Ngồi trên xe, ánh mắt Hạ Băng thích thú nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên cô đi xa như thế, làm sao không ngạc nhiên cho được? Không ngờ ngoài này hiện đại hơn ngôi làng của cô gấp hai, à không năm lần chứ, hơn nữa có rất nhiều tòa nhà lớn như trong sách giáo khoa vậy.
“Sao cô lại đi đến Thanh Giang?”
Paul hỏi.
Muốn đi đâu thì người ta cũng phải đợi đến sáng, làm gì có ai đêm hôm khuya khoắt như thế lại khởi hành, huống hồ lại còn không đặt xe trước mà đi bộ tìm xe như cô gái này.
“Tôi trốn gia đình bác tôi để đến Thanh Giang học đại học.”
Trốn gia đình bác để học đại học ư? Câu này cho thấy ba mẹ của cô ấy không còn, và gia đình người bác đó cũng chẳng tốt đẹp gì mấy.
Vậy là cô gái này chỉ mới mười tám tuổi thôi, tốt!
“Cô học ở đâu?”
“Học viện Điện ảnh.”
Rất tốt!
Paul lập tức lấy một tấm danh thiếp đưa cho Hạ Băng.
Cô nhận lấy rồi xem thử, đôi mắt chớp chớp không tin được.
Gì mà chỉ có mỗi số điện thoại vậy? Đừng nói với cô, người đàn ông này là đa cấp nhé? Khi không lại lên xe của một tên đa cấp, có khi nào hắn sắp sửa mang cô đi bán không?
“Sao cô nhìn tôi như một tên tội phạm vậy?”
Thông qua gương chiếu hậu trong xe, Paul thấy ánh mắt Hạ Băng không được tốt lắm.
Đừng nói là cô ấy nghĩ bậy rồi?
“Anh… có phải là đa cấp không?”
Băn khoăn một lúc, cuối cùng Hạ Băng cũng phải hỏi.
Việc anh lái xe cùng với một danh thiếp chỉ vỏn vẹn mỗi số điện thoại, không phải đa cấp mới là lạ!
“Không phải.
Làm gì có ai đẹp trai lại trở thành đa cấp? Muốn làm cũng phải làm diễn viên, ca sĩ hoặc người mẫu.”
Anh không tiết lộ bất cứ thứ gì về bản thân, nhưng thật sự là anh đang tìm kiếm một nữ diễn viên phụ cho bộ phim "Mật Ngọt".
Đạo diễn lần này là Trịnh Tuấn, do đó toàn bộ diễn viên được yêu cầu khắt khe và phù hợp với hình mẫu ông ta đặt ra.
Trừ vai nữ chính và vai nữ phụ hai, tất cả những vai diễn khác đã được ấn định.
Anh không biết ông ấy sẽ hài lòng với cô ấy không, nhưng nếu có thể nhận được vai diễn này thì sẽ góp tiền đồ cô ấy mở rộng hơn.
Còn về việc chiêu mộ cô ấy, đó là hiển nhiên rồi!
Với nhan sắc này, chắc chắn sẽ ăn đứt rất nhiều minh tinh khác.
Nếu như cô gái này cũng giỏi diễn xuất, ắt hẳn sẽ chẳng trở ngại nào làm gián đoạn cô ấy được.
“Được thôi.”
Vốn dĩ Hạ Băng chọn trường này với mong muốn trở thành một diễn viên thực thụ, bây giờ có cơ hội thì cô nhất định phải nắm bắt.
Đạo diễn chưa chọn được người chứng tỏ vai diễn này rất quan trọng, và cô sẽ là người nhận nó!
Hai người nói chuyện một hồi, đột nhiên Paul dừng xe.
Anh mở cửa đi kiểm tra, sắc mặt cực kỳ tệ.
Lúc này không bể, bể ngay bãi đất trống đúng mười hai giờ ba mươi phút, có phải ông trời đang trêu ngươi hai người không?
“Bể bánh rồi.”
Hạ Băng không muốn nghĩ đến tình huống tiêu cực nhất, nhưng khi Paul gọi điện cho người của mình thì sóng mạng biến mất.
“...”
Nhìn anh ta khó chịu như thế, cô lựa chọn im lặng.
Đúng là cô đi đến đâu thì xui đến đó, chỉ mong là ở đây không có cướp giật là được.
Đột nhiên một cái đầu áp vào cửa sổ khiến Hạ Băng giật mình.
Từ ánh đèn đường sáng rực kia, cô nhìn rõ gương mặt người đó.
Mái tóc đỏ chót, đôi mắt lờ đà lờ đờ cùng với quầng thâm đen sì, không biết có phải là do trời tối hay không mà da anh ta xanh xao đến đáng sợ.
“Anh… anh ta là ai?”
“Một kẻ nghiện.
Cô yên tâm đi, xe này làm bằng kính chống đạn nên hắn không làm gì được đâu, đợi có sóng trở lại tôi sẽ gọi cho người của mình đến đón.”
Người bên ngoài nhìn chằm chằm vào Hạ Băng, dáng vóc mê người đó quả thật hấp dẫn hắn đến lạ.
Hắn liên tục đập cửa kính, gào thét điên cuồng, chỉ muốn lôi cô gái ngồi bên trong ra ngoài.
Bên này không được thì hắn đổi sang bên kia, thậm chí đến vị trí ngồi của Paul cũng không tránh khỏi.
Lúc này Hạ Băng mới biết sự đáng sợ thật sự là như thế nào, nếu như người cô đi cùng hôm nay không phải Paul thì có lẽ cô đã xảy ra chuyện rồi.
Có lẽ không làm gì được nên tên đó rời đi.
Lúc này sóng mạng ổn định trở lại, Paul gửi vị trí của mình cho thuộc hạ rồi bảo họ nhanh chóng đến đây.
“Cô sợ không?”
“Không.”
“Nhưng tôi lại thấy cô đang run cầm cập kìa.”
Làm gì có ai mà không sợ, đặc biệt là những người lần đầu gặp phải tình huống này như Hạ Băng.
Dù sao thì đó cũng là một kẻ nghiện ngu ngốc, chứ nếu là những tên khác thì hai người không thể trò chuyện như thế này đâu.
Anh có thể ra ngoài đánh bọn chúng, nhưng bỏ một mình cô ấy ngồi ở đây thì lại khiến anh lo lắng.
“Vì sao cô lại muốn trở thành diễn viên?”
Paul buộc miệng hỏi, nhưng anh lại vô cùng tò mò điều gì thôi thúc một cô gái ở tít quê lên thành phố đăng ký Học viện Điện ảnh.
Điểm đầu vào rất cao, chọn lọc lại gắt gao, nếu như không có đam mê hoặc là đam mê nửa vời thì chỉ có thể “out”.
Thông qua cuộc trò chuyện, anh biết Hạ Băng không nói dối.
Anh không dám khẳng định mình là nhất, nhưng việc nắm bắt tâm lý người khác hoặc dò xét đối phương thì anh tự tin mình luôn đúng.
Có thể thấy rằng cô gái này có thành tích học tập cực kỳ khủng, nằm trong top hai trăm thí sinh có điểm cao nhất nước mới vào được.
"Tôi muốn được sánh vai với thần tượng yêu quý của mình.
Hơn nữa, tôi muốn đổi đời."
"..." Lý do thứ nhất thì hiểu, nhưng thứ hai… sao nghe trừu tượng quá vậy? Có phải đổi đời theo ý cô ấy là làm giàu không nhỉ?
"Cô muốn kiếm tiền?"
"Một phần nhỏ."
"Mệnh cô khắc vạn vật, cần "Hàn" giải trừ", đó là những gì thầy bói đã nói với cô khi cô còn nhỏ.
Do đó, cô muốn đi khắp nơi xem xem ý nghĩa của "Hàn" là gì, tên của một chàng trai hay là mùa tuyết rơi, hoặc cũng có thể là gì đó liên quan đến cái lạnh.
Chỉ cần tìm thấy, cô sẽ không còn bị vận xui đeo bám nữa, một bước lên mây.
Về phần Hạ Dương đồn bậy thì cô không quan tâm.
Sự xui xẻo của cô không mạnh đến mức tạo ra thiên tai, ai chẳng biết hiện tại vấn đề nóng lên toàn cầu ảnh hưởng nghiêm trọng cả thế giới, mưa to bão lũ nhiều và mạnh hơn cũng hoàn toàn hợp lý..