Làm sao vậy? Trần Diệu Quang xem ảnh người trong di động, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người kích động mà rơi nước mắt.
Hình ảnh người trên di động là anh hai, cậu tìm anh hai đã ba năm rồi!
"Lâm ca, anh ấy là anh hai của em!" Trần Diệu Quang kích động mà hướng Lâm Hạ nói, trên khuôn mặt trắng nõn che kín nước mắt.
"Em là tam đệ?" Lâm Hạ hít ngược một hơi khí lạnh, trong lòng lại là khẳng định.
Không nghĩ tới, thế nhưng sẽ trùng hợp như vậy.
"Đúng vậy, em là Trần gia lão tam, em rốt cuộc cũng tìm được anh ấy......" Trần Diệu Quang vui quá mà khóc, nhìn dáng vẻ của cậu nhóc là thật sự vui vẻ.
Anh hai thoạt nhìn sinh hoạt cũng không tệ lắm, điều này làm cho cậu lo lắng trước giờ giảm bớt không ít.
Cậu mỗi ngày đều lo lắng anh hai trải qua không tốt, có hay không ăn no, có hay không mặc ấm......!
"Tìm? Các người không phải thật lâu trước kia đều không tìm sao?"
Nhớ tới tư liệu khi đó Trần Minh Kiệt cho anh xem, Hamster nhỏ đã chịu thương tổn, Lâm Hạ ngữ khí không khỏi biến lãnh, anh đối với người Trần gia một chút hảo cảm cũng không có.
Bất quá Lâm Hạ ngữ khí không tốt cũng không phải nhằm vào Trần Diệu Quang, Trần Diệu Quang là cái đứa bé ngoan, nhưng tưởng tượng đến cậu nhóc cũng có mặt trong tràng bi kịch kia, Lâm Hạ không biết nên phản ứng như thế nào.
Nếu lúc này ở trước mặt anh chính là trần phụ trần mẫu, Lâm Hạ cảm thấy chính mình khả năng vô pháp giống như bây giờ bình tĩnh, anh nhất định sẽ tiến lên bắt lấy bọn họ, lắc bả vai bọn họ, hỏi bọn họ vì cái gì lại nhẫn tâm như vậy.
Hình ảnh kia hẳn là sẽ giống như rít gào vậy.
Căn cứ theo tư liệu của Trần Minh Kiệt, Trần gia tìm một tháng sau đó liền không có tiếp tục tìm nữa.
Vừa mới bắt đầu mất tích mấy ngày bọn họ cũng không có báo nguy, cũng liền bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để tìm người tốt.
"Không......!phải......" Không phải như thế, Trần Diệu Quang muốn phản bác lời Lâm Hạ nói, nhưng chính cậu nói ra đều khuyết thiếu tự tin.
Giống như Lâm Hạ nói, nhà bọn họ xác thật tìm một đoạn thời gian sau đó liền từ bỏ, chỉ có cậu không chịu từ bỏ.
Nhưng mà trứng chọi đá, phụ thân không muốn lại tìm về một nhi tử điên khùng, cậu đành phải tự mình tìm.
Toàn bộ gia đình chỉ có cậu một mình kiên trì.
Anh cả ngay từ đầu cũng không biết, bởi vì không có người nói cho hắn nghe.
Cha không cho bọn họ nói cho anh cả rằng không thấy anh hai đâu nữa, thẳng đến khi anh cả trở về ăn tết mới biết được chuyện này.
Từ đấy anh cả rốt cuộc cũng không trở lại nhà nữa, nếu không phải mỗi năm gửi tiền về biểu hiện hắn tồn tại, giống như cái nhà này lại mất đi một người.
Trần Diệu Quang vô pháp đối mặt với nghi ngờ của Lâm Hạ, mới vừa rồi vui sướng vì tìm được anh hai thì tâm lại hoá đau đớn, giống như có thanh đao hung hăng khoét sâu vào tim cậu.
"Không trách em." Lâm Hạ thấy bộ dáng Trần Diệu Quang thống khổ khóc rống liền không đành lòng, Trần Diệu Quang là một đứa bé ngoan.
Sự tình phát sinh cậu nhóc vẫn là một học sinh tiểu học, đối với cách làm của cha mẹ, cậu cũng không có quyền can thiệp.
Cậu nhóc cũng là người bị hại trong tấm bi kịch đó, cậu nhóc bị bắt tham dự trong đó, trước sau đều đã chịu lương tâm dày vò.
Thời điểm không tìm thấy Hamster nhỏ, Trần Diệu Quang đang ở lúc thi hết cấp chuyển lên cấp hai, mấy ngày đó cậu đều ở lại trường học, cũng không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì.
Chờ đến lúc cậu về nhà nhìn thấy cha mẹ vẻ mặt trầm mặc, trên mặt đất còn có một đôi dép lê bị đứt của mẫu thân.
Hai đứa em gái tránh ở một bên, hai đôi mắt tràn ngập trốn tránh cùng bất an.
"Tam bảo thi thế nào rồi?" Trần ba nhìn thấy cậu, trên mặt trầm mặc trở thành hư không, cười tủm tỉm hỏi cậu, một bộ hiền từ bộ dáng.
"Cũng được đi, anh hai đâu rồi ạ?" Trần Diệu Quang lười hàn huyên với cha, qua loa trả lời liền muốn tìm anh hai.
"Anh hai con......!Ừm, ở......" Trần ba ngập ngừng, nói không nên lời.
Trần Diệu Quang nhạy bén mà phát hiện phụ thân lời nói có vấn đề, cậu chạy nhanh đến phòng anh hai tìm, lại phát hiện trong phòng một người cũng không có.
Cậu lại đi tìm những chỗ khác trong nhà nhưng vẫn không tìm được người.
"Sao lại thế này!" Trần Diệu Quang không rảnh lo tôn lão ái ấu, lễ nghi mà trưởng bối cùng giáo viên dạy dỗ toàn bộ mặc kệ, đối với Trần ba rống lên.
Mẫu thân ở bên cạnh rơi nước mắt, hai đứa em gái run bần bật mà trốn một bên, đầu cũng không dám nâng.
"Trần Nghĩa nó từ trong nhà chạy ra ngoài, không thấy......" Tam bảo rất ít phát giận, càng không có rống người, xem ra lúc này là thật sự sinh khí.
Trần ba biết sự tình giấu không được, liền nói.
Đối mặt với sự tức giận tam bảo, ông hoặc nhiều hoặc ít có chút chột dạ.
"Chúng ta đi tìm nhưng không tìm được, xem giày của mẹ con đều mài hỏng rồi kìa......"
"Ba đã báo cảnh sát chưa?" Trần Diệu Quang cắn chặt răng, nỗ lực không cho chính mình bạo động.
Lúc này còn muốn ám thị chính mình phải thật bình tĩnh.
Tình huống này của anh hai thì hẳn là không đi được xa, như thế nào lại tìm không thấy đâu?.
truyện ngôn tình
"Làm sao có thể báo cảnh sát? Chúng ta lại không phạm tội, cũng không thể tùy tiện báo cảnh sát được." Ở trong quan niệm của ông, chỉ có người phạm tội sẽ cùng cảnh sát tiếp xúc, nhà bọn họ chính là thanh thanh bạch bạch, cũng không thể loạn báo nguy, bằng không sẽ bị người khác xem thường.
"Báo cảnh sát!!!" Trần Diệu Quang khóc lóc hô lên.
Trần ba không muốn báo nguy, cậu đã nhờ thôn trưởng giúp mình phát động người trong thôn đi tìm, người trong thôn đều tìm không thấy, càng đừng nói cảnh sát.
Lại nói một cái ngốc tử có thể chạy đi nơi nào, nhiều nhất không rời khỏi quê nhà, quá mấy ngày là có thể tìm được rồi.
"Ba không báo nguy con liền chết cho ba xem!" Trần Diệu Quang vẻ mặt quyết nghị, ánh mắt xa lạ lại thê lương.
Trần Diệu Quang lần đầu tiên thống hận chính mình nhỏ yếu, hận chính mình bất lực, vì cái gì cậu chỉ là một tiểu hài tử, có nhiều việc đều không được!
Trần ba khi tam bảo lấy sinh mệnh uy hiếp cùng trong nhà ba nữ nhân khóc sướt mướt, không tình nguyện mà báo cảnh sát, đồn công an thực mau phái người giúp bọn hắn tìm kiếm, nhưng không thu hoạch được gì.
Một tháng sau, Trần ba làm chủ từ bỏ tìm kiếm.
Trần Diệu Quang phản kháng nhưng vô dụng, bởi vì sinh hoạt còn phải tiếp tục.
Tựa hồ, thiếu một người đối với nhà bọn họ cũng không có cái gì ảnh hưởng.
Nhưng ở trong lòng cậu nhóc, vĩnh viễn có một người, mỗi khi mộng tỉnh đều khiến cậu ở trong mộng khóc ướt gối đầu.
......
Anh hai Trần Diệu Quang là Trần Nghĩa, vẫn luôn là tấm gương cậu noi theo.
Thời điểm cùng tiểu đồng bọn khoác lác, người khác đều nói chính mình mua cái gì, ăn cái gì.
Chỉ có Trần Diệu Quang không ngừng khen anh hai của mình có bao nhiêu thông minh, nhiều đề mục khó đều không làm khó được hắn, còn có lão sư tự mình tới cửa thu hắn làm học sinh...!
Mỗi khi nói đến Trần Nghĩa, Trần Diệu Quang đều là một bộ tự hào, trong ánh mắt lóe quang mang, giống như Trần Nghĩa chính là ánh sáng soi sáng cho cậu.
Trần Diệu Quang khi còn nhỏ đều là do anh hai chăm sóc, cậu cùng anh hai cảm tình thực tốt.
Thời điểm em gái chưa ra đời, cả nhà đều vây quanh cậu, cậu cũng đương nhiên mà hưởng thụ tình yêu người nhà dành cho mình, thẳng đến khi cậu nhóc lớn lên hiểu chuyện, chậm rãi phát hiện cái gì không đúng.
Cha mẹ là bất công, phụ thân thường xuyên quở trách hai ca ca, các ca ca có rất nhiều việc phải làm, sau khi đi học trở về không chỉ phải làm việc nhà, còn phải hỗ trợ làm ruộng gánh nước, mà cậu cái gì cũng không cần làm.
Mặc dù cậu muốn hỗ trợ, ba mẹ cũng sẽ không cho làm, luôn nói cậu còn nhỏ không cần làm việc.
Kỳ thật Trần Diệu Quang biết, cậu đã không còn nhỏ, những hài tử bằng tuổi cậu đã phải làm rất nhiều việc rồi.
Kia cũng không phải bởi vì cậu tuổi tác nhỏ, mà là bởi vì trong nhà cậu là con trai nhỏ nhất.
Bọn họ ở đây có cái quy củ, chính là nhi tử nhỏ nhất sẽ phụng dưỡng lão nhân, những đứa con khác đều không cần phải xen vào, ngẫu nhiên sẽ đưa lão nhân một ít đồ vật thì tốt rồi.
Giống trong thôn có người mở phòng khám nhỏ, mẹ bị cao huyết áp đến nơi đó lấy thuốc cũng là phải trả tiền.
Một liều một trăm đồng, bỏ tiền ra chính là tiểu nhi tử.
Như vậy chẳng những không ai nói hắn bất hiếu, việc như vậy ở bên này là hợp tình hợp lý.
Trần Diệu Quang là nhi tử nhỏ nhất, được người nhà chúng tinh phủng nguyệt đối đãi.
Nhưng cậu cũng không cảm thấy cao hứng, ngược lại tâm sinh áy náy.
Nếu không phải tại cậu, anh hai ưu tú như vậy khẳng định sẽ được ba mẹ sủng ái, mà không phải giống như bây giờ rõ ràng thực ưu tú thực nỗ lực, lại không chiếm được cha mẹ ưu ái.
Trần Diệu Quang cho rằng, do cậu tồn tại làm anh hai mất đi đồ vật vốn nên thuộc về hắn.
Anh cả tên Trần Trung, anh hai kêu Trần Nghĩa, cậu tên Trần Diệu Quang.
Tên của các anh đặt do Trần ba xem phim truyền hình 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 tuỳ tiện đặt, trung nghĩa lưỡng toàn.
Mà tên của cậu là phụ thân tự mình đi hỏi riêng thầy bói, Diệu Quang là kỳ vọng cậu quang tông diệu tổ.
Nhưng mà bọn họ làm sai cái gì, dựa vào cái gì bọn họ phải vì quy củ không hợp lý, phụ mẫu bất công, rõ ràng đều là huyết nhục thân sinh, cảm tình lại đạm nhạt giống như nước lã.
......
Trần Diệu Quang khi nhà người từ bỏ tìm kiếm, liền đi lên con đường một mình tìm kiếm anh hai.
Só tiền mà người bỏ tiền mua thành tích thi đại học của anh hai bị ăn trộm vào nhà cướp, một phân cũng không thừa, ba vì thế còn tức giận đến phải ở trên giường nằm vài năm.
Kỳ thật số tiền kia cũng không có bị trộm đi, mà là Trần Diệu Quang lấy đi.
Cậu lộng loạn đồ vật trong nhà, làm bộ là bị người tiến vào trộm đồ vật, không có người hoài nghi cậu.
Cậu cầm số tiền này đến trấn trên tìm gia đình mua thành tích của Trần Nghĩa mua trở về.
Gia đình kia thực sảng khoái đáp ứng rồi, nhưng tiền không có thu hồi.
Bởi vì bọn họ nghe nói sự tình của Trần Nghĩa, trong lòng cũng thực áy náy.
Một việc này bọn họ làm sai, hơn nữa sai đến thái quá, không chỉ có mất đi tín nhiệm mà nhi tử dành cho mình, còn hại một hài tử mất tiền đồ quang minh.
Nhi tử biết được bọn họ muốn cho hắn tìm thế thân khác, nhi tử của bọn họ một lòng muốn làm âm nhạc dứt khoát rời nhà trốn đi, không muốn cùng bọn họ liên hệ.
Trần Diệu Quang cầm tiền đi rồi, đó là đối anh hai cậu bồi thường, tuy rằng xa xa không thắng nổi.
Tới khi lên trấn trên học cấp hai, Trần Diệu Quang sau khi học xong thời gian đều dành để chạy ra ngoài tìm anh hai, bởi vì thành tích cậu rất tốt, lão sư liền tùy ý cậu đi.
Cậu mua một tấm bản đồ huyện Ôn Sa, mỗi lần tìm xong một chỗ liền ở mặt trên họa vòng làm ký hiệu.
Sơ trung ba năm đi qua, trên bản đồ đã chi chít kí hiệu, nhưng anh hai vẫn không có tìm được.
Trong huyện tìm không thấy chứng minh anh hai chạy tới địa phương xa hơn, vì thế thời điểm thi cấp ba, Trần Diệu Quang không thi vào trường cấp ba tốt nhất trong huyện giống như anh hai, mà chạy đến thành phố học cấp ba.
Vì tìm anh hai, cậu lựa chọn học ngoại trú, ở nhờ nhà cô mẫu.
Tìm việc làm thêm là vì kiếm lộ phí, thành phố tiêu phí trình độ cao, không có tiền một bước khó đi.
Mỗi lần tìm kiếm không được, Trần Diệu Quang đều chảy nước mắt mà nghĩ: "Nếu còn có kiếp sau, để cho em trở thành anh......" Còn có, chúng ta không cần lại tìm cha mẹ như vậy......!
Trần Diệu Quang sớm đã đối cha mẹ hoàn toàn thất vọng, khi Trần mẫu phát hiện Trần Diệu Quang còn không có từ bỏ tìm kiếm Trần Nghĩa, nàng đối cậu nói ra bí mật giấu ở trong lòng ngày đó.
"Con biết vì cái gì ngày đó cửa không có khóa không? Là mẹ cố ý không khóa a!".