Tại tập đoàn Sở.
Trong phòng họp, Sở Hàn im lặng nghe nhân viên báo cáo tình hình công ty trong quý ba.
Có lẽ hôm nay tâm tình của anh khá tốt nên không khí trong phòng dễ thở hơn mọi ngày rất nhiều, không còn những câu nghi vấn hay xét nét đến từng đường tơ kẽ tóc.
Đột nhiên điện thoại Sở Hàn sáng lên, là mẹ Sở gọi điện.
Vì anh để chế độ rung nên vị giám đốc marketing đang phát biểu trên kia chẳng hề hay biết.
Đợi ông ấy nói xong, anh bảo những người phía sau kiểm tra lại báo cáo, còn bản thần ra ngoài nghe điện thoại.
"Alo me?"
"Con đang họp à? Mẹ có làm phiền con không?"
"Không sao, mẹ gọi cho con có việc gì à?"
Dạ Vũ không biết nên nói hay không, bà nhìn sang chồng và con gái, thấy hai người nháy mắt với mình mới lên tiếng: "Khổng gia vừa về nước, họ mời chúng ta đến tham gia tiệc tẩy trần.
Quả nhiên đúng như dự đoán, vừa dứt lời, người ở đầu dây bên kia đã từ chối.
Lý do cũng quá quen thuộc đi, công ty gặp chút vấn đề nên anh phải ở lại đến khuya xử lý cho xong.
Tuy nhiên, Dạ Vũ nhân cơ hội bèn xoáy sang vấn đề khác: "Con năm nay cũng ba mươi tuổi rồi nhỉ?"
Nghe đến câu này, Sở Hàn đột nhiên có linh cảm xấu.
Đừng nói là...
"Nhìn nhà người ta xem, cũng bằng tuổi con mà sinh được hai ba lứa rồi.
Còn con thì sao, không muốn cho ba mẹ bế cháu à?"
"Nhớ không nhẩm con đã nói với hai người là con có bạn gái rồi."
"Vậy khi nào ra mắt?"
".." Biết ngay mà!
Nói gì đến mọi người, chính anh cũng cực kỳ muốn đưa Hạ Băng về ra mắt gia đình, tuy nhiên anh lo rằng nếu như người khác biết được mối quan hệ này thì cô chẳng còn cơ hội để chứng minh thực lực của bản thân.
Bên cạnh đó, anh sẽ đợi đến khi nào cô thật sự có ý định này.
"Mẹ mà như thế sẽ dọa con dâu tương lai chạy mất đấy."
"Mẹ muốn có cháu, hoặc không thì con dâu cũng được."
"Mẹ có con rể tương lai rồi." Dù không thích Lục Khiên mấy nhưng những lúc như thế này cậu ta lại là bia đỡ đạn tuyệt vời nhất.
Từ ngày gia đình biết chuyện hẹn hò giữa hai đứa, sự chú ý dành cho anh đã giảm được phần nào.
"Thôi con tiếp tục cuộc họp đây, mọi người giữ sức khỏe."
Không đợi Dạ Vũ kịp trả lời, Sở Hàn đã nhanh chóng dập máy.
Không được, tâm trạng không tốt rồi, lát nữa về nhà phải ôm vợ, à không, bạn gái mới được.
Hai tháng trôi qua, "Mật Ngọt" đã quay được chín mươi phần trăm.
Trong suốt thời gian này, cuộc sống của Hạ Băng trôi qua cực kỳ đơn giản: đi học, quay phim và hẹn hò.
Nói là hẹn hò nhưng thật chất cả hai chỉ thỉnh thoảng ra ngoài mua sắm cùng nhau, còn lại đều dành thời gian trong căn hộ.
Về phần Paul, hai người vẫn chưa gặp nhau mà chỉ liên lạc qua điện thoại, nội dung vẫn là công việc của Hạ Băng và một vài kế hoạch tương lai cho cô.
Vốn việc này là của Lâm Oanh, tuy nhiên Paul muốn tìm cớ bắt chuyện nên đây cũng là điều dễ hiểu.
Vì vai diễn của cô chỉ xuất hiện nhiều trong phân cảnh quá khứ nên Hạ Băng chỉ còn một hai cảnh quay nữa là hoàn thành, sau đó cô có thể tập trung việc học của mình.
Tuy nhiên, dù rằng bộ phim sắp kết thúc, mỗi quan hệ giữa cô và những nhân viên trong đoàn vẫn giống như lúc trước, mà lý do chính chính là cảnh hôn giả giữa cô và
Peter cũng như sự quan tầm của Hoàng Quý dành cho cô.
"Cắt, rất tốt!"
Cảnh quay cuối cùng của Hạ Băng chính thức hoàn thành.
Đạo diễn Trịnh Tuấn cũng không giữ cô lại nữa, bảo rằng cô có thể về nhà nghỉ ngơi, khi nào mọi người tổ chức tiệc đóng máy ông sẽ liên lạc.
"Vâng, cảm ơn đạo diễn rất nhiều ạ!"
Lúc này Hạ Băng đang cực kì vui vẻ, và niềm vui này được nhân đôi khi biết tất cả điểm thi cuối kỳ của cô đều là
A+, đồng nghĩa GPA trung bình là 98.
Cô chào hỏi mọi người, sau đó nhanh chóng trở về căn hộ của mình.
Việc đầu tiên cô làm là chạy tới ôm người bạn trai đang mặc tạp dễ nấu nướng ở trong bếp, hôn nhẹ gò má trái của anh.
Mùi nước hoa nhàn nhạt từ cổ áo sơ mi của Sở Hàn luôn luôn mang lại cảm giác dễ chịu, tuy nhiên sự chú ý của cô lại tập trung vào mùi thơm của miếng thịt nướng.
"Hôm nay anh về sớm thế? Bây giờ mới chỉ năm giờ."
"Anh được tan làm sớm.
Em nghỉ ngơi đi một lát đi, khi nào xong xuôi anh sẽ gọi em."
Sở Hàn nhìn Hạ Băng nhảy chân sáo vào phòng, không khỏi bất lực cười khẽ.
Đúng là có một cô bạn gái nhỏ hơn mình đến tận mười hai tuổi như thế khiến cuộc sống anh cũng trẻ theo cô.
Khi món ăn cuối cùng được dọn ra thì điện thoại Sở Hàn rung lên.
Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, anh lập tức ngắt máy mà chẳng cần suy nghĩ.
Chưa đến mười giây sau, một tin nhắn được gửi đến.
[Sở Hàn, nếu anh vẫn giữ thái độ đó thì tôi cho rằng chúng ta nên chấm dứt việc hợp tác giữa tập đoàn Khổng và tập đoàn Sở.)