Đến nơi, Sở Hàn đỗ xe, đưa Hạ Băng vào trong.
Anh đưa voucher cho nhân viên phục vụ, nói nhỏ với cô ấy vài câu mà Hạ Băng không nghe được.
Nữ nhân viên gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Sau đó, cô ấy đưa hai người đến một căn phòng VIP sang trọng trên tầng hai.
Đa phần những kiểu phòng như thể sẽ dành riêng cho một gia đình hoặc một nhóm khách hàng.
Tuy nhiên, trong một căn phòng rộng lớn, bàn tròn hiện đại cùng với ánh đèn lung linh nhưng cũng không kém phần lãng mạn này, chỉ có Sở Hàn và Hạ Băng khiến cho nó bỗng chốc trở thành một đêm hẹn hò thật sự.
"Cô muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái."
Sở Hàng đưa menu cho Hạ Băng, mỉm cười lên tiếng.
Anh không phải là tuýp người kén ăn, vì vậy cô thích món nào thì gọi món đó, xem như đây là một cơ hội tốt để anh biết được khẩu vị của cô.
Nhìn một menu đầy ắp tên thức ăn kia, Hạ Băng có chút bối rối.
Thú thật, cô là người cực kỳ đơn giản, có gì ăn đó, tuy nhiên cô không biết người đối diện thích ăn gì cả.
Chẳng may chọn phải gì đó mà người ta không thích hoặc là dị ứng thì cô sẽ hối hận cả đời mất!
"Tôi không có kén ăn đầu." Sở Hàn biết Hạ Băng đang suy nghĩ gì, lên tiếng.
Nghe được câu này, Hạ Băng yên tâm hơn.
Có món tây món ta, có món đắt món rẻ, Hạ Băng gọi những món mà cô cho là món mặn, món xào và món nước, giá cả cũng ở mức thấp.
Về phần Sở Hàn, khi anh được cô hỏi, anh chỉ gật đầu tỏ ra đồng ý.
"Xin quý khách đợi một lát, chúng tôi sẽ mang lên đây ngay ạ."
Sau khi nữ nhân viên phục vụ rời đi, Hạ Băng mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Cô cảm thấy những nơi có bầu không khí như thể này hoàn toàn không hợp với mình, nặng nề và khó thở đến kỳ lạ.
Nói đúng hơn, một đứa quê mùa khó hòa nhập với sự hoa lệ này.
Trái với sự bồn chồn của Hạ Băng, Sở Hàn điểm tĩnh hơn rất nhiều.
Đúng hơn là anh đã quá quen với bẩu không khí, dù là một người hay nhiều người, nhưng bây giờ có cô ở đây, anh không thể phô trương như trước mà phải ra dáng một người đủ mang lại sự thoải mái, không phải phô trương.
Rất nhanh, thức ăn được mang lên.
Hạ Băng gắp một đũa, gương mặt biểu hiện sự thỏa mãn và hài lòng.
Thịt vừa chín tới, mùi vị lại đậm đà, không quá dai cũng không quá nát, nói món ngon nhất mà cô từng được ăn cũng không hề sai.
Sở Hàn chủ yếu gắp cho Hạ Băng, anh không kén ăn nhưng cũng không thuộc tuýp người sành ăn.
Người ta có câu "Nhìn người mình yêu ăn ngon là mình cũng ngon miệng", nó hoàn toàn phù hợp với tình huống này.
"Anh không ăn à?"
Sở Hàn lắc đầu, tiếp tục gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa cho cô.
"Tôi ăn no rồi.
Cô cứ thoải mái đi, lâu lâu mới có dịp."
Rất nhanh, bữa ăn kết thúc.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng nghịu, không ai nói với nhau câu nào.
Tiếng chuông điện thoại của Sở Hàn vang lên, anh đen mặt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình.
"Tôi nghe điện thoại một lát."
"À, ừ." Hạ Băng nhìn bóng dáng người đàn ông dần biến mất sau cánh cửa, đột nhiên trong lòng bất an.
Hinh như anh ta chưa đưa voucher cho nhân viên, có khi nào anh ta sẽ để cô lại rồi chạy mất không?
Lúc này, bên ngoài cũng chẳng hề bình lặng một chút nào.
Nghe cô em gái liên tục ríu ra ríu rít ở đầu dây bên kia,
Sở Hàn thở chẳng ra hơi.
Đại nạn đến rồi!
"Anh hai, rõ ràng em nói với anh là tối nay em sẽ về nước, sao đến bây giờ em về nhà rồi vẫn chưa thấy anh? Anh không đón cũng phải nói với em một lời chứ, có phải chúng ta không phải anh em ruột không?"
"Xin lỗi, công việc gấp quá nên anh quên béng.
Bây giờ anh trở về nhà ngay đây, em đang ở cùng với ba mẹ đúng không?"
"Phải hay không phải cũng còn quan trọng đầu.
Anh lúc nào cũng thất hứa với em, có tin em quậy banh nhà không?"
"Ngoan, nếu em đang ở ngoài thì mau về nhà.
Anh trở về đây, đừng có đi lạc đâu đấy."
Nói xong, Sở Hàn cúp máy, thở dài mệt mỏi.
Bây giờ mà về nhà thì chắc chắn anh sẽ bị con bé hỏi tội, còn không về thì chắc chắn con bé sẽ tìm đến tận chỗ ở của anh rồi làm loạn.
Đương nhiên, ba mẹ sẽ bênh vực con gái yêu của hai người chứ không phải anh.
"Tôi đưa cô về nhé?" Vốn dĩ anh muốn dành thêm một chút thời gian với Hạ Băng, nhưng với tình hình này thì bất khả thi.
Đành kệ vậy, hai người ở cạnh nhau mà, hẹn cô ấy khi khác cũng được.
Sau khi đưa Hạ Băng đến cổng của khu nhà, Sở Hàn đưa cô những món ăn được đóng gói mà mình đã dặn dò nhân viên.
Khi anh toan chạy đi, cô gái nhỏ giọng lên tiếng: "Hôm nay rất cảm ơn anh."
"Không có gì, tôi vui khi nghe cô nói như thế."
"Chúc anh...!buổi tối vui vẻ."
Sở Hàn có chút ngạc nhiên khi nghe lời này, sau đó anh mỉm cười đáp lại: "Cô cũng vậy, và chúc ngủ ngon."