Sáng sớm, ánh mặt trời đã buông xuống muôn nơi, xuyên thấu qua rèm cửa ở trong phòng hình thành một tia sáng, khiến cho toàn bộ căn phòng sáng lên không ít.
Đường Ân Lãng mí mắt giật giật, mở hai mắt quay đầu nhìn dung nhan khi ngủ của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, trên mặt gợi lên một nụ cười.
Lâm Hạ lông mi rất dài, không cần cố ý trang điểm so với lông mi con gái còn dài và dày hơn.
Ánh mặt trời chiếu vào hàng lông mi vừa dài vừa dày của anh, lưu lại một cái bóng nhỏ trên mặt.
Cục Bột Trắng khi ngủ bất tri bất giác biến hóa đủ tư thế.
Ngày hôm qua vẫn là nằm ngửa, hiện tại biến thành nằm nghiêng.
Nhóc lẳng lặng rúc vào bên người Lâm Hạ, cái mũi hồng nhạt thường thường ngửi ngửi, như là mơ thấy đồ ăn ngon.
Đường Ân Lãng bật cười, đứng dậy giúp một lớn một nhỏ đắp chăn đàng hoàng, thả nhẹ bước chân rời khỏi phòng ngủ.
Đường Ân Lãng đi xuống lầu, trước đi phòng vệ sinh rửa mặt, thuận tiện cạo râu.
Lâm Hạ "ghét bỏ" hắn râu dài quá, sờ lên đâm tay.
Cạo xong râu, Đường Ân Lãng vừa lòng mà thưởng thức khuôn mặt thanh thanh sảng sảng trong gương, sau đó đeo kính áp tròng vào.
Mang kính vào, đôi mắt màu lam biến thành màu đen, làm hắn thoạt nhìn giống như biến thành người Hoa quốc thuần chủng.
Về việc màu sắc đôi mắt Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng không giống nhau, vào một đêm khi đại bạch hổ đến đã có đáp án.
Du Hải nói cho Lâm Hạ biết, Đường Ân Lãng đôi mắt kỳ thật là màu lam.
Bất quá Đường Ân Lãng đeo kính áp tròng, cho nên ngày thường mới nhìn thấy là màu đen.
Đường Ân Lãng đeo kính áp tròng là có nguyên nhân, bởi vì có quan hệ với đôi mắt màu lam, từ nhỏ đến lớn rất nhiều người đều hỏi hắn có phải hay không là con lai.
Đường Ân Lãng cảm thấy phiền, dứt khoát mua kính áp tròng đeo vào.
Đeo kính áp tròng, Đường Ân Lãng được đến thanh tịnh mà hắn muốn, vì thế vừa đeo liền đeo tới hiện tại.
Ở phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt một hồi, Đường Ân Lãng đi vào phòng bếp, lấy ra cà chua cùng trứng gà trong tủ lạnh, tính toán làm mì trứng cà chua.
Mì trứng cà chua cách làm đơn giản, không có nhiều kinh nghiệm nấu cơm như Đường Ân Lãng cũng có thể làm ra.
Nhưng hương vị như thế nào, Đường Ân Lãng chính mình cũng không biết.
Rửa nồi, cho nước, bật bếp, bổ cà chua......!Đường Ân Lãng thoạt nhìn khá thành thạo, bổ xong cà chua, hắn liền ngồi ở một bên chờ nước sôi.
Dùng di động xem tin tức một lúc, Đường Ân Lãng nghe được thanh âm nước sôi.
Mở nắp nồi ra liền có luồng hơi nước nóng xộc lên, nước trong nồi sôi lên sùng sục.
Đường Ân Lãng mặt không đổi sắc đem cà chua cùng mì sợi bỏ vào, sau đó đập ba quả trứng gà vào, đem nắp nồi đậy lại, ngồi chờ mì sợi nấu chín.
Hamster nhỏ tối hôm qua ngủ lại nhà Trần Minh Tông không có trở về, bữa sáng không cần làm phần của cậu ta.
Chờ đến khi Lâm Hạ rời giường, vị trí bên người đã lạnh, xem ra Đường Ân Lãng đã dậy từ lâu rồi, quay đầu nhìn đồng hồ phát hiện thời gian không còn sớm nữa.
Lâm Hạ đánh thức Cục Bột Trắng, đem tiểu lão hổ mắt vẫn buồn ngủ mông lung ôm đi rửa mặt.
Xong xuôi ra ngoài liền phát hiện một kinh hỉ, Đường Ân Lãng làm xong bữa sáng rồi.
"Anh làm mì trứng cà chua." Đường Ân Lãng giúp bọn họ lấy chén đũa, nôn nóng cho hai người Lâm Hạ nếm thử tay nghề của hắn.
"Thoạt nhìn không tồi, nhưng em phải nếm thử đã." Lâm Hạ đôi mắt mang theo ý cười, khích lệ nói.
Đường Ân Lãng tự mình làm đồ, anh thực chờ mong.
"Không có gì." Đường Ân Lãng sắc mặt như thường, nhìn không ra bất luận vui sướng nào.
Trên thực tế, nếu bây giờ là nguyên hình của hắn mà nói, cái đuôi phỏng chừng muốn vểnh lên trời cao rồi.
Mì trứng cà chua trong tưởng tượng của Lâm Hạ là cà chua xào trứng gà rưới ở trên mì sợi.
Nhưng cái bát trước mắt này là cái gì, cà chua trứng gà vẫn có, nhưng đều là trực tiếp nấu, cũng không có xào qua.
"......" Là mình đánh giá cao rồi.
Lâm Hạ thu liễm nhưng vẫn nhịn không được muốn run rẩy khóe miệng, làm bộ như không có việc gì mà cầm lấy chiếc đũa, ở dưới ánh mắt chờ mong của Đường Ân Lãng bắt đầu ăn.
"Ừm, hương vị không tồi." Lâm Hạ gật đầu giơ ngón tay cái.
Còn may, so với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Lúc này Đường Ân Lãng không thể thu liễm vẻ mặt của hắn nữa, khóe miệng giơ lên so với độ cung ngày thường muốn lớn hơn rất nhiều.
"Ngao ô!" An An cũng muốn ăn đồ cha làm! Cục Bột Trắng ngồi trên ghế câu lấy móng vuốt ý muốn ăn, rất muốn biết đồ ăn cha làm hương vị như thế nào.
"Đừng nóng vội." Lâm Hạ gắp một đũa mì sợi lớn, thổi nguội sau đó mới đút cho Cục Bột Trắng.
"A a!" Cục Bột Trắng a một tiếng, miệng rộng mở ra, đem mì cắn vào trong miệng.
"Ngao ô!" Ăn ngon! Cục Bột Trắng cổ động mà vỗ móng vuốt, đầu đi theo lắc qua lắc lại, đặc biệt đáng yêu.
Người một nhà ăn xong bữa sáng cùng thu dọn xong liền lái xe đi chợ.
......
Từ chỗ bọn họ đến thị trấn Biên Đường tự mình lái xe thì mất khoảng hai tiếng rưỡi, trừ bỏ kẹt xe trong nội thành, chờ chạy đến vùng ngoại thành con đường liền thẳng, một đường thực thuận lợi.
"Ngao ô!" Ba ba, cha, là máy xúc đất, An An thấy được máy xúc đất! Cục Bột Trắng cơ hồ đem toàn bộ thân mình ghé vào cửa sổ xe, đối với máy xúc đất đang làm việc cách đó không xa kinh hô.
"Ngao ô!" Máy xúc đất kỹ thuật nhà ai cường, Hoa Quốc S tỉnh tìm Lam Tường! Cục Bột Trắng xem nhiều quảng cáo, đều bị tẩy não.
"Bảo bảo lớn lên muốn điều khiển máy xúc đất sao?" Lâm Hạ cười cười, hỏi.
"Ngao ô!" Ba ba, An An lớn lên không điều khiển máy xúc đất, An An muốn biến thân thành máy xúc đất! Cục Bột Trắng vung vẩy cái đuôi một chút, trả lời.
Nói xong ánh mắt lại bị một chiếc xe tải lớn đi ngang qua hấp dẫn, hai con mắt dính ở trên đó.
"Ngao ô!" An An muốn biến thân thành xe tải lớn!
"......" Đang muốn hỏi Cục Bột Trắng vì cái gì muốn biến thân thành máy xúc đất Đường Ân Lãng liền thu hồi lời nói thiếu chút nữa nói ra, hắn đã bị tiểu hổ con thay đổi bất thường dọa tới rồi.
Một tiếng rưỡi sau, bọn họ đi xa vùng ngoại thành, tiến vào khu vực nông thôn.
Khu vực nông thôn không có nhiều xe, trên quốc lộ chủ yếu chạy chính là xe khách cùng xe vận tải, xe tư nhân rất ít.
Xa chút nữa, chính là nơi bọn họ muốn đến, bất quá còn phải lái xe một giờ.
Dọc theo đường đi phong cảnh từ cao ốc biến thành núi rừng cùng cây cối, còn có người đang làm việc dưới ruộng.
Cục Bột Trắng đã sớm mệt mỏi, dọc theo đường đi nhóc nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ, tuy rằng nhóc không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
"Ngao ô!" Ba ba, cha ~ hai người xem, là con lừa con! Cục Bột Trắng xoay đầu hưng phấn mà hô.
Cục Bột Trắng mở lớn đôi mắt màu lam tràn ngập vui vẻ cùng kinh hỉ, mở miệng tươi cười, lộ ra đầu lưỡi phấn nộn.
Theo hướng ánh mắt Cục Bột Trắng nhìn, một con lừa con màu nâu nghênh ngang đi ở ven đường.
"Ngao ô?" Con lừa con, ngươi nguyện ý cùng An An làm bằng hữu không? Cục Bột Trắng cách cửa sổ xe hướng con lừa con hô, nhưng con lừa con nghe được cũng nghe không hiểu.
Lâm Hạ không nhịn được bật cười, anh thả chậm lại tốc độ xe, để Cục Bột Trắng có nhiều thời gian cùng con lừa con "Giao lưu".
Đường Ân Lãng nhân cơ hội lấy ra di động quay video Cục Bột Trắng cùng con lừa con.
"Ngao ô!" Con lừa con hẹn gặp lại! Bọn họ đi hướng trái ngược nhau, không bao lâu con lừa con liền rời khỏi tầm mắt Cục Bột Trắng.
Cục Bột Trắng hướng con lừa con vẫy vẫy móng vuốt, cùng con lừa con tạm biệt.
"Cha giúp con quay lại video con chơi cùng con lừa con, nếu con muốn nhìn con lừa con thì video ở trong di động đó." Đường Ân Lãng ôn nhu xoa xoa đầu Cục Bột Trắng, nhẹ nhàng nói.
"Ngao ô!" Cảm ơn cha! Nhìn không thấy con lừa con nữa, Cục Bột Trắng lui lại, bò đến trên đùi Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng ngồi ở trên ghế phụ lái, Cục Bột Trắng cùng hắn cùng nhau ngồi, nhóc ngồi ở trên đùi hắn.
"Không có gì." Đường Ân Lãng khẽ cười nói.
......
Một giờ sau, bọn họ đã tới chợ nông sản của trấn Biên Đường.
Lâm Hạ ngựa quen đường cũ đem xe chạy cửa nhà một hộ, để cho bọn họ trông xe giúp.
Lâm Hạ mỗi lần tới đều sẽ ở chỗ này gửi xe, nhà này cung cấp dịch vụ trông xe giúp, xe nào cũng thu năm đồng, tùy tiện đỗ bao lâu cũng được.
Lâm Hạ cùng chủ nhà hàn huyên một phen, thanh toán tiền sau đó mang theo Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng đi dạo chợ.
"Ngao ô!" Cha, An An đã tới nơi này rồi......!Cục Bột Trắng đã đến vài lần bắt đầu giới thiệu cho Đường Ân Lãng.
Còn chưa đến gần đã nghe thấy thanh âm rộn ràng nhốn nháo rao hàng cùng trả giá, phi thường náo nhiệt.
"Củ cải đây, tám đồng một cân, vừa to vừa giòn!"
Đi vào chợ, sạp đầu tiên là bán củ cải trắng.
Củ cải bán ở đây không có thẳng tắp như trong siêu thị thành phố, nhưng mỗi một củ đều mọng nước, nhìn liền cảm thấy rất ngon mắt.
"Đợi lát nữa mua chút củ cải trở về muối đi." Lâm Hạ nhìn thấy củ cải trắng, lập tức nhớ tới củ cải muối chua cay, mặc kệ là ăn vặt hay là ăn kèm cháo đều ăn ngon.
Bất quá, Lâm Hạ còn không tính toán mua nhanh như vậy, anh muốn dạo đến cuối chợ, từ cuối chợ một đường mua trở lại.
Nếu là từ đầu đường bắt đầu, đồ vật liền phải xách cả một đường.
Lâm Hạ bọn họ một đường dạo đến cuối chợ, giữa lúc đó còn thường thường hỏi một chút giá cả, sau đó nhớ kỹ, chờ trở về lại mua.
"Đại tỷ, xin hỏi nấm bán thế nào?" Lâm Hạ nhìn rổ nấm rơm ở quầy hàng của một vị đại tỷ.
"Cậu rất có mắt nhìn đấy! Đây là nấm rơm nhà ta tự trồng, dùng để nấu canh rất thơm!" Đại tỷ cười ha hả khen ngợi nấm nhà mình.
"Chị đây thấy cậu lớn lên đẹp trai, tiện nghi bán cho cậu 7 đồng một cân."
Đại tỷ thanh âm to lớn vang dội trung khí mười phần, nàng "Đùa giỡn" Lâm Hạ làm người chung quanh một trận cười vang.
"Hừ đúng là đồ mê trai mà, tôi ở bên cạnh bán bí đao nhiều năm như vậy, mua bao nhiêu nấm nhà cô nhà mà chưa từng thấy cô cho tôi tiện nghi.
Hiện tại nhìn thấy trai đẹp đứng đây cô liền đầu hàng, thật là thấy sắc quên nghĩa!" Vị đại ca ở bên cạnh đại tỷ bán nấm giả vờ tức giận, thành công lại đem mọi người chọc cười.
"Anh là lão nam nhân lớn lên lại không đẹp trai, tôi làm gì phải cho anh tiện nghi!" Đại tỷ chống nạnh rống trở lại.
"Cô cũng lớn lên không phải mỹ nữ gì, cùng tôi xứng đôi thế còn gì!" Đại ca hừ một tiếng, dỗi nói lại.
Lâm Hạ khiến cho trận "phân tranh" xảy ra muốn khuyên can, lại nghe thấy người chung quanh nói hai người bọn họ là vợ chồng, nói giỡn thôi.
Lâm Hạ nhanh miệng nói muốn ba cân nấm rơm, chờ thanh toán tiền xong lập tức chuồn mất.
Chuyện của vợ chồng người ta, anh không muốn xen vào.
"Trước kia em cũng là như thế này sao?" Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng đang ôm Cục Bột Trắng đi song song, đột nhiên, Đường Ân Lãng hỏi, thanh âm có chút rầu rĩ.
"Dạ?" Lâm Hạ không nghe hiểu hắn hỏi cái gì?
"......!Người khác nói em đẹp, hoặc là theo đuổi em......" Đường Ân Lãng sa vào trong biển giấm vô pháp tự kềm chế.
Lâm Hạ lớn lên đẹp như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều người thích em ấy.
Tưởng tượng đến điều này, Đường Ân Lãng liền khắc chế không được tâm tình ghen ghét của mình.
"Anh ghen à?" Lâm Hạ che miệng cười trộm, quay đầu nhìn biểu tình Đường Ân Lãng.
"......" Bị chọc phá tâm tư Đường Ân Lãng không muốn nói chuyện.
"Đúng vậy, có rất nhiều người thích em đó." Lâm Hạ thoải mái hào phóng mà nói ra.
"Bất quá......"
"Bất quá cái gì?" Đường Ân Lãng vẻ mặt oán niệm.
"Cuối cùng có được em chính là anh nha......" Những lời này, là Lâm Hạ nhón chân tiến đến bên tai Đường Ân Lãng nói.
Khi anh nói chuyện, phun ra hơi thở nhu nhu đánh vào lỗ tai Đường Ân Lãng, làm Đường Ân Lãng thân thể nhịn không được run một chút.
—-
29/5/2020.