Paul nhận được cuộc gọi từ Sở Hàn, lập tức đến tập đoàn Sở.
Không biết vì lẽ gì mà tâm trạng của vị thần kia hôm nay cực kì không tốt, thậm chí sự thù địch đó còn hướng thẳng vào anh.
Anh làm sai điều gì à?
"Ngồi đi."
Sở Hàn đưa một xấp tài liệu cho Paul, trong đó là toàn bộ thông tin về công ty con của tập đoàn Sở ở nước A và tình hình kinh tế, chính trị liên quan.
"Đây là..."
Gương mặt của Paul trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Không ngờ anh vừa giải quyết xong vấn đề này lại nảy sinh vấn đề khác: công ty có nội gián! Hắn không chỉ đem toàn bộ thông tin mật của công ty tuồn ra ngoài mà còn âm thầm mua lại cổ phiếu với cái giá cực kỳ rẻ bèo.
Có vẻ Sở Hàn cũng không muốn dọa phải em họ mình nên anh vẫn bày ra bộ mặt thường ngày, nhưng Paul biết chắc chẵn trong lòng anh đang tức giận vô cùng.
Nếu là người lạ thì không nói, gián điệp này lại là một trong những người lúc trước được hai người tin tưởng giao lại công ty con.
"Anh định giải quyết như thế nào? Em không nghĩ đây là vấn đề có thể giải quyết trong một hoặc hai ngày đâu."
Một phần anh muốn cùng Sở Hàn đến đó, tuy nhiên điều này là bất khả thi.
Người đứng đầu một tập đoàn lớn không thể nào rời khỏi nơi này được!
"Lúc đầu tôi bảo ba mình tạm thời đảm nhận vị trí này một thời gian nhưng ông không đồng ý, vì thế cậu lại phải sang đó một lần nữa.
Thời gian dự kiến khoảng ba tháng, tôi tin cậu làm được."
Paul gật đầu, sau đó hai người bàn bạc một vài kế sách.
Có vẻ như lần này Sở Hàn không còn nhân nhượng như lúc trước, quyết định nhổ sạch gốc rễ đi dù biết điều này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến công ty mẹ.
Thà giải quyết một lần còn hơn nhây nhưa ngày này qua năm nọ, đây cũng là một cách để cảnh cáo toàn bộ những kẻ có tư tưởng xấu với công ty.
"Vậy em đi đây."
"Ừ.
Tôi có chuyện muốn nói với cậu, nhưng nó không quan trọng bằng việc này.
Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả công xứng đáng."
"Vậy thì em không có gì để từ chối rồi.
Phần thưởng sẽ do em quyết định."
Như mọi hôm, Sở Hàn lại cùng Hạ Băng đến nhà hàng ăn tối.
Trang phục của hai người cùng một tone đen, hơn nữa họa tiết trên áo y hệt nhau khiến cho người ngoài nhìn vào có cảm giác hai người đang mặc đồ đôi.
Những tưởng hôm nay sẽ là một ngày an bình như mọi hôm, tuy nhiên chuyện không ngờ lại xảy ra: Quỳnh Lam cùng bạn trai mình là Lục Khiên cũng đến đây.
"Sao trông giống anh hai thế nhỉ? Anh ấy có đối tác nữ nào à?"
"Anh lại nghĩ là bạn gái."
Hai người chỉ thấy được bóng lưng một cao một thấp, hơn nữa khoảng cách khá xe nên cô không thể đuổi theo.
Cuối cùng, cô quyết định chụp một tẩm ảnh gửi cho Sở Hàn.
Điện thoại rung lên, vì thế anh bảo Hạ Băng vào phòng trước gọi món, còn mình mở lên xem xem ai vừa nhắn tin.
Nhìn thấy tấm ảnh, sắc mặt anh lập tức tối lại.
Người anh không muốn bị bắt gặp nhất chính là cô em gái nghịch ngợm này!
"Anh hai, đó là bạn gái anh à?"
Giọng nói của Quỳnh Lam đột ngột vang lên.
Nhìn thấy cặp đôi sau lưng, anh chỉ biết thở dài nghĩ cách.
Không phải là anh muốn giấu giếm Hạ Băng với mọi người mà là chưa đến thời điểm thích hợp để công khai.
"Ừ.
Em cùng cậu ta cũng ăn tối ở đây à?"
"Đương nhiên, đây là quán ruột của hai tụi em đó.
Anh đó nha, không cho ai thấy gương mặt của chị dâu hết, có phải chị ấy xinh đẹp đến mức anh sợ bị cướp đi không?"
"Ừ, nên em nhớ giữ bí mật cho anh."
"Được thôi, hôm nay tâm trạng em tốt nên không soi xét đâu.
Chúc hai người ăn ngon miệng."
Dứt lời, Quỳnh Lam mỉm cười kéo tay Lục Khiên rời khỏi đó, còn không quên vẫy tay chào anh hai mình.
Tuy nhiên, khi chắc chắn Sở Hàn đã vào phòng, cô lại nở một nụ cười nham hiểm.