"Lâu rồi không gặp, em… có khỏe không?"
"Vẫn tốt."
"Thế à."
Nhìn Peter gãi đầu ngại ngùng như một cậu học sinh cấp ba đang tập tành tán tỉnh, không hiểu vì sao Lâm Oanh lại cảm thấy hình ảnh này có chút hài hước.
Có chút ngốc nghếch, có chút đáng yêu, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ mặt này của Peter.
Thậm chí, trong hai năm hẹn hò, dù cho anh ấy có đổ bệnh đi chăng nữa thì vẫn luôn tỏ vẻ ngầu lòi, cứng đầu.
"Em… hiện tại không nhận nghệ sĩ nào à?"
Nghe đến đây, Lâm Oanh hiểu được mục đích của Peter.
Không biết là cô gái nào lại vinh hạnh đến mức khiến một Ảnh Đế lừng lẫy đến tận đây để mời cô làm quản lý?
Nói không ghen là nói dối.
Hẹn hò hai năm, chia tay cũng mới được vài tháng, làm gì có chuyện cô gạt bỏ đoạn tình cảm của mình nhanh như thế.
Tuy nhiên, Peter nổi tiếng đào hoa, có lẽ đây là bạn gái mới của anh ấy chăng?
"Không có.
Sau khi hết hợp đồng, em rời công ty, còn những nghệ sĩ khác cũng lần lượt rời đi.
Dẫn dắt bao nhiêu người rồi, em muốn dành ra mấy năm để nghỉ ngơi."
Thấy Lâm Oanh thoải mái trả lời như thế, trong lòng Peter có chút khó chịu.
Dù vậy, anh vẫn cố gắng mỉm cười xem như không có gì.
Việc quan trọng bây giờ là mời cô ấy về công ty, còn việc anh họ có mục đích gì thì nó không phải chuyện của anh.
"Hiện tại Viperlin thừa nghệ sĩ nhưng thiếu quản lý.
Đây là lời đề nghị của người đứng sau công ty, đồng thời là tổng giám đốc của tập đoàn Sở, em có thể xem qua.
Nếu không vừa ý điều kiện nào thì có thể nói với anh."
Nói xong, Peter đưa một tập hồ sơ cho Lâm Oanh, còn mình ngồi đối diện quan sát biểu cảm của cô.
Thật ra thì ai cũng biết điều kiện không tồi, không, nói đúng hơn là cực kỳ tốt, tuy nhiên anh cũng phần nào đoán được quyết định của Lâm Oanh.
"Em từ chối.
Mặc dù đãi ngộ cho quản lý tốt hơn công ty cũ, nhưng tạm thời em không muốn nhận nghệ sĩ mới."
Quả nhiên là vậy! Biết trước kết quả nhưng Peter không thể nào không đau lòng được.
Có lẽ lúc này Lâm Oanh đang tránh mặt anh, nếu không chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.
Ai cũng biết người quản lý vàng Lâm Oanh, một tay nâng đỡ tất cả nghệ sĩ dưới trướng thành minh tinh hạng A, tình yêu với nghề của cô còn nhiều gấp mấy lần những tên nửa vời ngoài kia.
"Em không muốn thấy mặt anh à?"
"Không có.
Anh biết mà, em làm việc mấy năm nay rồi, bây giờ em chỉ muốn ở ẩn một thời gian để khuây khỏa thôi.
Anh cứ nói lại với tổng giám đốc Sở như vậy là được, người đó sẽ không trách cứ gì anh đâu."
Sau đó, dù cho Peter năn nỉ cầu xin như thế nào thì Lâm Oanh vẫn không đồng ý.
Đúng là một phần vì anh ấy, nhưng lý do là cô thật sự muốn nghỉ ngơi, du lịch chứ không phải ngày đêm miệt mài với những nghệ sĩ nữa.
Mà kể cũng lạ, không biết vì sao vị kia lại muốn cô đầu quân cho mình.
Anh ta có bạn gái trong giới giải trí à?
"Peter, em hỏi anh một câu."
"Hả, ừ được."
"Công ty anh có nghệ sĩ mới đúng không, kiểu như… một người cực kỳ quan trọng ý."
Với câu hỏi này, Peter chỉ có thể lắc đầu, biểu hiện mình không biết gì cả.
Tốt nhất anh không nên quản chuyện của anh họ, nếu không sẽ có ngày anh ấy mang anh ra pháp trường rồi tự tay mình xử lý.
"Được thôi, em sẽ gia nhập Viperlin."
"Thật không?"
Dù rất ngạc nhiên với việc thay đổi quyết định của Lâm Oanh, Peter cực kỳ vui vẻ.
Bây giờ anh đã được cứu sống rồi, sau này nhất định anh phải đối xử cô ấy tốt hơn nữa!
Đọc qua một lượt, Lâm Oanh cầm bút ký tên.
Điều kiện rất tốt, huống hồ nghệ sĩ của Viperlin cũng không phải hạng xoàng, nếu như được cô hỗ trợ thì chắc chắn sau này người đó cực kỳ thành công.
Sau đó… cô sẽ dùng số tiền mà mình có được để đi du lịch sau cũng được.
"Em không đồng ý vì anh đâu, là vì tài chính.
Hơn nữa, em được quyền từ chối nghệ sĩ được đưa tới nếu người đó không phù hợp với tiêu chuẩn mẫu của em.
Anh không còn vấn đề nào nữa đúng không?"
Peter lắc đầu, sau đó anh chào tạm biệt Lâm Oanh rồi lập tức ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hải đó, cô chỉ có thể thở dài lắc đầu rồi khóa cửa..