Bão Tố Hóa Bình Yên


Ngày đầu tiên làm ở đây, Hạ Băng cảm thấy sự xui xẻo của mình càng lúc càng nhiều, nào là kẹt xe, cánh cửa của phòng thay đồ bị kẹt, thậm chí vì sơ sót của một nhân viên khác mà suýt xảy ra hỏa hoạn.

May mắn là hệ thống báo cháy ở tầng trên cùng rú lên ầm ĩ, không là cô đã bị kẹt rồi đi luôn.
Mức độ không nghiêm trọng vì không có thương vong, tuy nhiên cô nghe phong phanh rằng mất hơn một tháng để sửa chữa.

Tầng ba hoàn toàn cháy rụi, các tầng còn lại lem luốc tro cháy và hư hỏng một vài thiết bị.
Nhất định đây là một ám ảnh cả đời của Hạ Băng, chưa bao giờ cô trải qua chuyện gì khủng khiếp như thế.

Dù biết bản thân là nam châm hút vận xui, nhưng hỏa hoạn là điều mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Không lẽ… vận xui của cô càng lúc càng tăng?
Chỉ có thể là khả năng này, dạo gần đây nó không còn ảnh hưởng nhiều đến người xung quanh nữa mà toàn nhắm vào cô, không ít cũng nhiều.

Nếu mọi thứ cứ xảy ra như thế… nhất định có ngày cô mất mạng!
"Rốt cuộc "Hàn" là cái gì vậy, tại sao có mỗi mình mình phải hứng chịu những chuyện này chứ?"
Ngồi trong phòng khách xem phim, Hạ Băng oán trách một câu.

Mệt mỏi quá đi mất!
Hôm nay là ngày ba mươi tháng tám, theo thông lệ của Viperlin, mỗi chủ nhật cuối cùng của tháng, công ty sẽ tổ chức tiệc rượu cho cả cao tầng và nhân viên, minh tinh.

Đương nhiên nó không bắt buộc, nếu ai cảm thấy nhàm chán hoặc bận công việc thì hoàn toàn có thể không tham gia.
Chỉ một vài người tiếp xúc Hạ Băng, còn lại không ai biết công ty vừa xuất hiện một nhân viên mới.

Cô được Paul đích thân quản lý, tuy nhiên từ ngày mai, phía trên sẽ phân bổ cô dưới quyền một người khác vì anh phải đi công tác dài hạn, bù lại thời gian lười biếng vừa qua.
Đồng hồ đã điểm năm giờ bốn mươi lăm, xe của Paul cũng đến.

Vốn định là sẽ tự bắt xe đến đó, tuy nhiên ngay ngã ba gần căn hộ của cô xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng nên anh khăng khăng đến đây để phần nào an tâm, hơn nữa anh cũng muốn mình là người đầu tiên chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô.
Vốn tưởng Hạ Băng sẽ chọn một chiếc đầm quyến rũ, nào ngờ cô lại đi theo phong cách cổ điển Pháp.

Dễ hình dung nhất chính là trang phục đơn giản mà Belle đã mặc trong truyện cổ tích Beauty And The Beast (Người Đẹp Và Quái Vật), chỉ khác màu sắc và một vài chi tiết.

Không phải là màu lam giản đơn mà nó đã được thay thế sang đỏ rượu, phần eo cũng được thêu vài bông hoa nhỏ màu đen.

Độ dài của chiếc đầm cũng đã được giảm bớt, chỉ dài đến đầu gối.

Điểm đặc biệt chính là chiếc nơ cùng màu ngay cổ, nó giúp người mặc yêu kiều và đáng yêu hơn rất nhiều.

Không những thế, mái tóc màu nâu tây dài xoăn phối cùng đôi boots đen làm cho Hạ Băng không khác gì một tiểu công chúa vừa bước ra từ truyện cổ tích vậy.
Cô cố tình chọn loại giày này vì nó có thể che đi những vết sẹo trên đôi chân chai sạn, gầy gò của cô.

Ngoại hình quan trọng, hơn nữa đây lại là ngày đầu tiên cô tham gia một buổi tiệc quan trọng như thế, nhất định cô không cho phép bất kỳ sai sót nào xảy ra cả.
"Hôm nay cô rất đáng yêu."
Không phải xinh đẹp, tạo hình này chỉ có thể dùng từ đó mới chính xác.

Vừa đơn giản lại quyến rũ, vừa thoải mái lại không mang đến cảm giác nhạt nhẽo, đây đích thị là ưu điểm của trang phục này.
"Cảm ơn anh."
Buổi tiệc diễn ra tại một hội trường lớn, chính Paul là người đã lựa chọn nơi tổ chức.

Khác với mọi năm là nhà hàng sang trọng, lần này vì có sự xuất hiện của cô nên anh thay đổi địa điểm.
Để tránh trường hợp mọi người hiểu nhầm, hai người đến sớm tận ba mươi phút.

Hạ Băng vào trước, Paul tìm chỗ đậu xe rồi vào sau.

Thường những ngày như thế thì mọi người tập trung khá đông đủ, có thiếu cũng chỉ hai hoặc ba người là cùng.

Nghe đồn lần này Sở Hàn cũng tham gia, do đó có lẽ sẽ không có ai vắng mặt.
Chỉ có anh biết vị thần kia sẽ không tham gia, nhớ không nhầm thì sáng nay Huỳnh Ân, đối tượng hứa hôn của Sở Hàn, vừa về nước, chắc chắn anh ấy sẽ bị ép đi ăn cùng cô ấy chứ làm gì có chuyện nhởn nhơ đến đây.

Huống hồ, đây chỉ là buổi tiệc của công ty Viperlin, những người cấp cao như Sở Hàn còn không quan tâm nói gì đến việc tham gia.
Một lát sau, mọi người dần dần đến tham gia.

Đối với một người mới như Hạ Băng, không đánh giá quan sát mới là chuyện lạ.

Cô không đứng gần Paul vì để tránh hiểu lầm, nhưng ít nhất trong ngày tập thể chắc chắn không ai ngu ngốc đi kiếm chuyện cả.
Khi buổi tiệc diễn ra được một lúc, cô cảm thấy dạ dày của mình không được thoải mái lắm.

Đây là lần đầu tiên cô uống thức uống có cồn như cocktail, do đó cơ thể không kịp thích nghi.
Trong khi Paul trò chuyện với những người khác, Hạ Băng tìm đường đến nhà vệ sinh.

Đầu óc cô lúc này đau như búa bổ, chóng mặt, đặc biệt gương mặt đỏ ửng vì men.

Khó khăn lắm mới đến nơi, ai ngờ ngay ngã rẽ cô đâm sầm vào người nào đó.
“Đau đau đau…”
“Câu này tôi nói với cô mới đúng.”
Lực không mạnh, nhưng đột ngột bị va phải như thế không đau mới là lạ.

Nhìn biểu hiện của cô gái này thì chắc chắn là say mèm rồi.

Khi Sở Hàn định đẩy Hạ Băng thì một giọng nữ vang lên: “Đây là ai vậy?”
Huỳnh Ân thấy cô gái áp sát vòm ngực của anh, đôi mắt cực kỳ khó chịu.

Thứ nhất, ai lại cả gan chạm vào người đàn ông của cô ta; thứ hai, tại sao… anh ấy không đẩy con khốn đó ra mà còn thân mật như thê?
“Đây là bạn gái tôi.”
May mắn là Huỳnh Ân chỉ thấy bóng lưng của cô gái say mèm, do đó anh có cớ thuận nước đẩy thuyền để dẹp đi cuộc hôn nhân nhảm nhí này.

Bạn từ nhỏ hay gì đó anh không biết, chỉ biết anh không có ý gì với cô ta cả.
Đột nhiên mùi hương nhàn nhạt từ cô gái truyền tới khiến anh cứng đờ.

Đặc biệt, dù chỉ cách vài lớp áo, anh vẫn cảm nhận được sự nhấp nhô, mềm mại từ nơi nào đó.

Cô gái này không cao mấy, nhưng có vẻ như ngoại hình cũng không phải dạng vừa.
Xin lỗi cô gái, sau này tôi nhất định sẽ bồi thường cho cô!
Làm gì có chuyện Huỳnh Ân bình tĩnh nghe Sở Hàn nói, cô ta lập tức tiến lên nhằm lôi Hạ Băng ra khỏi người anh.

“Đồ khốn, mày quay mặt ra đây cho tao.”
“Đủ rồi, nếu cô còn gây chuyện thì tôi không nể tình hai nhà có quan hệ đâu.

Cảm phiền cô nhớ kỹ, tôi đã có bạn gái.”
Có vẻ như đã bị KO (knock-out), Huỳnh Ân lập tức khóc lóc chạy đi.

Đến khi không còn nghe tiếng bước chân nào nữa, Sở Hàn thở dài, lay lay Hạ Băng ngủ thiếp đi.
“Này cô!”
Lúc này anh mới nhìn rõ gương mặt của cô gái, có lẽ ấn tượng đầu tiên chính là nốt ruồi ở đuôi mắt và vết sẹo dài trên trán.

Không quen mắt, chắc là chưa từng gặp, có khi nào là nhân viên mới không nhỉ?
Đột nhiên anh để ý người cô đã bắt đầu nổi mẩn đỏ, gương mặt lúc này không còn đỏ vì rượu mà có thể là dị ứng.

Anh lập tức bế cô gái ra ngoài, theo hướng cổng ba đến bãi giữ xe.
“Nhanh nhanh, mau đến bệnh viện.”
Sở Hàn ra lệnh cho tài xế, đồng thời anh cầm chặt tay Hạ Băng để cô không cào cấu da vì ngứa.

Dù đã bật điều hòa nhưng anh cảm thấy bản thân như đang ngồi cạnh lò lửa vậy, thân nhiệt Hạ Băng không ngừng tăng.
Chết tiệt, cô gái này đã ăn uống gì vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui