Bao Tử Sủng Vật Điếm


"Mẹ tôi rất cường thế, từ nhỏ đến lớn bà nói cái gì chính là cái đó.

Tôi không có lựa chọn của mình, phải đi theo con đường bà đã chọn tốt cho tôi." Tống Mân nhìn thấy Hà Trần dừng lại chuyên chú lắng nghe, tâm tình lập tức tốt lên rất nhiều.

"Hôm nay bà tới xem tôi, lại cùng tôi nói đến chuyện du học, bà cho rằng chỉ có đi du học mới là con đường học hành đúng đắn......"
Mẹ của Tống Mân là một nữ cường nhân, bà là chủ tịch một công ty niêm yết.

Bà đối với công việc cùng gia đình khống chế dục rất mạnh, Tống Mân chính là sản phẩm bà một tay chế tạo.

Tống Mân chính là kiểu con nhà người ta, hắn thực ưu tú, nhưng sự ưu tú của hắn là bị ép buộc.

Mẹ hắn đối với hắn yêu cầu thực nghiêm khắc, nhỏ là hôm nay ăn cái gì, lớn là muốn học nghề gì, chọn lớp nào bà đều sẽ nhất nhất thay hắn làm tốt kế hoạch.

Tống Mân sống được cũng rất mệt, nhưng hắn không nói qua với ai, ngoại trừ Hà Trần.

Hà Trần được cha mẹ nuôi thả tỏ vẻ đồng tình.

Hắn vô pháp tưởng tượng, một người sinh hoạt bị người khác thao túng là cái cảm giác gì.

Muốn làm chuyện gì cũng không thể làm, muốn cũng vô pháp thỏa mãn, đáng sợ nhất chính là hôn nhân có thể hay không cũng trở thành công cụ bị khống chế?
"Cậu có ước mơ gì không?" Hà Trần trong lòng vừa động, đột nhiên muốn hỏi vấn đề này.

"Ước mơ......!Có a!" Tống Mân suy nghĩ một hồi mới nói, "Đó là khi còn nhỏ, khi đó ở trên TV nhìn thấy quảng cáo Tân Đông Phương, ta muốn đến Tân Đông Phương học làm đầu bếp......"
Tống Mân nghiêm trang mà nói, hắn rất nghiêm túc.

Nhưng Hà Trần nhịn không được cười ra tiếng, ý thức được chính mình phản ứng quá lớn, Hà Trần nhanh nhẹn dừng cũng an ủi hắn, "Kỳ thật tôi cũng có giấc mộng, tôi muốn cho mọi người biết đến thương hiệu tiệm cơm nhà tôi.

Cơm nhà tôi ăn rất ngon, người khác ăn không được thật là đáng tiếc."
"Cậu học hậu cần chuyên nghiệp không phải là vì đưa cơm hộp đi?" Tống Mân tùy tiện hỏi, Hà Trần thế nhưng gật đầu.

Đương nhiên, hắn là nói giỡn, Tống Mân lại tin là thật.

Trong nháy mắt, Tống Mân đã chịu thật lớn chấn động.

Hắn không nghĩ tới Hà Trần thế nhưng cùng hắn giống nhau, có đồng dạng mộng tưởng nhỏ bé không nên thân kiểu này.


Hắn tâm như bị mũi tên gọi là "Mộng tưởng" đánh trúng, khi còn nhỏ "Học đầu bếp liền đến Tân Đông Phương" ý tưởng ở trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

"Ngẩn người làm gì, đi thôi!" Hà Trần giơ tay vỗ Tống Mân đang phát ngốc.

Tống Mân quay đầu, nhìn thấy Hà Trần cười nhìn hắn, tâm không biết như thế nào liền chậm nửa nhịp.

Hà Trần tươi cười chạm tới đáy lòng, giống một chùm ánh sáng mạnh chiếu sáng vực sâu trong lòng hắn.

Hà Trần cười đến tùy ý, bộ dáng thanh xuân rực rỡ từ đây khắc ở trong đầu Tống Mân, thật lâu không thể quên.

Cũng bắt đầu từ một ngày kia, Tống Mân sinh ra khát vọng mãnh liệt xưa nay chưa từng có, hắn khát vọng có được Hà Trần.

Cái ý tưởng này làm Tống Mân lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai có một ngày hắn cũng sẽ trở thành loại người rất muốn rất muốn được sở hữu một người khác.

Thật sự muốn cho người trước mắt người này thuộc về hắn, bao gồm tươi cười của cậu cùng hết thảy của cậu.

Tống Mân cảm thấy chính mình mỗi một tế bào đều đang kêu gào.

Tống Mân cái gì cũng không thiếu, cũng không cần suy xét tương lai, mẹ hắn đã giúp hắn chuẩn bị tốt mọi kế hoạch.

Người khác yêu cầu trả giá vô số nỗ lực để đạt được đồ vật, mà hắn dễ như trở bàn tay.

Bởi vậy trừ bỏ hoàn thành mục tiêu bên ngoài mẹ hắn đặt ra, hắn cũng không có cái gì muốn làm, duy nhất mộng tưởng vẫn là khi còn nhỏ ngốc đến đáng yêu ngây thơ chất phác muốn làm đầu bếp.

Tống Mân trong xương cốt là tiêu cực, hắn không có cực độ khát vọng đồ vật gì.

Hắn nhân sinh tình cảm mãnh liệt đã bị mẫu thân cường thế tiêu diệt, một tia lửa cũng đều châm không dậy nổi.

Nhưng mà Hà Trần, hắn dùng tươi cười ở thời điểm hắn không biết, làm nhân sinh Tống Mân giống như châm bùng ngọn lửa, thế giới đóng băng kia bị ngọn lửa thanh xuân của hắn hoà tan, biến thành mùa xuân xuân về hoa nở.

"Em tựa như ngọn lửa mùa xuân......" Tống Mân nhẹ nhàng hát thầm, tức khắc làm Hà Trần lau mắt mà nhìn.

"Huynh đệ à, ca hát cũng khá tốt!" Hà Trần ôm vai hắn nói.


"......" Tống Mân dừng một chút, hắn mới vừa đối với Hà Trần sinh ra ý nghĩ cấm kỵ, Hà Trần liền cùng hắn thân mật như vậy, hắn thật sự là cả người không được tự nhiên.

"Như thế nào còn thẹn thùng?" Hà Trần khó hiểu, hai người cũng không phải lần đầu tiên kề vai sát cánh, nhưng Tống Mân phản ứng rõ ràng giống một cô nương thân hình làm từ nước vậy, đây là ghét bỏ hắn sao?
Hà Trần ngửi ngửi chính mình, phát hiện cũng không có mùi gì khó ngửi, như thế nào đã bị ghét bỏ vậy?
"Thực xin lỗi, tôi không cố ý phản ứng như vậy." Tống Mân nhìn thấy động tác của Hà Trần, lập tức minh bạch Hà Trần hiểu lầm, nhanh chân tìm cái lấy cớ giải thích, bằng không bởi vì chuyện này làm Hà Trần cùng hắn tâm sinh hiềm khích liền thảm.

"Thì ra là thế." Hà Trần cười ha hả tiếp thu cái đáp án này, hắn liền nói hắn là người hoàn mỹ như vậy sao có thể sẽ bị ghét bỏ được, hắn chính là ban thảo của lớp hậu cần.

"Chúng ta đi ăn cơm đi, tôi mời cậu." Tống Mân chủ động ôm lấy bả vai Hà Trần, nói muốn mời hắn ăn cơm.

Vừa lúc hai người còn chưa có ăn cơm tối, Hà Trần ngựa quen đường cũ dẫn Tống Mân đến con hẻm nhỏ phụ cận trường học.

Lúc này hẻm nhỏ vừa lúc bày lên ăn khuya, toàn bộ hẻm nhỏ đều là hương thơm của đồ ăn.

"Ăn đồ cay thế nào? Tôi biết có một nhà đồ ăn cay cũng không tệ lắm!" Hà Trần không chút nào để bụng hình tượng, dùng sức mà hít mùi thơm.

Một cái soái ca làm ra loại động tác bất nhã này lại không làm người cảm thấy ghê tởm, ngược lại thấy hắn làm gì cũng đúng.

"Có thể." Tống Mân không có ăn qua quán ven đường, tuy rằng nghe nói quán ven đường không phải thực vệ sinh, nhưng hắn không có chút nào ghét bỏ.

Nhận được sự đồng ý của Tống Mân, Hà Trần đem hắn đưa tới một quầy hàng bán đồ ăn cay, gọi xong đồ ăn liền tùy ý tìm vị trí ngồi xuống.

Không bao lâu, hai chén đồ ăn cay nóng hổi liền đặt ở trước mặt hai người.

"Có thể uống trước chút canh." Hà Trần dẫn đầu lấy cái muỗng húp canh, canh hương vị thực tốt, ngon đến mức hắn không khỏi nheo lại đôi mắt hưởng thụ.

"A, thật thỏa mãn!"
Tống Mân học Hà Trần uống canh trước, thực mau hắn liền biết Hà Trần vì cái gì thỏa mãn như thế.

Cay, nóng, uống một ngụm lập tức toàn thân ấm áp dào dạt thực thoải mái.

Tống Mân kinh ngạc, không nghĩ tới quán ven đường cũng có thể ăn ngon như vậy, hắn không tiếng động đẩy nhanh hơn tốc độ.

Hà Trần không cùng hắn khách khí, xì xụp mà ăn ngấu nghiến, ăn xong rồi còn đánh cái ợ, chọc cười Tống Mân.


Tống Mân nhìn con mèo lười biếng Hà Trần đang dựa vào ghế dựa nghỉ ngơi, ở trong lòng âm thầm làm quyết định, hắn muốn học nấu ăn, làm tốt đồ ăn cấp Hà Trần ăn.

Đến lúc đó Hà Trần ăn được đồ ăn ngon, khẳng định cũng sẽ giống như bây giờ lộ ra biểu tình thỏa mãn tươi cười, nhìn thấy Hà Trần cười là việc hắn muốn làm nhất.

"Thời điểm tâm tình tôi không tốt liền đi ăn ngon, ăn xong một thân tâm tình không tốt đều khá hơn nhiều." Hà Trần lười biếng nói.

Hắn nhìn tùy tiện, trên thực tế thực quan tâm người.

"Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu, Hà Trần!" Tống Mân hai mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt mang theo tình tố nói không rõ.

Hà Trần không nhìn thấy, thấy cảm xúc của Tống Mân tăng vọt lên cũng liền an tâm rồi.

Bắt đầu từ ngày đó, có thể là bởi vì Tống Mân đối với Hà Trần biểu lộ tiếng lòng, hai người quan hệ càng thêm thân cận, chọc đến hai hủ nữ trong lớp thường xuyên ở sau lưng thảo luận bọn họ.

Tống Mân sau khi xác định tâm ý của mình, đầu tiên là yên lặng mà yêu thầm một phen.

Thẳng đến khi tâm tư của hắn bị hoa khôi lớp hậu cần chọc phá, hắn dưới sự trợ công của hôi khôi theo đuổi Hà Trần.

Hà Trần thực khiếp sợ, không nghĩ tới Tống Mân thế nhưng đối hắn ôm......!Cái loại này ý tưởng.

Nhưng hắn tự nhận là thẳng nam, vì thế hắn uyển chuyển mà cự tuyệt Tống Mân.

Tống Mân không có từ bỏ, sau một năm, chấp nhất của hắn thành công ôm mỹ nam về nhà.

Vì thế, Tống Mân mời mọi người ăn cơm, chúc mừng hai người ở bên nhau.

Đối với hai cái nam nhân ở bên nhau, đồng học hai lớp đại đa số đều có thể tiếp thu, không thể tiếp thu cũng chưa nói cái gì.

Nói tóm lại, Tống Mân cùng Hà Trần cường cường yêu nhau, muốn nhận được mọi người chúc phúc.

Yêu đương, ở chung......!Tống Mân cùng Hà Trần ở bên nhau thật sự quá ngọt ngào, hai người cũng ngẫu nhiên sẽ có cãi nhau, một người xin lỗi sau cũng trở lại ngào ngất.

Tống Mân ở thời điểm hai người ở chung, lợi dụng thời gian rảnh đi học nấu ăn.

Học được một món đồ ăn liền trở về làm cho Hà Trần ăn, được Hà Trần khích lệ liền giống tiểu cẩu rất vui vẻ.

Tống Mân không quên hắn có một người mẹ cường thế, bà sẽ can thiệp thậm chí quyết định nhân sinh của hắn.

Tống Mân cùng Hà Trần ở bên nhau, liền bắt đầu vì tương lai của bọn họ làm chuẩn bị.


Hắn phải độc lập, bảo đảm có thực lực phản kháng mẹ mình.

Tống Mân cùng mẹ hắn giống nhau, có ánh mắt thương nghiệp nhạy bén.

Hắn chơi cổ phiếu, làm đầu tư, đem tiền kiếm được bỏ vào thẻ ngân hàng của Hà Trần.

Nhìn thấy tiền trong thẻ ngân hàng số lượng càng lúc càng lớn, Tống Mân biết mình có thể đấu tranh tư bản rồi.

Hà Trần cũng biết tính cách mẹ Tống Mân, nói vậy nếu bà biết bọn họ quan hệ thế nào, sẽ giống như mẹ nam chính trong TV, lấy ra chi phiếu một trăm vạn nói với hắn "Một trăm vạn cho cậu mau rời khỏi con trai ta!" Nhưng mà, bọn họ ở bên nhau đã nhiều năm, cái gì cũng chưa phát sinh.

Mẹ Tống Mân giống như trước định ra kế hoạch cho Tống Mân, mặt khác một mực thờ ơ.

Thời điểm tốt nghiệp cũng là lúc chia tay, nhiều ít tình lữ ở thời điểm tốt nghiệp, ở cổng trường ôm nhau một cái rồi mỗi người đi một hướng.

Nhưng tình huống chân thật là: Nhìn thấy bạn trai/ bạn gái cũ mới vừa chia tay đuổi theo, đang muốn kinh hỉ nói cái gì đó, kết quả bạn trai cũ / bạn gái nói "May quá, tôi cũng phải đi đến ga tàu hỏa."
"......" Quá mệt, không muốn yêu nữa......!
Tốt nghiệp đối với quan hệ của Hà Trần cùng Tống Mân không có bất luận ảnh hưởng gì, bọn họ đã quyết định cùng nhau ở tỉnh thành dốc sức làm việc, tốt nghiệp hay không đối bọn họ mà nói đều giống nhau.

Duy nhất khổ sở chính là, mỗi người trong lớp có tính toán riêng, tốt nghiệp xong ai đi đường nấy.

Có người muốn đi phương bắc, có người phải về quê quán, cũng có người muốn lưu tại tỉnh thành......!khoa quản lý thần thoại lần thứ nhất lớp hậu cần, giống một đóa diễm lệ nở rộ, chờ hoa kỳ qua đi cánh hoa điêu tàn, theo gió bay tới địa phương khác nhau.

Càng tới gần tốt nghiệp, Hà Trần càng buồn bực.

Còn may được mỹ thực của Tống Mân chữa khỏi, tinh thần phấn chấn mà đi phỏng vấn công tác.

Hắn thực ưu tú, thực nhanh đã được người thuê.

Hà Trần tương đối thuận lợi, Tống Mân bên này liền không nhẹ nhàng như vậy.

Mặc kệ hắn đi công ty nào, đều bị đủ loại nguyên nhân cự tuyệt.

Tống Mân biết vì cái gì, hắn thực khẳng định là bút tích của mẹ hắn.

Khoảng thời gian trước, mẹ hắn lại lần nữa tới gặp hắn, chủ yếu là nói việc đi nước ngoài du học.

Ở nhà bọn họ, du học là cái truyền thống, bọn họ cảm thấy du học sẽ làm thân phận bọn họ mạ vàng.

Tống Mân đương trường cự tuyệt mẫu thân yêu cầu, hắn trình bày lập trường chính mình, khách khí mà xa cách..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận