Tách…. Tách…
- Cô Chu Anh , xin hãy nhìn sang bên này cho chúng tôi chụp một kiểu.
- Chị Chu Anh, em yêu chị!
Bóng người nữ đeo kính đen, khoác bên ngoài bộ áo khoác vàng rực rỡ như nắng mai khó khăn vượt qua đám người phóng viên lẫn fans để bước vào khách sạn Four Seasons Hotel.
Trong phòng tổng thống
‘Phạch’ – chiếc túi hàng hiệu màu đỏ bị ném lênghế. Chu Anh mệt mỏi ngồi cạnh đó tự rót ly nước uống, tay bóp nhẹ hai thái dương rồi nhắm mắt. Bỗng ở cửa có tiếng vang: ‘Cốc… Cốc… Cốc’. Nghe tiếng gọi cửa, cô nhàn nhạt nói:
- Cửa không có khóa, mau vào đi!
Nữ trợ lý từ từ bước vào, cố gắng đè nhẹ từng bước giày cao gót tiến tới gần người đang ngồi ở ghế và báo cáo:
- Cô Chu Anh, mọi thiệp mời tới dự show diễn thời trang lần này đã phát đi một cách đầy đủ.
Chu Anh từ từ mở mắt cầm ly nước bên cạnh uống rồi nhìn nữ trợ lý hỏi:
- Đã phát cho Vương tổng?
Cô hỏi để xác nhận, trong show diễn lần này khômg chỉ giúp cô tăng thêm quan hệ xã giao mà còn là vì chuẩn bị cho kế hoạch kia nữa: tống cổ con nhỏ tên Tâm ra khỏi Dương gia. NGhe thấy câu hỏi của cấp trên cô liền trả lời:
- Em đã gửi rồi. Nhưng… tại sao lại mời cả Vương tổng nữa, thưa chị.
Bình thường thiệp mời các show diễn thời trang này gửi cho những người có quyền lực hoặc các phu nhân tổng tài nhằm tăng thêm tính giao hảo, củng cố vị trí trong xã hội thượng lưu và giành thêm các mối làm ăn nhưng lần này lại mời cả vị Vương tổng… Tuy biết Vương thị cũng có sức ảnh hưởng lớn trên thương trường và có tham gia vào ngành thời trang – tuy thế lực chưa lớn nhưng chị Chu Anh cần gì mời họ chứ!
- Cô có vẻ rất thích quan tâm tới việc người khác?
Nghe giọng điệu trong câu hỏi này khiến toàn thân thư kí bỗng run lên, mặt cúi xuống và im bặt. Ai chẳng biết tính cách của người mẫu Chu Anh thất thường như nào: hai tuần đuổi mất 5 thư kí do thấy chương mắt hoặc tâm tình không tốt. Cô không muốn à nha, khó khăn lắm mới có được cái công việc này, cô không muốn nhanh như vậy đã bị đuổi việc nên khôn ngoan nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Chu Anh phát mệt với hàng đống cuộc phỏng vấn, quảng cáo, chụp hình nên lười biếng phất tay ý bảo thư kí đi còn mình cầm túi sách bước tới phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tập đoàn Vương thị
Trong căn phòng làm việc của tổng giám đốc, có một người con trai đang chăm chú phê duyệt các dự án và báo cáo của nhân viên, đôi mắt nâu café lạnh lẽo linh động nhìn nhanh kết hợp cùng đôi tay thon dài vừa kí vừa viết gì đó. Căn phòng tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đó, không gian bị phá vỡ khi có tiếng gọi cửa, người con trai chỉ nhàn nhạt nói:
- Vào đi!
Ngô thư kí bước vào cúi chào tổng giám đốc sau đó bắt đầu báo cáo về tình hình công ty:
- Thiếu Phong, hiện tại các công trình của chung ta vẫn đang tiến hành một cách bình thường, có công trình New Tower cuối tuần sẽ bàn giao lại chủ sở hữu. Ngoài ra,…
Vì hai người là bạn thân của nhau nhưng xét về cấp bậc thì Ngô Sơn phải gọi Thiếu Phong là tổng giám đốc hoặc Vương tổng nhưng Thiếu phong lại chủ động nói: ‘Cậu chỉ cần xưng hô như vậy khi có người khác, khi chỉ còn hai người thì có thể thẳng tên tôi’. Kể từ lúc đó Ngô Sơn đã đồng ý làm theo.
Đang cầm một tập tài liệu đỏ trong tay lại thấy Ngô Sơn vẻ mặt lưỡng lự thì Phong đặt tài liệu xuống, nâng đối mắt lạnh lẽo của mình lên và hỏi:
- Ngoài ra, còn chuyện gì nữa?
Ngô Sơn đáp:
- Người mẫu nổi tiếng Đình Chu Anh có gửi thiệp mời tới mong cậu sẽ tới thưởng thức show diễn của cô ấy.
Đối với mấy laoij chuyện như vậy thì một mình anh có thể xử lí đó là ném vào sọt rác hoặc cho vào máy cắt giấy bởi Vương tổng nhiều việc đâu có rảnh đi. Ấy nhưng lúc chuẩn bị cho vào máy cắt thì có một dòng chữ phía cuối: ‘Vương tổng phải chăng cần giúp đỡ trong ngành thời trang’. Chính vì vậy khiến cho anh lưỡng lự không biết giải quyết như nào khiến cho tổng giám đốc thêm phiền muộn.
- Đưa tôi tấm thiệp!
Ngô thư kí đưa thiệp cho Thiếu Phong, nhận tấm thiệp rồi liếc qua mà đôi môi cong lên. Đây là ý gì chứ? Muốn mời anh tới nhưng cuối thiệp là dòng chữ này. Thực sự thì đối với anh tập đoàn Vương thị hướng tới cái chính là xây dựng các công trình nhưng nếu không phải em gái anh thích thời trang và nài nỉ anh sắp mấy tuần thì anh chẳng cần tâm tư bước chân vào cái nganh chán chết này. Nhưng thôi, người ta có lòng thì mình phải có dạ chứ!
- Nói với họ tôi sẽ tới! Nhanh chóng đặt vé máy bay sang New York, tối nay tôi bay luôn.
- Vâng thưa tổng giám đốc- Ngô Sơn đáp rồi rời đi.
Còn lại Thiếu Phong nở nụ cười với ý nghĩ: ‘Tôi muốn xem cô bày trò gì, Đình Chu Anh’.