Sau khi vứt rác, Hạ Băng trở về căn hộ của mình.
Cô liếc sang căn hộ bên cạnh, cánh cửa đã đóng lại, không hiểu vì sao trong lòng có chút kỳ lạ.
Nó không phải là cảm giác khó chịu hay bực bội gì cả, nhưng trái tim cứ đập mạnh liên hồi.
Anh ta bỏ bùa cô à?
Cô nhanh chóng gạt bỏ cái suy nghĩ vớ vần đó, lựa chọn trang phục phù hợp cho ngày hôm nay.
Không được xuề xòa, nhưng lộng lẫy quá cũng không ổn lắm, trang phục hồm nay phải phù hợp với bầu không khí của hai người.
Hai người...!nghe có cảm giác cô và anh ta đang hẹn hò vậy, dù sự thật chỉ là một bữa ăn miễn phí vì có voucher.
Lúc này, Hạ Băng chú ý đến một cái áo sơ mi màu lam trong tủ, một ý tưởng phối quần áo được ra đời.
Đúng hai mươi lăm phút sau, Sở Hàn khóa cửa căn hộ của mình, tiến lại căn hộ của Hạ Băng.
Trông anh chẳng khác gì lúc gặp cô ban nãy cả, có khác cũng chỉ có mái tóc được vuốt sáp chỉnh chu hơn, và bộ âu phục đang mặc cũng sắm màu hơn.
Anh đang tưởng tượng hình ảnh của Hạ Băng ngày hôm nay.
Không biết cô sẽ mặc gì, tóc tai như thể nào, trang điểm ra sao, thật khó để tưởng tượng vì mỗi lần gặp nhau, cô lại có một hình tượng riêng biệt.
Cạch, cánh cửa mở ra.
Đập vào mắt Sở Hàn là một Hạ Băng cực kỳ đáng yêu, ngây ngô nhưng cũng không kém phần quyền rũ.
Chiếc áo sơ mi lam phối cùng váy đen hack chiều cao của cô, mái tóc đen dài được tết thành hai bím, nơ cài cùng màu với màu áo và đôi bata trắng, nhìn cô chẳng khác nào một học sinh cấp ba cả.
Ừ thì quả thật cô ấy cũng vừa mới tốt nghiệp cấp ba cách đây không lâu...
Thấy Sở Hàn nhìn mình chằm chằm, Hạ Băng lên tiếng: "Không hợp với tôi hả?"
"Không có, rất hợp."
Nhìn sơ qua, có lẽ Hạ Băng không trang điểm, cô chỉ thoa mỗi màu son đỏ cam.
Mà gương mặt mộc của cô trông còn hài hòa, xinh đẹp hơn mấy cô người mẫu diêm dúa, lòe loẹt kia, phấn dày tám lớp mắt kẻ bảy màu.
"Đi thôi."
Sở Hàn đến bãi đỗ xe, chạy đến lối vào của tòa nhà.
May mắn là hôm nay anh không gọi Tư Minh đưa đón, nếu không Hạ Băng sẽ nhận ra anh không phải là một nhân viên văn phòng bình thường mất.
Quả nhiên Hạ Băng không nghi ngờ gì mà ngồi ở vị trí phó lái, cô thấy đa phần mọi người sống ở thành phố đều có một phương tiện đi lại cá nhân riêng, nó có thể là xe máy hoặc ô tô, phụ thuộc vào hoàn cảnh, điều kiện của chủ sở hữu.
Hơn nữa, với nhan sắc này của Sở Hàn, trông anh hợp với xe này lắm.
Trên đường đi, Sở Hàn và Hạ Băng thoải mái trò chuyện với nhau.
Hai người chia sẻ rất nhiều chuyện với nhau, từ sở thích cho đến thói quen sinh hoạt, đương nhiên chỉ ngoại trừ thông tin liên quan đến công việc.
"Vậy là một tuần nữa cô sẽ nhập học ở Học viện Điện Ánh đúng không?"
"Phải, và chắc là từ ngày hôm đó tôi sẽ bận bịu với cuộc sống lắm.
Tôi còn phải tìm công việc làm thêm để chi trả cho sinh hoạt hằng ngày."
"Cô chọn được nơi nào chưa?"
"Tôi chưa."
Hạ Băng buồn bã lắc đầu.
Nhớ tuần trước cô vừa xin việc thành công tại một nhà hàng, ai ngờ vừa làm được hai ngày thì nơi đó xảy ra hỏa hoạn.
Có lẽ cô đành phải tập trung diễn xuất trước, sau đó đợi thời khóa biểu từ trường đại học, tìm một nơi khác làm việc.
Đúng là nơi nào cũng có cái khổ riêng.
Dưới quê, cô có nhà có cửa nhưng phải làm việc cực nhọc, làm thêm mà vẫn phải giấu nhẹm một nửa tiền lương để tránh gia đình bác lấy mất; đến khi lên thành phố, vật chất leo thang, số tiền kiếm được chắc chắn nhiều hơn nhưng đồng thời cũng phải sử dụng gấp đôi, gấp ba.
Sở Hàn không thể việc nào cũng giúp cho Hạ Băng được, vì thế anh không lên tiếng.
Mà thật lòng đây chỉ là ngụy biện thôi, chứ điều anh muốn nói chính là: làm bạn gái tôi đi, tôi lo cho em.
Kết cục khỏi phải nói, chắc chắn đầu tiên là ăn tát, sau đó anh sẽ bị xem là kẻ biến thái, và cuối cùng là bị cạch mặt.
Anh bây giờ như một con hổ đang đi săn, và Hạ Băng chính là con mổi lọt vào tầm ngắm.
Nếu tiến tới, con mồi sẽ phát hiện và chạy đi mất; còn tiếp tục nấp đằng sau mai phục, anh không thể nào tiếp cận con mồi, và không chừng con mổi này sẽ lọt vào tay kẻ đi săn khác.
Đây là tình thế tiến thoái lưỡng nan đầu tiên Sở Hàn trải qua.
Hạ Băng không phải là người có thể dùng tiền và dùng sắc dụ dỗ, hoặc cũng có thể đúng nhưng quá trình khó nhằn hơn người khác rất nhiều.
Cũng mừng là cô ấy đã đồng ý đi ăn cùng anh, chứng tỏ hành trình trở thành người yêu đã đi được chặng đường ba phần trăm.
Còn chín mươi bảy phần trăm, có lẽ anh phải tham khảo mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình gì gì đó mới được.
Cố lên Sở Hàn, vì một tương lai mang con dâu và cháu nội cho gia đình!