Lâm Hạ lái xe vững vàng, chở theo Cục Bột Trắng đang hưng phấn cùng hamster nhỏ khẩn trương đi tới Trần gia.
Trần gia đang ở tiểu khu Hoa Hưng, cũng là một tiểu khu giàu có ở Giang Thành.
Bất đồng chính là tiểu khu Nguyên Dương là quân chính gia tộc chiếm đa số, mà tiểu khu Hoa Hưng thì giới tinh anh chiếm đa phần, Trần gia chính là bác sĩ xuất sắc nhất ở Giang Thành.
Lâm Hạ đến nơi đây mà nói, tâm tình không thể nói nhẹ nhàng, không phải bởi vì nơi này người không tốt, mà là cậu ở tiểu khu tùy tiện đụng phải một người, có khả năng là một tinh anh xuất hiện trên báo Giang thành ngày hôm qua, phu nhân ra cửa đổ rác cũng có khả năng là một luật sư trứ danh khắp giới.
Tinh anh nhiều vô số kể, Lâm Hạ khi đến đây đã hình thành một thói quen phải luôn cẩn thận, chỉ sợ mình sơ xuất không cẩn thận chọc tới ai, từ đây bị một ngành nghề nào đó kéo vào sổ đen.
Tuy rằng đây chỉ là lời nói đùa của Lâm Hạ, nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh......!
Tới tiểu khu Hoa Hưng, Lâm Hạ bị bảo vệ của tiểu khu ngăn lại theo thường lệ.
Biết quy tắc nên Lâm Hạ trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Minh Kiệt, bảo vệ sau khi được Trần Minh Kiệt xác nhận mới thả người vào cửa.
"Tới rồi." Lâm Hạ ngựa quen đường cũ mà đem xe đỗ ở gara ngầm, sau đó ôm Cục Bột Trắng và dắt Hamster nhỏ đi vào Trần gia.
Mở của cho mấy người Lâm Hạ chính là Trần Minh Tông, y vừa mở cửa ra, ánh mắt liền dính chặt vào trên người Hamster nhỏ.
Hamster nhỏ hôm nay mặc một cái áo khoác kẻ caro màu xanh da trời, sắc xanh của bầu trời càng làm tôn thêm làn da trắng nõn của cậu nhóc, cực kỳ giống một học sinh cấp ba vừa mới tốt nghiệp.
Hamster nhỏ cũng không phát giác ánh mắt nóng rực của Trần Minh Tông, hắn giống như bình thường cùng Trần Minh Tông chào hỏi.
Ở huyền quan chỗ đổi giày, còn chưa có tiến vào phòng khách liền nghe được thanh âm ba mẹ Trần nói chuyện phiếm, còn có thanh âm lười biếng sai sử của Trần Minh Kiệt.
"Giúp em lấy miếng táo đi, không cần miếng này, muốn miếng kia cơ!"
Nghe thấy em trai vênh mặt hất hàm sai khiến, Trần Minh Tông không được tự nhiên mà liếc mắt nhìn Hamster nhỏ một cái, hy vọng cậu nhóc không chê cười đứa em trai không nên thân nhà y.
Bất quá điều này cũng không thể trách Trần Minh Kiệt, hắn bình thường ở nhà không dám như vậy, chỉ là ngày hôm qua hắn chịu kích thích, mới có thể biến thành như vậy.
Nhìn thấy Hamster nhỏ thần sắc như thường, Trần Minh Tông mới buông tâm, trong lòng âm thầm quyết định, chờ Trần Minh Kiệt khôi phục bình thường, y muốn cho Trần Minh Kiệt chép lại một lần 《 đệ tử quy 》.
Trần Minh Kiệt bộ dáng đại gia đang nằm liệt trên sô pha, thảnh thơi mà sai sử một nam nhân xa lạ trong phòng.
Thấy Trần Minh Tông tiến vào, nguyên bản đang mềm oặt không xương Trần Minh Kiệt liền phản xạ có điều kiện đứng dậy nghiêm trang mà ngồi lại đàng hoàng, phảng phất người vừa rồi mới tuỳ ý làm bừa không phải hắn.
"Ai da, An An cùng Tiểu Hạ tới rồi!" Trần phụ trần mẫu đang ngồi ở sô pha đứng dậy, từ trên tay Lâm Hạ tiếp nhận Cục Bột Trắng.
"Bảo bối ngoan, bà rất nhớ con nha." Mẹ Trần nhiệt tình mà ở trên mặt Cục Bột Trắng hôn một cái, ba Trần đang đứng bên cạnh một bộ dáng cũng muốn ôm ôm Cục Bột Trắng nhưng lại không dám cùng lão bà đoạt.
"Ngao ô!" Con chào ông bà! Cục Bột Trắng vui sướng mà phe phẩy cái đuôi hướng ông bà Trần chào hỏi.
"Ôi, An An thật là quá đáng yêu!" Đôi mắt to tròn ngấn nước, trong mắt đều là hình ảnh phản chiếu của mình, Cục Bột Trắng đáng yêu như vậy ai có thể không thích?
Thời điểm Lâm Hạ ở Trần gia chờ sinh, ba mẹ Trần rất chiếu cố cậu.
Cục Bột Trắng sau khi sinh ra, bọn họ cũng là đem Cục Bột Trắng coi như con cháu trong nhà mà đối đãi, hai ông bà còn từng pha sữa, thay tã cho Cục Bột Trắng nữa.
Ôm Cục Bột Trắng, ánh mắt ba mẹ Trần chuyển dời đến trên người Hamster nhỏ phía sau Lâm Hạ, không dấu vết đánh giá con dâu tương lai của họ.
Ừm, thanh tú đáng yêu, môi hồng răng trắng, lớn lên không tồi, khó trách Minh Tông sẽ thích, chính bọn họ mới vừa nhìn thấy người đều nhịn không được lòng sinh thương tiếc.
Tuy rằng Minh Tông nói đứa nhỏ này tinh thần có vấn đề, nhưng Minh Tông chính mình không ngại, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
"Chào cháu, chúng ta là cha mẹ của Minh Tông, hoan nghênh cháu đến nhà của chúng ta chơi!" Ba mẹ Trần hiền từ mà nói với Hamster nhỏ.
Thấy Hamster nhỏ được cha mẹ tán thành, Trần Minh Tông sắc mặt không khỏi nhu hoà hơn rất nhiều, thiếu đi sự nghiêm túc thường ngày, thoạt nhìn càng dễ ở chung.
" Các...Ngài...khoẻ...ạ!" Hamster nhỏ không biết phải xưng hô với ba mẹ Trần như thế nào, đành phải sử dụng kính ngữ Lâm Hạ dạy để xưng hô.
Ngài càng thể hiện sư tôn kính, hai người trở lên thì thành nhóm, cho nên kêu các ngài hẳn là được đi? Hamster nhỏ không xác định mà nghĩ vậy.
"Ha ha ha......" Xưng hô kì quái rước lấy tiếng cười thiện ý của mọi người, Hamster nhỏ bị tiếng cười bất thình lình doạ ngốc, không biết chính mình đã nói sai cái gì.
"Đứa nhỏ này thật là đáng yêu." mẹ Trần nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt của Hamster nhỏ, cười nói: "Về sau kêu bác là mẹ Trần, kêu ông ấy là ba Trần là được rồi." Nói xong, chỉ chỉ chính mình cùng bạn già.
" mẹ......!Trần, ba......Trần!" Hamster nhỏ trộm nhìn vẻ mặt Lâm Hạ, thấy cậu gật đầu, liền biết nghe lời phải mà hô lên.
"Thật là quá ngoan ngoãn!" Lần này ba Trần nhịn không được sờ soạng đầu Hamster nhỏ một phen.
Trong lòng ba Trần một mảnh thổn thức, trước kia ông luôn muốn có một đứa con nhuyễn manh ngoan ngoãn, nhưng hiện thực thì con trai lớn nghiêm túc lãnh đạm, con trai nhỏ thì nghịch ngợm gây sự, nào có giống Hamster nhỏ ngoan ngoãn nhuyễn manh như vậy? Sau này nhiều thêm đứa con trai, thật tốt!
Trần Minh Tông không vui mà nhìn chằm chằm cái tay ba Trần đang tác quái, đi qua nhẹ nhàng mà đem Hamster nhỏ kéo ra, thành công nhận được một ánh mắt xem thường của ba Trần.
Ba Trần trên mặt vui mừng như cũ, nhưng trong lòng đang điên cuồng phun tào thằng con cả.
Sờ đầu một chút thì làm sao, kia chính là con dâu ta, thật là đẻ ra một tên bạch nhãn lang!
Cục Bột Trắng tạm thời được ba mẹ Trần chăm sóc, Lâm Hạ liền lôi kéo Hamster nhỏ đang câu nệ ngồi xuống.
Trần Minh Tông săn sóc mà bưng tới đồ uống cùng trái cây, Hamster nhỏ cảm ơn Trần Minh Tông, cầm lấy một ly đồ nước chậm rãi uống.
Đồ uống có cắm ống hút, Hamster nhỏ nâng ly nước đến bên cái miệng nhỏ của mình để uống, còn thường thường mà ngẩng đầu cảnh giác nhìn về phía trước, cực kỳ giống một con hải ly uống nước bên bờ sông, làm người ta nhịn không được muốn vuốt ve.
"Đừng khẩn trương, cứ coi đây như nhà của mình." Trần Minh Tông nhân cơ hội ngồi ở bên cạnh Hamster nhỏ, dùng tăm xỉa răng xiên một khối dưa gang đút cho hắn.
Hamster nhỏ được Trần Minh Tông đút thành thói quen, thực tự nhiên mà buông ra ống hút ngậm lấy miếng dưa gang.
Hương vị thanh mát cùng ngọt ngào của dưa gang lan tràn trong miệng, làm Hamster nhỏ nhịn không được nheo lại đôi mắt hưởng thụ.
Trần Minh Kiệt vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một màn ngược cẩu như vậy, khó chịu mà quay đầu đi, sau đó chậm rãi dịch đến bên cạnh Lâm Hạ.
"Tiểu Hạ Hạ, tớ giới thiệu cho cậu một chút.
Cảnh Nhiên, bạn trai tớ!" Trần Minh Kiệt không hề có thành ý mà giới thiệu hai người với nhau.
"Đây là bạn của em, Tiểu Hạ Hạ, anh biết."
"Chào anh." Cảnh Nhiên thoạt nhìn giống một trạch nam, trên người mặc quần áo màu đen, đeo một cái mắt kính gọng cũng màu đen.
Tóc tai hơi dài, làn da tái nhợt có cảm giác đã nhiều năm không thấy ánh mặt trời.
"Chào cậu." Cảnh Nhiên chào hỏi xong, liền ngồi ở một bên rầu rĩ, xem ra là một người không thích nói chuyện.
Kỳ thật Lâm Hạ biết Cảnh Nhiên, anh ta thường xuyên được Trần Minh Kiệt nhắc tới.
Cảnh Nhiên chính là người quen ở đồn cảnh sát mà Trần Minh Kiệt hay nói đến, Cảnh Nhiên là kỹ thuật viên điều tra cao cấp của đồn cảnh sát, hacker kỹ thuật hàng đầu.
Lần trước thân phận của Hamster nhỏ cùng thân phận của Đường Ân Lãng đều là do Trần Minh Kiệt bảo Cảnh Nhiên tra.
"Giúp em cắn hạt dưa." Trần Minh Kiệt cực kỳ giống một con mèo lười biếng, ngạo kiều đến cực điểm mà sai sử Cảnh Nhiên.
Cảnh Nhiên không nói gì, trực tiếp cầm một nắm hạt dưa từng viên từng viên một tách ra, sau đó đem nhân hạt dưa đặt ở trên đĩa, thập phần chịu thương chịu khó.
"Tiểu Hắc đâu?" Lâm Hạ hỏi.
Tiểu Hắc là con mèo Trần Minh Kiệt nuôi, tính tình lớn thật sự.
Nhưng Tiểu Hắc có một cái đặc điểm giống chủ, chính là sợ Trần Minh Tông.
"Ở trên lầu ngủ ngon lành rồi." Trần Minh Kiệt nhìn nhân hạt dưa xếp thành một tiểu đội trên đĩa, liền đem hạt dưa Cảnh Nhiên cực cực khổ khổ tách trực tiếp bỏ vào trong miệng, một ngụm liền ăn xong rồi.
Một tên ngạo kiều nữ vương cùng một tên trung khuyển.
Lâm Hạ nhìn hình thức hai người ở chung, yên lặng nghĩ vậy.
"Đúng rồi Tiểu Hạ Hạ, tớ còn chưa có kể cho cậu lịch sử về việc tớ thoát kiếp độc thân ha." Khuê mật ở đây, trong nháy mắt Trần Minh Kiệt liền mở ra máy hát bắt đầu lảm nhảm.
Cảnh Nhiên ngồi một bên yên lặng cắn hạt dưa Cảnh Nhiên nghe vậy thân hình chấn động, sau đó thân thể lại từ từ thả lỏng.
Bất quá nếu Lâm Hạ cẩn thận quan sát, lỗ tai Cảnh Nhiên đang đỏ.
"Cậu khẳng định không biết, gia hỏa này yêu thầm tớ mười mấy năm, nếu không phải hắn nói ra tớ còn không biết đâu." Trần Minh Kiệt rung rung chân liếc liếc mắt nhìn một cái Cảnh Nhiên, vẻ mặt đắc ý cùng kiêu ngạo.
Cảnh Nhiên và Trần Minh Kiệt là trúc mã lớn lên với nhau từ nhỏ, hai người sống trong cùng một tiểu khu, trước khi Cảnh Nhiên tỏ tình, Trần Minh Kiệt vẫn luôn đem Cảnh Nhiên coi là anh em tốt, không hề phát giác cảm tình của Cảnh Nhiên đối với hắn.
Bất quá Cảnh Nhiên làm người nội liễm, hắn sợ tình cảm của chính mình đối với Trần Minh Kiệt sẽ đem người doạ sợ, liền vẫn luôn kéo dài không nói, chỉ là âm thầm phá hư hết thảy con người cùng sự vật có khả năng làm Trần Minh Kiệt nảy sinh sự yêu thích.
Cho nên, nhiều năm như vậy nhưng Trần Minh Kiệt vẫn chưa từng có một mảnh tình vắt vai, trừ bỏ gia giáo nghiêm khắc cùng ở bên ngoài bận rộn công tác, Cảnh Nhiên cũng ra một phần lực.
Trần Minh Kiệt luôn kêu rên: "Vì cái gì không có ai tỏ tình với tôi! Chẳng lẽ tôi không có một chút mị lực nào sao!......"
Đến tận lúc này, Cảnh Nhiên đều không có nói cho Minh Kiệt biết, hắn đã ngăn chặn rất nhiều tin nhắn người theo đuổi Trần Minh Kiệt gửi tới, những người đó nghĩ lầm rằng tin nhắn gửi cho Trần Minh Kiệt nhưng cậu chỉ xem không hồi âm lại.
"Nếu không phải hôm trước hắn vô cùng lo lắng mà xông tới, lập tức đem tớ ấn trên giường mà thú nhận tình cảm, tớ còn không biết tên này có ý tứ với tớ đấy."
Đều là những người thân cận, Trần Minh Kiệt liền nghĩ gì nói đó không lựa lời.
"Cậu biết hắn vì cái gì đến đây không?"
Trần Minh Kiệt hỏi, Lâm Hạ phối hợp mà lắc đầu.
Một bên Cảnh Nhiên rốt cuộc ngồi không yên, lỗ tai đỏ lên cúi đầu nói một câu "Hạt dưa hết rồi, anh đi lấy" rồi vội vàng rời khỏi, xem ra là ngượng ngùng không muốn nghe.
Trần Minh Kiệt nhìn bóng dáng chạy trốn của Cảnh Nhiên, ngạo kiều mà hừ một tiếng, tiếp tục nói: "Lần trước không phải tớ nhờ hắn tra giúp tư liệu của Đường Ân Lãng sao, hắn tưởng nhầm tớ thích Đường Ân Lãng, Đường Ân Lãng lại ưu tú như vậy, hắn bị kích thích đến rốt cuộc ngồi không yên, liền vọt tới nhà tớ.
Trọng điểm là hắn hung hăng mà đến, hai ông bà cũng để hắn vào nhà được."
Khi đó, Trần Minh Kiệt còn đang nằm ở trên giường chơi di động, nghe được có người gõ cửa, liền đứng dậy mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Cảnh Nhiên vẻ mặt giống như người khác thiếu mình mấy trăm vạn trực tiếp đem hắn ấn đến trên giường, liên thanh mà nói một đống lời "Anh tuy rằng không ưu tú bằng hắn, nhưng so với hắn thì anh yêu em hơn", "Anh chờ đợi em lâu như vậy, thật không cam lòng ngay cả một câu thích cũng chưa kịp nói".
Mới đầu Trần Minh Kiệt vẫn ngốc lăng chưa kịp tiêu hoá, hắn chưa từng gặp qua Cảnh Nhiên tình khí thất thường như vậy, còn nghe được rất nhiều lời vô nghĩa mà Cảnh Nhiên nói, thẳng đến khi Cảnh Nhiên không chiếm được đáp lại mà hôn mình, hắn mới phản ứng lại.
Phản ứng lại thì câu đầu tiên mà Trần Minh Kiệt nói là "Hôn trán làm cái gì, hôn môi a!"
Cảnh Nhiên vẫn còn lý trí, hắn tuy rằng đang trong trạng thái điên cuồng, nhưng hắn không dám quá làm càn, cho nên chỉ hôn lên trán Trần Minh Kiệt.
Không nghĩ tới, Trần Minh Kiệt độc thân hơn hai mươi năm, dục cầu bất mãn, muốn được hôn môi.
Cảnh Nhiên nghe được Trần Minh Kiệt nói như vậy, máu lập tức chảy ngược lên đầu, hắn hôn lên cái miệng nhỏ ngọt như anh đào của Trần Minh Kiệt, hai người hôn nhau đến không thể tách rời.
Thẳng đến khi Cảnh Nhiên có phản ứng sinh lý, đùi Trần Minh Kiệt bị một cái đồ vật ngạnh ngạnh chọc khó chịu mới buông ra.
Trần Minh Kiệt muốn đẩy Cảnh Nhiên ra, lại bị Cảnh Nhiên đè nặng buộc cậu phải cùng hắn kết giao.
Trần Minh Kiệt vì không cho Cảnh Nhiên hắc hoá thêm liền "Ẩn nhẫn bao dung" đáp ứng rồi, còn bị buộc phải đăng trạng thái lên Wechat tuyên cáo toàn thế giới.......