Hai người cùng nhau ngắm pháo hoa, mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, nhưng điểm chung là có cả niềm vui và nổi lo lắng.
Vui vì bản thân có được người yêu, nhưng điều đáng lo ngại chính là công việc của cả hai.
Sở Hàn đã lỡ miệng nói bản thân là một công nhân viên chức bình thường, vì thể anh không dám tiết lộ sự nghiệp cá nhân và gia đình.
Cô ấy không phải là tuýp người đua đòi vật chất, nếu như hay tin này có lẽ sẽ đá anh ngay lập tức mất.
Bên cạnh đó, Hạ Băng đang từng bước một phát triển sự nghiệp của mình, để cho mọi người biết mối quan hệ giữa anh và cô chẳng khác nào chì chéo cô dựa hơi anh cả.
Về phần Hạ Băng, khi nãy do quá tập trung vào lời bói năm xưa mà cô quên béng quy định của chị Lâm Oanh.
Thôi chết chưa, nếu như chị ấy biết được mình và một nhân viên văn phòng đang hẹn hò thì sẽ nổi khùng lên, thậm chí còn moi sạch sành sanh thông tin của anh ấy nữa.
"Pháo hoa đẹp thật đấy!"
Hạ Băng lên tiếng xua đi bầu không khí ngượng nghịu này, nhưng đây cũng là lời thật lòng của cô.
Cô chỉ biết đến pháo hoa thông qua tranh ảnh sách vở, chứ ở dưới quê làm gì có chuyện ngắm những thứ xa xỉ này.
Hình như người ta bắn một đốm pháo, sau đó nó bung ra đúng không?
"Đúng là đẹp thật."
Pháo hoa kéo dài mười lăm phút, đến tận khi tàn thì mọi người mới trở về.
Để tránh chen lấn, Sở Hàn đợi đám đông vơi bớt mới đưa Hạ Băng trở về căn hộ.
Hai người chẳng nói với nhau câu nào, đúng hơn là không biết phải nói gì.
Mối quan hệ này chỉ vừa bắt đầu gần một tiếng trước, đâu thể nào giống những cặp đôi hạnh phúc nhau ở ngoài đường kia.
Sau khi đỗ xe, anh cõng con gấu bông to đùng sau lưng, một tay nắm chặt tay Hạ Băng.
Anh chỉ muốn chứng minh bản thân hoàn toàn đang tỉnh táo chứ không phải nằm mơ say giấc.
"Em vào trong nghỉ ngơi đi."
"Tạm biệt, chúc anh...!ngủ ngon."
Khi cánh cửa toan khép lại, đột nhiên Sở Hàn nhớ ra chuyện gì đó, anh vội dùng khuỷu tay chắn cửa.
"Khoan đã."
"Còn chuyện gì nữa à?"
"Ừ thì...!anh chưa có số điện thoại của em."
Hạ Băng còn nghĩ là chuyện gì quan trọng lắm, không ngờ lại là chuyện này.
Không hiểu vì sao nghe thấy nó, cô cảm thấy nó có chút buồn cười, nhưng cũng đáng yêu.
Cô nhấn một dãy số, sau đó đưa cho Sở Hàn lưu vào danh bạ của anh.
"Chúc em ngủ ngon."
Lần này, khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, Sở Hàn thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải mơ, cô ấy thật sự trở thành bạn gái của anh rồi!
Sau khi thay một bộ quần áo thể thao, anh bắt tay vào xử lý công việc.
Tình hình cổ phiếu trong nước thời gian gần đây không được tốt cho lắm, giảm nhiều hơn tăng.
Một tập đoàn có quy mô lớn như tập đoàn Sở chắc chắn chịu ảnh hưởng không ít.
"Paul, tình hình bên cậu thế nào rồi?"
"Thị trường bị lũng đoạn, toàn bộ khía cạnh kinh tế, tài chính, an ninh,...!đều gặp vấn đề."
"Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp máy, Sở Hàn tiếp tục công việc của mình.
Dường như anh của khi bên cạnh Hạ Băng và anh của hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau.
Hạ Băng nằm trên giường đọc kịch bản cho buổi chiều ngày mai, nhưng ánh mắt lại hướng đến hộp quà nhỏ trên bàn.
Trước khi đi, anh đã tặng nó cho cô, nói rằng sau khi trở về từ lễ hội rồi hằng mở nó ra.
Vậy chắc lúc này được rồi nhi?
Hộp quà rất nhẹ, nếu không phải nghe được âm thanh va chạm bên trong thì có lẽ cô còn cho rằng nó là một hộp quà rỗng.
Không ngờ, bên trong là một sợi dây chuyền, mặt của nó là một bông hoa tuyết lấp lánh.
Không biết là vì tâm tình tốt, hay là mối quan hệ giữa cô và Sở Hàn đã thay đổi, cô vô thức đeo nó lên cổ.
Hạ Băng chỉ khen thầm sợi dây chuyền bạc này rất đẹp, nào có biết giá trị thật sự của nó cao như thế nào.
Ổn định tâm tình, cô nhẩm thẩm từng lời thoại sẽ xuất hiện trong cảnh quay với Đặng Huyền vào ngày mai.
Cô có linh cảm xấu với cô ta, dù chẳng biết lý do vì sao, có lẽ sự thay đổi hôm nay quá khác lạ so với trước đây.
"Tinh", điện thoại Hạ Băng rung lên.
Nhìn màn hình hiển thị tin nhắn chúc ngủ ngon từ Sở Hàn, cô chỉ cười khẽ, trả lời anh một tin tương tự vậy rồi tiếp tục chuyên tâm vào kịch bản.
Hôm nay đúng là một trải nghiệm không hề tệ mà!