Bao Tử Sủng Vật Điếm


Cục Bột To dưới tình huống ổn định được chuyển dời đến phòng bệnh cao cấp, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng lưu lại bồi hắn.

Hamster nhỏ về đến nhà, phát hiện trong nhà không có ai, phòng bếp còn đang nấu canh, vì thế bảo Trần Minh Tông gọi điện thoại hỏi Lâm Hạ chuyện như thế nào.

Lâm Hạ vội vã đưa Cục Bột To đi bệnh viện, quên mất trong phòng bếp nấu canh.

Anh bảo Trần Minh Tông trông giúp, đêm nay anh không quay về.

Không nghĩ tới Hamster nhỏ cùng Trần Minh Tông sẽ đưa cơm cho bọn họ, Trần Minh Tông đem đồ ăn Lâm Hạ cắt xong rồi trộn lẫn xào, hamster nhỏ phụ trách cất vào hộp cơm.

Tuy rằng Trần Minh Tông tay nghề bình thường, nhưng Lâm Hạ sinh thời có thể ăn được đồ ăn do đích thân Trần Minh Tông làm đã cảm thấy tam sinh hữu hạnh rồi, Trần Minh Kiệt cũng chưa cơ hội ăn qua đâu.

Đêm đó Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng ở lại bệnh viện chăm sóc Cục Bột To, phòng bệnh cao cấp có chỗ tốt chính là chuẩn bị giường cho người thân, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cùng nhau ngủ cũng không chật.

Một đêm yên giấc mộng đẹp.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào, dừng trên khuôn mặt đang nhắm chặt đôi mắt.

Trong lúc ngủ mơ màng Đường Ân Lãng cảm giác mí mắt càng ngày càng nóng, bỗng nhiên mở to mắt.

Đường Ân Lãng cả người khó chịu, đặc biệt phần đầu giống đụng phải tường sắt vậy, vừa đau vừa trướng.

Hắn muốn mở miệng nói chuyện, yết hầu lại khô khốc giống như thật lâu rồi không có uống nước.

"Ngao?" Đường Ân Lãng nỗ lực phát ra âm thanh, lại nghe tới ngao một tiếng, hắn rất nhanh ý thức được sao lại thế này.

Nâng tay lên vừa thấy quả nhiên biến thành móng vuốt, nghiệm chứng suy đoán của hắn.

Hắn biến trở về nguyên hình!
Đường Ân Lãng cố nghĩ lại xem trước đó đã xảy ra chuyện gì, chậm rãi, trong đầu hắn chiếu lại những sự tình từng phát sinh trong thời gian hắn bị thương.

Từ lúc xảy ra tai nạn xe cộ đến lúc chơi cầu thang trượt, còn có thời gian biến thành Cục Bột To cùng Lâm Hạ bọn họ ở bên nhau.

Ngao? Cục Bột To che lại mặt chỉ nghĩ đem chính mình chôn xuống hố, hắn vô pháp tiếp thu chính mình làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, lão hổ chỉ biết phạm xuẩn bán manh nơi nơi ném mặt hổ Cục Bột To như thế nào sẽ là hắn chứ?!
Cục Bột To hổ thẹn thật lâu, lại cấp chính mình làm khai thông tâm lý, mới gian nan mà đứng dậy nhìn quanh bốn phía.

Vừa quay đầu, Đường Ân Lãng liền thấy được Lâm Hạ và Cục Bột Trắng ngủ ở trên giường người thân bên cạnh.


Lâm Hạ ngủ ở bên ngoài, Cục Bột Trắng bị Lâm Hạ vây ở bên trong, hai cha con ngủ thật sự ngon, hô hấp một trầm một nhẹ, vô cùng hài hòa.

Cục Bột To ánh mắt đang quan sát nhưng khi nhìn thấy hai cha con nháy mắt trở nên nhu hòa, hắn biến trở lại thành đại bạch hổ, nhẹ chân nhảy xuống giường, ngồi ở bên mép giường Lâm Hạ nhìn chằm chằm hai bảo bối một hồi.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lén lút đi ra ngoài.

Đường Ân Lãng đi rồi, Lâm Hạ không bao lâu liền tỉnh lại.

Mê mang chớp chớp mắt, thấy rõ trang trí trong phòng bệnh, anh mới nhớ tới nơi này là bệnh viện.
Mỗi ngày buổi sáng theo lệ thường hôn Cục Bột Trắng một cái xong, Lâm Hạ duỗi cái eo lười, thuận tiện quay đầu nhìn Cục Bột To giường bên kia thế nào.

Nhưng mà, trên giường trừ bỏ chăn gối cũng không thấy thân ảnh Cục Bột To đâu, Lâm Hạ sợ tới mức chạy khắp nơi trong phòng bệnh nơi nơi tìm hổ.

Gầm giường không có, ngăn tủ không có, buồng vệ sinh không có......!Lâm Hạ tìm khắp phòng bệnh, ý thức được Cục Bột To đã không ở phòng bệnh, vì thế anh chạy nhanh đi ra ngoài tìm bác sĩ.

"Bịch!" Vội vã chạy ra khiến Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng ở cửa chạm vào nhau, Lâm Hạ không tự chủ được mà lùi về sau vài bước.

"Không có việc gì chứ?" Đường Ân Lãng vội vàng buông bàn ăn xem Lâm Hạ thế nào.

"Không có việc gì......?! Ân Lãng!" Lâm Hạ ngẩng đầu liền thấy gương mặt quen thuộc của Đường Ân Lãng.

"Anh biến trở về rồi?" Lâm Hạ không rảnh lo đau đớn, vui sướng hỏi.

"Ừ, biến trở về rồi." Đường Ân Lãng gật đầu đạm nhiên nói, giống như trước kia.

"Có thể biến trở về là tốt rồi." Lâm Hạ khóe miệng nhịn không được cong lên.

Đường Ân Lãng cũng coi như là nhờ họa được phúc, chơi cầu thang trượt ngã đến khôi phục lại trí nhớ.

"Thực xin lỗi, làm em cùng An An lo lắng." Đường Ân Lãng ôm lấy Lâm Hạ, tham lam mà ngửi mùi hương trên người Lâm Hạ, muốn đem người ôm tiến nhập trong lòng ngực mình.

"Không có việc gì." Tuy rằng bọn họ thực lo lắng Đường Ân Lãng, nhưng biến trở về nguyên hình thành Cục Bột To cũng cho bọn họ rất nhiều kỉ niệm, này đã làm Lâm Hạ thấy đủ.

"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ sự tình mấy ngày nay không?"
Lâm Hạ lo lắng Đường Ân Lãng khôi phục sẽ quên sự tình phát sinh trong lúc mất trí nhớ, anh thích hình người của Đường Ân Lãng, cũng thích lão hổ xuẩn manh xuẩn manh Cục Bột To.

"......!Nhớ rõ." Đường Ân Lãng vừa nhớ tới những sự tình ném mặt mũi hổ, không quá muốn thừa nhận hắn còn nhớ rõ, những cái đó ký ức có thể quên sạch đi có bao nhiêu tốt!

"Ăn bữa sáng trước đi." Thấy Lâm Hạ còn muốn nói cái gì, Đường Ân Lãng nhanh nhẹn nói sang chuyện khác, kêu Lâm Hạ ăn bữa sáng.

Hắn rời đi phòng bệnh, liền đi tìm hộ sĩ lấy bộ quần áo, không có quần áo nói hắn biến thành người chỉ có thể khoả thân.

Biến thành hình người mặc xong quần áo, Đường Ân Lãng tiện đường đi khu nhà ăn bệnh viện lấy bữa sáng.

"Em đi rửa mặt đã." Lâm Hạ còn chưa có đánh răng, liền rời khỏi ôm ấp của Đường Ân Lãng, đi rửa mặt đánh răng.

Phòng bệnh cao cấp có chuẩn bị đồ dùng vệ sinh dùng một lần, Lâm Hạ ở chỗ này thực tiện.

"Anh cũng chưa rửa, chúng ta cùng đi đi." Đường Ân Lãng giữ chặt Lâm Hạ.

"Vâng." Lâm Hạ gật đầu.

Hai người cùng đi rửa mặt đánh răng, Đường Ân Lãng giúp Lâm Hạ nặn kem đánh răng, kem đánh răng vị trà xanh thực tươi mát, ngửi được tâm tình đều tốt lên không ít.

"Nên cạo râu rồi." Lâm Hạ nhìn cằm Đường Ân Lãng mọc râu lún phún rồi, nhịn không được dùng tay sờ sờ, ngạnh ngạnh thực đâm tay.

"Trở về liền cạo." Đường Ân Lãng nhẹ nói.

"Cạo xong có thể hay không đem chòm râu nguyên hình của anh cạo trọc luôn không?" Lâm Hạ nghĩ đến đại bạch hổ là có chòm râu, nên nếu hình người cạo râu, chòm râu nguyên hình sẽ không thấy tăm hơi đi?
"Sẽ không, nguyên hình là nguyên hình, hình người là hình người.

Chòm râu hình ở vị trí này, hình người râu tại đây." Đường Ân Lãng nghiêm túc hướng về phía Lâm Hạ giải thích.

"Vậy là tốt rồi." Lâm Hạ nghe hắn nói như vậy liền yên tâm, bằng không Đường Ân Lãng biến trở về hình thái đại bạch hổ, lại không có chòm râu, sẽ có bao nhiêu kỳ quái đây.!
Đánh răng xong, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng trở lại trong phòng bệnh.

Cục Bột Trắng còn chưa có tỉnh, hai người ăn trước bữa sáng, chờ Cục Bột Trắng tỉnh lại lấy cho nhóc sau.

Cục Bột Trắng ngày hôm qua khóc thật lâu, lại đã khuya mới ngủ, cho nên Đường Ân Lãng làm xong kiểm tra trở về, nhóc mới choáng váng mà tỉnh lại.

"Ngao ô?" Cục Bột Trắng hai móng vuốt dụi dụi mắt, vẻ mặt mờ mịt.

"Bảo bảo, ba ba ở đây." Lâm Hạ lại gần bế nhóc lên.


"Ngao ô......" Ba ba buổi sáng tốt lành, Đường thúc thúc đâu......!Cục Bột Trắng vẫn là có chút mệt, ghé vào trong ngực Lâm Hạ mặt mày mông lung.

"An An, cha ở chỗ này." Đường Ân Lãng dùng bàn tay to dày rộng của hắn vuốt ve đầu Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Cha! Cục Bột To nghe được giọng nói Đường Ân Lãng, lập tức giống quả bóng cao su bắn lên, kinh hỉ mà nhìn Đường Ân Lãng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn không ra một giây đồng hồ trước còn không thèm mở.

"Ngoan!" Đường Ân Lãng bị một tiếng cha này của Cục Bột Trắng kêu đến tâm hoa nộ phóng, giống như trong lòng có vô số đóa hoa tươi ở nở rộ, đó là một loại cảm giác xuân về hoa nở.

"Ngao ô!" Cha ơi, cha có thể biến trở về hình người rồi! Cục Bột Trắng nhảy đến trong ngực Đường Ân Lãng, thân thiết mà cọ hắn.

"Cha biến trở về rồi, có thể đem An An nâng lên cao." Đường Ân Lãng nói xong, một tay đem Cục Bột Trắng giơ lên.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng hưng phấn mà kinh hô, hai cha con chơi trò nâng lên cao.

"Trước đừng đùa, chờ bảo bảo ăn xong bữa sáng lại chơi." Lâm Hạ nhìn thấy cái bụng Cục Bột Trắng xẹp lép, đau lòng nói.

Tựa hồ là vì hưởng ứng Lâm Hạ nói, bụng Cục Bột Trắng phát ra tiếng "ục ục".

"Là anh sơ sót." Đường Ân Lãng buông Cục Bột Trắng đem nhóc giao cho Lâm Hạ, để Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng đi rửa mặt, hắn đi nhà ăn lấy bữa sáng cho Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Ăn bữa sáng! Chờ Cục Bột Trắng đánh răng rửa mặt xong, Đường Ân Lãng cũng đem theo bữa sáng của Cục Bột Trắng về.

Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng vừa xem Cục Bột Trắng ăn vừa nói chuyện phiếm, Đường Ân Lãng mất trí nhớ, hai người còn có rất nhiều việc chưa nói rõ ràng.

"Thực xin lỗi, trước đó anh che giấu mình là cha ruột An An." Đường Ân Lãng vì chính mình che giấu Lâm Hạ mà xin lỗi.

"Không có gì, em cũng che giấu thân phận của bảo bảo với anh mà." Lâm Hạ đã sớm nghĩ thông suốt, bọn họ trước kia giấu diếm, bất quá đều là vì sợ hãi mất đi đối phương.

Từ một góc độ khác mà nói, bọn họ đều thực quý trọng đối phương.

"Hơn nữa, trước khi anh về thủ đô, em đã đoán được thân phận của anh."
"Thật à?" Đường Ân Lãng có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng hắn che dấu rất khá, không nghĩ tới đã sớm bị nhìn thấu.

"Anh đối với em cùng bảo bảo tốt vô cùng, không có cố tình ngụy trang, em nghĩ một chút liền phát hiện." Lâm Hạ khóe miệng gợi lên tươi cười nhàn nhạn, trong đầu không tự chủ được hiện ra hình ảnh Đường Ân Lãng cùng bọn họ ở chung.

Đường Ân Lãng đối bọn họ thực tốt, tốt đến thuận theo tự nhiên, tót đến đương nhiên.

Đường Ân Lãng rõ ràng biết muốn Cục Bột Trắng, nếu hắn không phải dị tộc, như thế nào sẽ nghe hiểu được Cục Bột Trắng nói chứ?
"Bất quá em vẫn luôn có nghi vấn, cảm tình của anh đối với em là gì?" Lâm Hạ có thể cảm nhận được Đường Ân Lãng đối với anh yêu sâu đậm, anh không nghi ngờ tình cảm của Đường Ân Lãng với mình.

Nhưng anh muốn biết, Đường Ân Lãng vì cái gì thích anh, thích anh ở cái gì......!
"Hai năm trước anh đối với em nhất kiến chung tình, loại cảm tình này anh nói không rõ được, chỉ nghĩ hoàn toàn có được em, chỉ muốn đem em biến thành một bộ phận trong thân thể anh mà thôi.


Vì thế, anh không trải qua cho phép, tự mình đối với em làm ra loại chuyện này.

Nhưng anh là thiệt tình muốn cùng em ở bên nhau, muốn để em làm bạn lữ của anh." Đường Ân Lãng ngừng chút rồi tiếp tục nói, "Buổi sáng hôm đó, anh đi mua thuốc cho em, kết quả khi anh trở về, đã không thấy em đâu nữa.

Anh tìm em hơn hai năm, thẳng đến đi tới Giang Thành, mới lại một lần gặp lại được em."
"Anh vẫn luôn đi tìm em?" Lâm Hạ không thể tin được, sẽ có người bỏ ra hơn hai năm thời gian đi tìm đối tượng tình một đêm.

Đặc biệt là người ưu tú như Đường Ân Lãng, nhiều ít cả trai lẫn gái đều muốn nịnh bợ hắn, hắn căn bản không thiếu người, như thế nào sẽ đối với đối tượng tình một đêm nhớ mãi không quên.

"Anh vẫn luôn tìm em, anh tin tưởng vững chắc chúng ta sẽ có có hội gặp lại." Đường Ân Lãng vẻ mặt kiên nghị, nghiêm túc đến nhìn không ra dấu vết nói dối.

"Nếu tìm không thấy em thì sao?" Lâm Hạ may mắn, bọn họ lại lần nữa tương ngộ.

Thế giới lớn như vậy, một khi bỏ qua có cơ hội có thể vãn hồi rất nhỏ.

"Nếu tìm không thấy em, anh đại khái sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi." Đường Ân Lãng nghĩ tới vấn đề này, nếu tìm không thấy Lâm Hạ, hắn sẽ hỏi chính mình vấn đề này.

Nhưng mỗi một lần, hắn cấp chính mình trả lời đều là tiếp tục kiên trì, bởi vì hắn vẫn như cũ tin tưởng bọn họ còn sẽ tương ngộ.

Chỉ là ở chung một đêm, Đường Ân Lãng trước sau đối Lâm Hạ nhớ mãi không quên, từ phụ trách cùng thích biến thành chấp niệm.

"Anh liền sẽ không tìm người khác sao?" Lâm Hạ đau lòng, nếu Đường Ân Lãng không tìm được mình, kia chẳng phải là muốn cô độc thật lâu sao.

Đường Ân Lãng nói anh đều tin tưởng, Đường Ân Lãng là kiểu người nói được liền sẽ làm được.

"Anh sẽ không tìm người khác, cả thể xác và tinh thần anh đều thuộc về một người là em, sẽ không đi tìm người khác." Thật giống như có câu nói qua "Tim tôi rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một người là em", Đường Ân Lãng cũng như thế, tim hắn chỉ có một người là Lâm Hạ, chứa không nổi những người khác.

"Em sẽ nhớ kỹ những lời này của anh, về sau nếu là dám đi ra ngoài tìm người khác, hừ hừ!" Lâm Hạ trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, nhưng lý trí vẫn còn "Ác thanh ác khí" mà uy hiếp Đường Ân Lãng.

"Anh sẽ không đi ra ngoài tìm người khác! Anh lấy danh nghĩa Đường gia chi tử thề, anh Đường Ân Lãng cuộc đời này tuyệt không cô phụ Lâm Hạ, nếu vi phạm lời thề, sẽ vạn kiếp bất phục!" Dị tộc côi trọng nhất lời thề, chính là lấy thành viên gia tộc lập lời thề.

Một khi vi phạm lời thề, nghiêm trọng nhất sẽ mất đi gia tộc thừa nhận cùng che chở.

"Đối chính mình thề độc như vậy làm cái gì!" Lâm Hạ bị Đường Ân Lãng nói hoảng sợ, anh chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới Đường Ân Lãng lại thật sự thề, còn đã phát độc thề.

"Mau thu hồi đi!"
"Thu hồi không được, cho nên, cuộc đời này anh chỉ có thể cùng em ở bên nhau." Đường Ân Lãng dắt tay Lâm Hạ, hôn mu bàn tay anh, trong ánh mắt mang theo si cuồng cùng cố chấp.

"Vâng." Lâm Hạ rốt cuộc nhịn không được, chủ động ôm lấy Đường Ân Lãng, nhẹ giọng nhưng nghiêm túc mà đáp lại hắn......
____.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận