Sau khi giới thiệu, ban tổ chức bắt đầu phân chia đội.
Một cái giỏ được mang ra, bên trong là tám quả cầu với tám màu sắc khác nhau.
Đúng như mọi người nghĩ, bên trong là số đội từ một đến bốn.
Hai người cùng một số sẽ trở thành đồng đội của nhau trong nhiệm vụ ngày hôm nay.
Bốn chàng trai trong nhóm nhạc lịch sự nhường những cô gái lên trước.
Đối với họ, đồng đội của mình là ai cũng được, vì họ khá tự tin vào tài năng nấu ăn của mình.
Trước đây, khi còn là thực tập sinh, ngoài việc tham gia những buổi tập luyện cực khổ, họ còn phải tự mình chuẩn bị bữa ăn và dọn dẹp nơi ở của bản thân.
Từ những chàng trai chẳng biết gì về đời, bây giờ dường như chẳng có gì mà họ không biết làm cả.
Hạ Băng nhìn những quả cầu một lát, sau đó quyết định chọn màu vàng.
Cô có cảm giác đây là màu may mắn của mình trong ngày hôm nay.
Sau khi những cô gái lựa chọn xong, đến lượt của những chàng trai.
Ban tổ chức trêu đùa một hai câu, sau đó bảo mọi người mở quả cầu.
Lúc này bên cạnh mỗi người đều xuất hiện người quay phim riêng, để sau này có thể câu thêm một chút thời gian và tạo sự hồi hộp cho khán giả.
Trên tay Hạ Băng là số hai, và một thành viên của nhóm nhạc, Nguyễn Quân, là người bạn đồng hành của cô.
Ở đây không hề có sự sắp xếp gì cả, nhưng quả thật trên đời này có những sự trùng hợp đến khó tin, khi mà thành viên mỗi đội đều là một nữ và một nam.
Chính ban tổ chức cũng phải ngạc nhiên vì sự tình cờ này.
Đạo diễn định lên tiếng xem mọi người có muốn đổi không, vì ông lo rằng khán giả sẽ cho rằng đây là sự sắp xếp của chương trình.
Tuy nhiên, một người trong đoàn lắc đầu vì cảm thấy nó không cần thiết.
Dù sao thì họ cũng cần làm quen với tất cả mọi người, không riêng gì nam nữ.
Nếu như thay đổi lại một cặp nam - nam và một cặp nữ - nữ, có thể sẽ xảy ra phản ứng trái chiều.
Những thành viên trong đội bắt đầu làm quen nhau.
Hạ Băng cúi đầu chào Nguyễn Quân, còn gọi anh là tiền bối, nhưng đối phương vội xua tay.
"Đừng khách sáo quá, tớ bằng tuổi với cậu mà."
"Thật hả? Nhưng cậu vào nghề trước tớ, sao có thể xếp vai vế bằng nhau được.
"Không sao đâu." Nguyễn Quân cười hì hì.
"Mấy cái này không quan trọng, cứ thoải mái với nhau là được."
Đối lập với vẻ ngoài trông khó tính đó, giọng nói của Nguyễn Quân vô cùng dễ nghe.
Hơn nữa, có vẻ như chàng trai này là kiểu người hay ngại ngùng.
Anh còn bảo sẽ cố gắng hết sức để đội đạt điểm cao nhất.
Ba cặp đôi còn lại cũng khá hòa hợp với nhau, nhất là cô người mẫu và chàng trai đồng hành, họ cứ nói chuyện, cười đùa vui vẻ, giống như họ đã quen biết nhau từ trước rồi.
Năm phút làm quen trôi qua, tất cả mọi người cùng nhau đi đến vị trí xuất phát.
Bọn họ có tổng cộng ba tiếng chuẩn bị nguyên liệu.
Đương nhiên, nơi này là một trang trại, vì thế họ phải tự tìm cách lấy nguyên liệu cho đội của mình.
Trước khi bắt đầu, mỗi đội có năm phút thảo luận xem đội của mình sẽ trình bày món gì.
Hạ Băng và Nguyễn Quân nhìn nhau, dường như đang chờ đối phương lên tiếng trước.
Cuối cùng, Nguyễn Quân mở lời: "Cậu có quyết định món nào chưa?"
"Tớ nghĩ rất nhiều, nhưng tất cả đều không ổn."
"Tớ cũng vậy."
Ở những nơi như thế này, thông thường thịt nướng là sự lựa chọn hàng đầu.
Tuy nhiên, với tiết trời oi bức thế kia, nó chẳng khác nào tự hành hạ bản thân cả.
Huống hồ, sau ba giờ nữa ai cũng mệt mỏi, còn sức đâu mà nướng.
Hạ Băng nhìn một ngôi nhà cách đó không xa, trong đầu cô chợt nghĩ đến một món ăn quen thuộc.
Cô nói nhỏ với Nguyễn Quân, hỏi xem anh có đồng ý không.
"Được đấy."
"Vậy chốt nhé."
Hạ Băng vừa dứt lời thì năm phút thảo luận cũng trôi qua.
Bốn cặp đôi đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ban tổ chức bắt đầu.
Nhìn ai nấy đều hừng hực khí thế, tổ sản xuất vui còn không hết.
Họ còn lo rằng mọi người sẽ cảm thấy chương trình nhàm chán hay gì đó, không ngờ ai ai đều mang tinh thần cạnh tranh quyết liệt.
"Chuẩn bị.
Một, hai, ba, bắt đầu!"