Báo Thủ Xuyên Không

5.

Buổi tối sau khi về nhà, không ngoài dự đoán, cửa phòng của tôi bị đẩy mạnh ra.

Tôi nhìn mẹ kế Trương Nghiên mặt mày méo mó vặn vẹo mà không khỏi thở dài.

Thật ra tôi là người yêu hòa bình, tôi thật sự không thích đánh người mãi như vậy.

Sao đám người này cứ thích tìm đến ăn đánh thế?!

Mặt Trương Nghiên xanh mét, ánh mắt nhìn tôi giống như chỉ hận không để lập tức đâm ch.ết tôi vậy.

Bà ta giơ tay chỉ thẳng mặt tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con điếm thối này, cái thứ đĩ điếm y hệt mẹ mày, con mẹ nó mày còn dám đánh người à?!”

Tôi còn chẳng thèm ngước mắt lên: “Mẹ của bà mới là đĩ điếm, cả nhà bà đều là đĩ điếm, cái đồ đĩ điếm.”

Sau một giây kinh ngạc, Trương Nghiên nổi trận lôi đình, bà ta phi nhanh tới, sau đó giơ tay phải lên, vung mạnh xuống mặt tôi!

“Cái thứ vô văn hóa vô đạo đức, hôm nay tạo sẽ thay ba mẹ mày dạy dỗ lại mày, đánh nát cái mồm thối này của mày!”

Đánh đứa bé, đứa lớn lại tìm đến, tôi khó chịu túm lấy tay Trương Nghiên, sau đó bẻ ngược lại một cái.

“Bà là cái thá gì mà dám thay ba mẹ tôi dạy dỗ tôi, tôi thấy mồm bà cũng thối lắm đấy, không bằng tôi cũng thay ba mẹ bà dạy dỗ lại bà nhé.”

Nói xong, tôi vung tay thưởng cho hai bên mặt của bà ta hai phát tát, đập cho gương mặt tốn đống tiền đi chăm sóc của bà ta kêu mấy tiếng bốp chát giòn tan.

Nó phải gọi là phê!!

Trương Nghiên bị tôi tát đến ngớ người, lúc lâu sau mới gào thét giơ bộ nail đỏ chót của bà ta cào về phía tôi: “Mày dám đánh tao, tao phải giết mày! ——”

Sao hai mẹ con nhà này cứ thích cào mặt người khác thế, bị khùng hả?

Tôi cau mày, đang chuẩn bị cho bà ta nếm thêm tí khổ, thì cánh cửa bên ngoài kêu lên.

Ba tôi đã về rồi.

Trương Nghiên bỗng dưng như tìm được chỗ dựa, bà ta lập tức rút tay về rồi chỉnh trang lại quần áo, nói nhỏ với tôi:

“Con điếm thối, mày xong đời rồi~”

Nói xong bà ta liền chạy uỳnh uỳnh ra ngoài mách lẻo.

Tôi ung dung để hai tay sau lưng rồi đi ra ngoài cùng bà ta, nhìn mụ già đó khóc như mưa nhào vào lòng người ba Hà Đại Minh của tôi, sau đó thút thít nói:

“Ba nó ơi! Hai mẹ con em sống không nổi nữa rồi, anh phải quan tâm tới mẹ con em chút chứ!”

Người ba tôi cứng đờ lại, bàn tay đang định nắm lấy cà vạt dừng lại giữa chừng, sau đó nhìn qua thư ký vẫn còn đang ở ngoài cửa.

Thư ký nhìn thấy chuyện nhà của ông chủ thì ngại ngùng cười một tiếng, sau đó giả vờ như không nghe thấy gì rồi đi ra ngoài.

Từ trong kí ức của nguyên chủ thì tôi đã biết, cái người tên Hà Đại Minh này rất sĩ diện, ông ta ly hôn với mẹ Hà Nguyễn cũng là do chê không muốn đưa bà ấy ra ngoài, thế nên mới tìm một Trương Nghiên chăm chút trẻ trung xinh đẹp này về làm vợ.

Bây giờ Trương Nghiên khóc lóc làm loạn trước mặt người ngoài, chắc chắn ông ta không thấy vui vẻ gì cho cam.

Quả nhiên, Hà Đại Minh cởi áo khoác treo lên giá quần áo, sau đó cau mày nói: “Khóc lóc ỉ ôi ra cái thể thống gì, để người ngoài nhìn thấy còn tưởng cái nhà này ngược đãi bà rồi đấy!”

Trương Nghiên nhanh chóng nhận ra là mình đã quá hấp tấp, bà ta lập tức hạ thấp giọng xin lỗi: “Là do em chưa suy nghĩ chu đáo, nhưng chuyện này cũng không thể trách em được, ông xã à, hai mẹ con em không thể nào sống nổi trong cái nhà này nữa rồi!”

“Sao thế?” Hà Đại Minh trầm giọng hỏi.

“Là Hà Nguyễn!” Trương Nghiên rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể khổ, “Ông xã à, em biết Hà Nguyễn vẫn luôn hận hai mẹ con em, nhưng trước đó em vẫn luôn cho rằng nó còn nhỏ, phải nhường nhịn nó, bao dung nó!”

“Nhưng anh nhìn xem, nó đã đánh Tịch Tịch ra thành cái bộ dạng gì rồi, em cũng chỉ nói nó một câu, vậy mà nó đã đánh cả em luôn, anh nhìn mặt em đi!”

Lâm Tịch cũng khóc lóc sụt sùi lại gần, tỏ vẻ tủi thân nói: “Ba……”

Lúc tôi ra tay cũng đã bớt chút sức lực rồi, bây giờ mặt Lâm Tịch đã khôi phục lại như trước, chẳng nhìn ra được gì nữa.

Còn mặt Trương Nghiên thì tôi chỉ tát có hai cái, vốn còn chẳng sưng lên nữa là.

Không ngoài dự đoán, Hà Đại Minh nhìn mặt hai người họ, sau đó bực bội nói: “Làm gì có cái gì đâu? Nguyễn Nguyễn, con ra tay thật đấy à?”

Tính Hà Nguyễn mềm mỏng dễ bị bắt nạt, người ngoài không biết, chứ người trong nhà lại biết rất rõ.

Tôi biết, Hà Đại Minh vốn chẳng tin Hà Nguyễn đã ra tay thật.

Diễn thôi mà, ai mà chẳng biết.

Tôi lập tức cúi thấp đầu xuống, sau đó cười khổ: “Ba, con không biết sao dì lại nói con như vậy… Ba cảm thấy con là loại người như thế sao ạ?”

Lời vừa dứt, Hà Đại Minh đã nhìn về phía Trương Nghiên, sắc mặt vô cùng khó coi: “Nguyễn Nguyễn đến con kiến còn không nỡ giẫm ch.ết, sao có thể đánh bà cơ chứ, bà đừng có quá đáng quá!”

Nói một cách công bằng, Hà Đại Minh chưa đủ tư cách làm một người cha.

Chuyện Trương Nghiên và Lâm Tịch vô tình hay hữu ý nhắm vào Hà Nguyễn, thật ra Hà Nguyễn đã từng nói với ông ta, nhưng ông ta đều cố đè mọi chuyện xuống vì mặt mũi của cái nhà này, chỉ cảnh cáo hai mẹ con kia một chút thôi.

Nhưng mà, cho dù vô trách nhiệm đến thế nào, ông ta vẫn phân chia rõ ràng giữa con gái ruột của mình và con gái do người khác đem tới, Hà Nguyễn thì sợ Lâm Tịch đe dọa mới không dám mách, tôi không sợ, bảo mà mách thật thì xem đứa nào sợ đứa nào!

Mặt Trương Nghiên đầy vẻ đã chịu tổn thương, giọng nói còn mang chút run rẩy: “Ông xã à, anh cho rằng em sẽ cố tình vu oan cho nó sao?”

Diễn xuất của bà ta bỗng chốc bùng nổ, lập tức cắm đầu xuống sofa, đau đớn gào khóc:

“Tôi đi theo anh lâu như vậy mà anh lại coi tôi là hạng người như thế, tôi làm vậy thì ham hố được gì cơ chứ!”

Vào lúc Hà Đại Minh tỏ vẻ không nỡ, định an ủi bà ta, tôi lại ở bên cạnh nhướng mày, sau đó nhẹ giọng nói:

“Chắc ham hố tiền nhỉ, đúng rồi, tháng trước dì vừa mua cho em trai dì một căn biệt thự, ba tôi có biết không? Đừng bảo là dì muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, để mình dì độc chiếm tài sản của ba tôi đó nhé?”

Đây là chuyện trước đây Hà Nguyễn đã nghe lén được, nhưng Lâm Tịch đã dùng ảnh nu.de để đe dọa cô ấy, thế nên Hà Nguyễn vẫn luôn không dám nói cho Hà Đại Minh.

Vẫn nên để tôi tới làm người tốt đi.

Không ngoài dự đoán, Hà Đại Minh vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức đen lại.

Ông ta nhìn Trương Nghiên, trong mắt chỉ có dò xét, sự không đành lòng trước đó đều bay sạch.

“Bà mua biệt thự em trai bà rồi? Sao tôi lại không biết?”

Tôi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Sao mà ba biết được cơ chứ, con cũng là trùng hợp nghe được chuyện này thôi, Vạn Cảnh Viên, hơn 500m vuông đấy.”

Sắc mặt ba tôi thay đổi trong tức khắc.

“Trước đây bà nói muốn đi đầu tư, đây chính là cái “đầu tư” mà bà nói à?”

Trương Nghiên hoảng hốt, ánh mắt liếc trái liếc phải không dám nhìn thẳng vào ba tôi: “A Đông nó sắp lấy vợ rồi, người làm chị gái như em giúp thằng bé chút cũng không được sao, Đại Minh, em vốn đã định nói luôn chuyện này cho anh rồi!”

Bà ta hung tợn trừng mắt lườm tôi một cái.

Tôi nở nụ cười đáp lại.

“Được, bà giỏi lắm.” Hà Đại Minh híp mắt chỉ thẳng mặt Trương Nghiên.

“Ngày mai tôi sẽ đi đóng băng thẻ của bà lại, nếu bà đã thích theo em trai bà như thế, thì để em trai bà nuôi bà đi.”

Thấy Hà Đại Minh thật sự nổi giận rồi, Trương Nghiên lập tức sợ hãi, bà ta cũng không quan tâm việc mách lẻo tôi nữa, mà lập tức tới dỗ dành Hà Đại Minh, nước mắt lưng tròng bắt đầu giải thích.

“Đại Minh em thật sự không muốn giấu anh, em chỉ không biết nên nói với anh thế nào thôi, em trai em lớn như vậy rồi vẫn chưa tìm được vợ, người làm chị như em cũng thấy không đành lòng chút nào……”

Hà Đại Minh mất kiên nhẫn hất tay bà ta ra, sau đó nổi giận nói:

“Đừng nói nữa! Ngày mai tôi sẽ về xem lại sổ ghi chép, tôi phải xem xem, bà đã lén lút tiêu đống tiền tôi cho vào những đâu rồi!”

Trương Nghiên lại hung dữ nhìn chằm chằm tôi, tôi lại cười cười, giơ thẳng ngón giữa vào mặt bà ta.

Làm tôi còn tưởng hành hạ Hà Nguyễn thành thế này phải giỏi giang đến mức nào, ai ngờ hai mẹ con nhà này, đúng là đứa này còn phế vật hơn đứa kia.

Một mạng đổi một mạng, tôi chắc chắn sẽ bắt bọn chúng phải chuộc tội cho Hà Nguyễn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui