắn mỉm cười.
Bởi vì phòng bếp thông với nhà ăn, cô ngồi ở trước bàn ăn cũng có thể nhìn thấy bóng hình bận rộn của hắn.
Nhìn người đàn ông cô từng rất yêu, lúc này thật ân cần chăm sóc cô, rất khó nói là không cảm động, nhưng nghĩ đến những bức ảnh kia, lòng cô lại trở nên lạnh lẽo, hụt hẫng giống như bị dìm xuống vực sâu.
“Anh đã biết tôi sẽ không tha thứ cho anh, anh còn đối tốt với tôi như vậy làm gì?” Cô khó hiểu.
“Trước kia khi biết anh không yêu em, em chẳng phải cũng vì anh làm nhiều việc mà không cần anh báo đáp sao?” Những điều hắn làm bây giờ, còn chưa bằng cô trước kia phải trả giá vì hắn.
Không nghĩ rằng hắn lại nhắc đến mình trước kia, đầu tiên cô ngẩn ra, sau đó mới lạnh lùng nói:“Đó là bởi vì ngày trước tôi rất ngốc, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Như vậy, bây giờ coi như đổi lại là anh ngốc đi!” Hắn đem cốc nước chanh đã pha xong đưa cho cô.
Cô trừng mắt nhìn hắn bình tĩnh chấp nhận sự thật, có chút ảo não phát hiện bản thân vì thấy phản ứng của hắn mà không biết phải làm sao.
Hắn rất trấn định, trong khi cô đang bối rối bất an, cô thực sự không thích cảm giác ở thế hạ phong như vậy.
Cô uống mấy ngụm nước chanh mới, hắn pha đường vừa tay, nước chanh vẫn giữ được hương vị thiên nhiên, chỉ sợ là các loại nước trái cây có sẵn cũng không ngon bằng.
Tuy rằng cô không khát cũng không đói, thế nhưng lại uống liền hai ba cốc, hết luôn bình nước chanh to.
“Cám ơn.” Cô đưa cốc thủy tinh trống không cho Triệu Quân Á, nói.
“Còn muốn nữa sao?”
“Không uống nữa.” Cô đã uống đầy một bụng nước.
Cảm giác buồn nôn đã hết, bây giờ cô lại cảm thấy thật buồn ngủ.
Cô đang định bảo hắn đừng làm gì nữa, như vậy cô có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng lời còn chưa nói ra, cô đã rơi vào trạng thái mê man.
A…… Thật sự rất mệt nhọc, từ sau khi mang thai, cô trở nên rất thích ngủ.
Mặc kệ, chắc hẳn hắn cũng biết thức thời mà rời đi thôi.
Triệu Quân Á cầm cái cốc đi vào phòng bếp, chỉ khi đưa lưng về phía cô, hắn mới bày ra cảm xúc chân thật trong lòng.
Hắn rửa sạch cốc thủy tinh, lại rót nước sôi vào súc sạch thêm lần nữa.
Kỳ thật, hắn cũng không giỏi như cô, có thể làm một người sẵn sàng trả giá mà không cần báo đáp. Hắn hiểu được ở sâu bên trong nội tâm mình, vẫn đang chờ đợi một tia cơ hội cứu vãn.
Lúc trước, hắn cũng không dám hy vọng xa vời rằng cô dễ dàng tha thứ cho hắn, nhưng vừa rồi hành động cô gọi điện thoại cho hắn, lại một lần nữa làm bùng lên hi vọng trong hắn.
Triệu Quân Á ơi Triệu Quân Á, từ khi nào mày lại là người cam chịu uất ức như vậy? Từ sâu trong đáy lòng, hắn tự chế giễu chính mình.
Thật đúng là phong thuỷ thay phiên chuyển a! Chưa từng nghĩ bản thân mình cũng có ngày hôm nay, đi làm chuyện lấy lòng người khác, chỉ vì muốn được một người phụ nữ tha thứ.
Ai bảo hắn lại yêu cô làm gì! Sau khi rửa sạch cốc, hắn quay đầu lại, nhìn người phụ nữ không ngừng làm rối bời tâm trí hắn, cô cư nhiên đã ngủ gục ở trên bàn.
Khi ngủ, cô đã bỏ đi mặt nạ lạnh lùng băng lãnh để phòng bị của mình, bây giờ trông cô thật xinh đẹp.
“Di Thiến?” Hắn thử gọi cô.
Không phản ứng, hình như cô đã ngủ say.
“Di Thiến.” Lần này hắn lay lay cô, nhưng mà cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, thay đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô như vậy, thực mê người.
Hắn kìm nén xúc động muốn hôn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn đưa cô vào giường hảo hảo nghỉ ngơi.
Đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ nơi hai người vẫn thường ở chung, hắn đặt cô xuống giường lớn mềm mại, kéo chăn đắp lên người cô.
Cô vẫn đang ở đây.
Nhìn cô đang ngủ say, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Tại sao cô không hề thương hắn, nhưng vẫn đồng ý để hắn đến giúp đỡ, chăm sóc cô?
Hắn thực sự muốn dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, hung hăng yêu cô, nhưng hắn cũng hiểu được nếu mình thật sự làm như vậy, đời này chỉ sợ đừng mong gặp được cô nữa.
Đúng lúc này, hắn lơ đãng nhìn đến đầu giường thấy có một quyển sách nhỏ, hắn chưa bao giờ thấy quyển sách này.
Hắn tò mò lấy ra xem, lại bị dọa đến ngây ngốc khi nhìn thấy tên sách.
“Chỉ nam cho phụ nữ có thai?” Nhà hắn tại sao lại có loại sách như thế này? Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn quyển sách, đây hiển nhiên không phải hắn mua.
Nếu không phải hắn, thì phải là…… Hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, nhớ tới việc cô bỗng dưng nhờ hắn mua ô mai và nước chanh…… Nước chanh và ô mai…… Đều rất chua đi.
Cô…… Mang thai…
———————————–
“Leng keng!” Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Phương Di Thiến nhíu mày, đứng lên, đi đến trước cửa.
“Tại sao anh lại đến nữa?”
Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở trước cửa.
Từ sau hôm cô gọi điện nhờ hắn mua chút đồ đến nay, mỗi ngày hắn đều đến ít nhất hai lần, hơn nữa mỗi lần đều lấy lý do rất kỳ quặc cổ quái, hắn nói cái gì mà sợ cô cảm thấy nhàm chán, liền mang đến một đống sách, hơn nữa còn mang thức ăn đến cho cô.
Kỳ quái là, hắn cũng không lấy cớ này để ở lại bên cạnh cô, bởi vậy cô cũng đỡ cảm giác lúng túng xấu hổ không biết nói gì với hắn.
Mới đầu cô còn muốn cự tuyệt hắn , nhưng mà hắn dường như rất hiểu biết sở thích của cô, mỗi lần thức ăn hắn mang đến đều rất hợp khẩu vị của cô.
Nước ô mai ướp lạnh, các loại quả chua chua ngọt ngọt, làm cho cô muốn từ chối cũng không được.
Là hành động của cô đã cho hắn hy vọng sao? Sớm biết thế này cô đã không gọi điện cho hắn.
“Thật có lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn tìm em, cho nên mới trực tiếp đến đây.” Hình như tâm trạng hắn đang rất tốt.
“Hình như dạo này anh không phải làm việc, tại sao luôn chạy đến đây tìm tôi?” Tuy rằng cô rất thích hắn mang thức ăn đến, bất quá cũng không nên quá kiên trì không cần làm việc của mình như vậy.
“Em có thể từ bỏ tiền đồ sáng lạn của mình, vì sao anh lại không được?”
Cô trợn trắng mắt “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần , đó là trước kia tôi rất ngốc……”
“Nhưng hiện tại anh rất thích làm vậy vì em.”
Được rồi! Cô không muốn tranh cãi nữa, hắn thắng.
Bất quá cô phát hiện hai tay hắn trống trơn, không mang theo cái gì.
“Anh đến đưa em ra ngoài .” Hắn lập tức giải thích nghi hoặc của cô.
“Ra ngoài?” Nhớ tới bìa cuốn tạp chí ngày đó, cô đề phòng lùi từng bước “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Hai ngày nay em không xem ti vi hay đọc báo đúng không?”
“Tôi đã lâu không xem.”
Cô không muốn biết người khác hình dung hoặc phê bình như thế nào về cô…
“Chuyện đó anh đã giải quyết rồi, yên tâm.” Hắn tươi cười với cô “Bây giờ nhất định em đang rất buồn chán! Chúng ta đi ra ngoài đi”
Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Cô ngây ngốc để hắn kéo ra ngoài, ngồi vào xe của hắn, phải qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Con đường này…… là muốn đến quán “Hồng” của cô sao?
Quả nhiên.
“Đi vào trong đó làm gì?”
Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau khi chuyện đó xảy ra, có rất nhiều nhà báo phóng viên đứng trước quán “Hồng”, vì vậy đã lâu lắm rồi cô không đến đây.
Triệu Quân Á không trả lời, vẫn chăm chú lái xe đưa cô trở lại quán “Hồng”.
“Chúng ta cùng nhau đi vào sẽ tốt hơn.”
Hắn không để cô xuống xe, ngược lại sau khi tìm vị trí đỗ xe, mới cùng cô đi vào.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao muốn dẫn tôi đến đây.”
“Gần hai tuần không có tới, em không muốn đến xem một chút sao?”
“Tôi không hi vọng sẽ gặp phóng viên.” Không cần nghĩ cũng biết trong quán tuyệt đối có rất nhiều phóng viên.
Hắn cười cười,“Dù sao có bọn họ, “Hồng” sẽ buôn bán tốt hơn.”
“Tôi không cần bọn họ quảng cáo giúp cho quán.” Cô có chút tức giận .
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn ôn nhu nói.
“Tôi……” Cô đang muốn từ chối đã bị hắn lôi kéo, đẩy cửa đi vào “Hồng”.