Hạ Băng mang túi xách vào trong, bảo vệ nhìn thấy người mới đến là một cô gái ăn mặc quê mùa thì lập tức ngăn cản.
“Này cô kia, cô đi đâu vậy?”
“Tôi… tôi thuê một căn hộ ở đây.”
Sắc mặt hai người đó rất hung dữ, dọa Hạ Băng không nhẹ.
Cô chưa từng lên đây bao giờ, do đó làm sao biết được có bảo vệ ở đây? Cô cứ nghĩ cứ vào là ở thôi…
Đêm qua ngủ không đủ giấc cùng với sợ hãi làm cho gương mặt cô gái tái nhợt, cả người run rẩy.
Đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, đảm bảo chỉ cần họ la lên một câu ngắn nữa thôi là cô sẽ thật sự khóc òa lên.
Thấy dáng vẻ yếu đuối của Hạ Băng, hai người bảo vệ lập tức mềm lòng.
Dẫu sao họ cũng đáng tuổi làm cha làm chú của cô, hơn nữa có lẽ cô ấy từ quê lên nên không hiểu chuyện, chắc là bị hù không nhẹ.
Bác trai dáng cao lên tiếng: “Khụ, là lỗi của chú.
Cháu nói là mình thuê ở đây hả?”
Vừa nói ông vừa nhìn Hạ Băng, dù đã cố gắng hạ tone nhưng ông vẫn sợ rằng cô gái nhỏ sẽ òa khóc.
Quả nhiên, ngay khi dứt lời thì nước mắt cô gái lã chã rơi xuống.
Bầu trời đang hừng sáng cũng dần dần bị mây đen kéo đến che phủ.
Cũng may mắn là không có giọt mưa nào rơi xuống cả.
Nếu họ không nhìn nhầm thì ngay khi Hạ Băng nín khóc, mây đen bắt đầu tản ra, từng tia nắng mặt trời chiếu xuống thành phố.
“...” Khóc thì mây đen, không khóc thì trời nắng, có phải đây là người dự báo thời tiết không vậy?
Hạ Băng cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh hết mức có thể, sau đó cô đưa giấy tờ đã chuẩn bị sẵn cho hai người xem.
Sau khi gọi điện xác nhận với chủ tòa nhà, hai người niềm nở đưa cô đến tận căn hộ của cô.
Chất lượng của căn hộ ở mức khá, khung cảnh không quá mức sắc sảo nhưng lại ở cạnh địa điểm bao người muốn - hồ nước.
Còn bên trong, cơ sở vật chất đầy đủ, một phòng khách, một phòng ngủ, một bếp và một nhà vệ sinh.
Hạ Băng thay một bộ quần áo khác rồi mang theo giấy tờ nhập học rời đi.
Từ cuốc xe vừa rồi, cô quyết định đi bộ đến Học viện để tiết kiệm tiền, dù sao thì căn hộ khá gần trường.
Nhìn đường xá ngoằn ngoèo hiển thị trên bản đồ trong cái điện thoại cũ, cô cảm thấy bất lực.
Cô không phải tuýp người mù đường, tuy nhiên có lẽ lúc này đang là giờ cao điểm, xe cộ đông đúc dòng người tấp nập, không sợ mới là lạ.
Đoạn đường chỉ mất mười phút, nhưng vì Hạ Băng loay hoay mãi với một vụ tai nạn ở bùng binh nên cô mất tận hai mươi lăm phút.
Khi học viện rộng lớn hiện rõ trước mặt, cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước vào trong.
May mắn hôm nay là thứ bảy nên trong trường không có quá nhiều sinh viên, hoặc là tòa nhà đăng ký ở khu vực riêng ít sinh viên lui đến.
Thủ tục nhập học không quá nhọc nhằn, điều khiến Hạ Băng khó xử là ánh nhìn của hai giảng viên.
Họ nhìn quần áo cô, liếc xuống đôi giày cũ mèm rồi thì thầm to nhỏ, không cần động não cũng biết họ đang nói gì.
Có vài người cũng không tin cô nằm trong top năm của trường, đạt được học bổng toàn phần.
“Xong rồi, hai tuần nữa là khai giảng.
Trong thời gian này trường sẽ gửi cho em vài mail thông báo, luật lệ của trường và lịch học dự kiến.”
“Em cảm ơn cô.”
“Em còn câu hỏi nào không?”
“Dạ không.
Vậy em xin phép về trước, em chào cô ạ.”
Khi Hạ Băng bước được vài bước thì tiếng xì xầm sau lưng vang lên, những từ ngữ như quê mùa, nghèo khổ,...!như những nhát dao cứa vào tim cô vậy.
Cô cố gắng bình tĩnh để tránh tình huống như lúc sáng lại diễn ra, có lẽ nghe mãi thì cũng quen thôi.
Đột nhiên cô thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cổng.
Nếu như không nhầm thì đó là người tài xế mà cô đã đi nhờ tối hôm qua mà!
“Hey người đẹp.”
Đột nhiên có người gọi mình là người đẹp, Hạ Băng không khỏi đỏ mặt.
Cô chỉ dám khẳng định gương mặt của bản thân ở tầm trung, nào dám chấm cho mình mức bảy tám điểm…
Không biết vì sao, nhưng cô để ý rằng hình như mọi người xung quanh đều biết anh ta.
Họ sôi nổi bàn tán, sau đó lôi cả Hạ Băng vào cuộc.
Chẳng lẽ là anh ta từng làm việc ở đây?
Trong đầu Hạ Băng vẫn còn suy nghĩ Paul là một đa cấp.
Một tài xế ở ngoại ô vắng vẻ, gặp cô lại đưa tờ danh thiếp có mỗi số điện thoại, bây giờ lại ở cổng trường,...!Anh ta làm nhiều việc như thế không thấy mệt ư?
“Anh… sao lại ở đây?”
“Tôi không thấy cô trong phòng, xem camera thì thấy cô trèo tường vượt cổng, còn cả…”
“Đó… là nhà của anh?”
Paul gật đầu.
Đừng nói là cô ấy không nghĩ đến việc đó ư? Đây chỉ là một trong những ngôi nhà, biệt thự mà anh sở hữu thôi, vì nó gần nhất chứ nếu không thì anh đã đưa cô tới một nơi khác sang trọng hơn rồi.
Vành tai Hạ Băng đỏ lên vì xấu hổ.
Nói như vậy, có khi nào anh ta nhìn thấy cô ngã sõng soài ở ngay tường không? Hơn nữa, anh ta còn là tay chơi bất động sản? Ôi không…
Trong khi còn chìm trong dòng suy nghĩ, Paul đã tiến lên kéo tay cô rồi mở cửa xe.
“Lát nữa rồi nói chuyện, tôi có nơi muốn đưa cô đi trước.”.