Trưa hôm sau, Hạ Băng xuất viện.
Cô gọi điện thông báo với Lâm Oanh một tiếng, sau đó về thẳng căn hộ của mình.
Suy nghĩ vớ va vớ vẩn cho lắm vào, kết quả cô thức trắng cả đêm.
Không thể không công nhận nó đúng, lại còn phù hợp với bầu không khí u ám của bệnh viện nữa.
Lê lết thân thể mệt mỏi cùng đôi mắt gấu trúc trở về căn hộ, Hạ Băng ngạc nhiên khi thấy một bó hoa bách hợp trước cửa.
Cánh hoa vẫn còn tươi, hương hoa vẫn còn phảng phất, chứng tỏ nó vừa được đặt cách đây không lâu.
Khi cô hỏi hai người bảo vệ, ai nấy đều lắc đầu không biết.
Mặc dù việc ra vào của nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt, phải có giấy tờ xác nhận, tuy nhiên ngặt nỗi camera an ninh dãy hành lang của Hạ Băng cũng bị hư, vì thế họ muốn kiểm tra đó là ai cũng không dễ dàng.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cô đành mang bó hoa bách hợp xinh đẹp đó vào trong nhà.
Cô không ghét hoa, cũng không cuồng si hoa, nhưng không hiểu sao càng nhìn bó hoa này thì cô càng cảm thấy ưng mắt.
Chắc là nó phù hợp với cách trang trí của căn hộ nên tạo cảm giác thoải mái, hơn nữa hoa bách hợp chỉ mang lại những điều tốt, hạnh phúc cho người sở hữu.
Hạ Băng nhìn bình hoa ở phòng khách, cân nhắc có nên thay thế hay không.
Cuối cùng, cô lấy những bông hoa giả cùng mút cắm đặt lên bàn, đồ một lít nước sạch rồi cắm những bông hoa tươi vào lọ.
Căn hộ lúc này chỉ còn phảng phất mỗi hương thơm dễ chịu của hoa bách hợp.
Năm giờ, Sở Hàn rời khỏi tập đoàn.
Anh nghe tin Hạ Băng đã xuất viện, lập tức bảo Tư Minh đưa mình đến căn hộ của mình, không, nói đúng hơn thì bây giờ toàn bộ khu vực đó đã trở thành tài sản đứng dưới tên anh.
Ngặt nối đầu thể nào xông thẳng vào khu của người ta được kẻo bị mắng là biến thái.
Đây là cảm giác không được vào nhà của mình trong truyền thuyết sao?
Không biết là tình cờ hay do ông trời an bài, Sở Hàn gặp Hạ Băng ở thang máy.
Nhìn cái túi đen khổng lồ của cô, đoán rằng cô đang đi đồ rác, trong lòng cực kỳ kỳ thị nó nhưng miệng vẫn nhanh nhảu lên tiếng: "Cô có cần tôi giúp một tay không?"
"Không cần đâu, việc này tôi làm được."
Trong đây đều là đồ sinh hoạt cá nhân, làm sao cô có thể đưa cho người khác? Huống hồ, đây chỉ là lần thứ ba hai người gặp nhau, anh ta đối xử tốt với cô như thế, có phải là có âm mưu gì không?
Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Ngoại hình cao ráo, gương mặt điển trai, tuy nhiên điều này không có nghĩa tính cách cũng giống thế.
Dù cô là một người nhà quê, nhưng cô không ngu ngốc đến mức dễ tin người.
Nhìn thấy sự phòng bị trong đôi mắt của Hạ Băng, Sở Hàn có chút khó xử.
Nói không tồn thương là nói dối, có vẻ như hành động của anh khiến cô cảm thấy khó chịu thì phải!
Anh chợt nhớ đến hai cái voucher mà em gái đưa lúc sáng, anh lấy ra cho Hạ Băng kiểm tra rồi lên tiếng: "Um...
tôi có hai phiếu ăn miễn phí, cô có muốn đi cùng tôi không?"
Cô nhận lấy, xem thử.
Đây là một hoạt động dành cho tình nhân, địa điểm là ở một nhà hàng năm sao gần công viên giải trí.
Hai người đi cùng có thể gọi bất cứ món nào, miễn là số tiền nắm trong phạm vi cho phép của vouch-er, còn không thì họ phải bỏ thêm tiền.
Cái đáng nói ở đây, voucher này có giá trị tận một ngàn năm trăm đô!
Anh ta lấy được thứ quý giá này ở đâu vậy?
"Anh...!thật sự muốn mời tôi?"
"Ừ.
Gia đình tôi không sống ở đây, mà tôi cũng chẳng có bạn gái, hơn nữa tặng lại cho người khác thì tiếc lắm."
Nói xong, Sở Hàn còn bày ra vẻ mặt đượm buồn, đôi mắt rũ rượi như nhớ về một kỷ niệm buồn xa xăm.
So với một con cáo già như anh ta, Hạ Băng quả thật là con cừu non chưa được trải nghiệm xã hội.
Bị sự đau lòng đó thuyết phục, Hạ Băng đành phải đồng ý.
Cô chỉ không chống lại ánh mắt đó của anh ta, chứ không phải cô muốn ăn nên mới nhận lời.
"Vậy hẹn cô ba mươi phút nữa."
"Lát gặp anh sau."