"Ngao ô......" Cục Bột Trắng ôm chân bàn kêu rên, toàn thân trên dưới đều tản ra hơi thở ai oán.
Lâm Hạ kéo nhóc đi, nhưng móng vuốt sắc bén của Cục Bột Trắng mài trên sàn nhà tạo thành vết đại biểu cho sự không tình nguyện của chủ nhân.
Cục Bột Trắng dùng sức lực từ lúc bú sữa mẹ đến giờ, nhưng vẫn không thể chống cự thành công.
Lâm Hạ đem nhóc đưa tới trên bàn cơm, Cục Bột Trắng đang che lại đôi mắt trộm hé ra một đường nhỏ để nhìn, tức khắc lại kêu rên lên.
"Ngao ô......" Thật sự có cà rốt......!Ba ba không được bắt nạt con......!
"Bảo bảo có phải ngoan nhất hay không nè? Bảo bảo ngoan là sẽ không chán ghét ăn cà rốt." Lâm Hạ ôn nhu sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, trấn an nhóc.
"Hơn nữa cà rốt rất có dinh dưỡng, khi còn nhỏ ba ba muốn ăn cũng không có để ăn đấy."
Cà rốt giá cả tương đối đắt, trên bàn cơm ở cô nhi viện rất ít khi có cà rốt, có cũng là nấu một nồi nước rất lớn cà rốt gần như là muối bỏ bể thôi.
Cà rốt đối với bọn họ mà nói là vật hiếm lạ, làm gì có ai sẽ kén cá chọn canh.
"Ngao ô?" Vì cái gì ba ba không được ăn cà rốt? Cục Bột Trắng không biết quá khứ của Lâm Hạ, tò mò hỏi nguyên nhân.
"Bởi vì ba ba khi còn nhỏ rất nghèo, ăn không nổi cà rốt.
Bảo bảo hiện tại thực hạnh phúc, muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, không thể cảm nhận được tâm tình khi đó của ba đâu." Lâm Hạ chua xót cười cười, đối với bọn họ mà nói, có thể ăn được cà rốt đã rất hạnh phúc.
"Cho nên, bảo bảo phải quý trọng sinh hoạt hiện tại."
Cục Bột Trắng còn nhỏ, Lâm Hạ không biết đối với Cục Bột Trắng nói những lời này có dùng đến hay không, nhưng nhân sinh đạo lý, vẫn là phải kịp thời dạy dỗ.
"Ngao ô......" Ba ba, An An đã biết, An An sẽ ăn cà rốt......!Cục Bột Trắng cọ cọ gương mặt Lâm Hạ, ngoan ngoãn đến làm người nhịn không được lộ ra mỉm cười.
"Bảo bảo thật hiểu chuyện." Lâm Hạ vui mừng cười nói, ánh mắt một mảnh nhu hòa.
"Ngao ô!" Ba ba, chúng ta ăn cơm đi! Cục Bột Trắng sung sướng vẫy vẫy cái đuôi, hạ quyết tâm khiêu chiến cà rốt có hương vị đáng sợ.
......
Ăn xong cơm trưa, Cục Bột Trắng đem điện thoại ngậm đến một bên cùng Đường Ân Lãng nói chuyện phiếm.
Bọn họ cơm nước xong, Đường Ân Lãng mới ăn cơm, vừa ăn cơm vừa cùng Cục Bột Trắng nói chuyện phiếm.
"Ngao ô......" Cha ơi, hôm nay An An rất giỏi, An An ăn thật nhiều cà rốt......!Cục Bột Trắng cao hứng phấn chấn nói cho Đường Ân Lãng "hành động vĩ đại" của nhóc.
"An An giỏi quá!" Đường Ân Lãng phát ra lời khen Cục Bột Trắng từ nội tâm.
Loại đồ ăn như cà rốt này thật là tồn tại làm hổ khó chịu, Đường Ân Lãng từ nhỏ đến lớn có thể không ăn sẽ không ăn, không nghĩ tới Cục Bột Trắng lại dũng cảm như vậy.
"Ngao ô!" Được cha khích lệ khiến Cục Bột Trắng vui sướng phe phẩy cái đuôi, đôi mắt to tròn màu lam sáng lấp lánh.
"Cha phải đi làm việc rồi, nhớ rõ cùng ba ba nói cha 5 giờ rưỡi đi sủng vật cửa hàng đón hai người......" Đường Ân Lãng cơm nước xong, lưu luyến không rời mà cùng Cục Bột Trắng tạm biệt.
"Ngao ô ~ moazz ~" Cục Bột Trắng cách màn hình gửi cho Đường Ân Lãng một cái hôn thật lớn, mới mang theo di động đi tìm Lâm Hạ, nói với anh biết hắn tối sẽ đón bọn họ.
Sáng nay khi ăn bữa sáng, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng đã nói qua với Cục Bột Trắng, bọn họ tối nay muốn đến nhà ông bà ngoại Đường Ân Lãng thăm hai người.
Cục Bột Trắng thực chờ mong nhìn thấy cụ ngoại đã làm điểm tâm nhóc, còn đem tây trang trong tủ quần áo lấy ra, ăn mặc thành tiểu soái ca đi thăm cụ ngoại.
"Ngao ô!" Ba ba, cha nói 5 giờ rưỡi tới đón chúng ta! Cục Bột Trắng hưng phấn thông báo Lâm Hạ, thuận tiện đem điện thoại đưa cho anh.
"Vậy hả?" Lâm Hạ cúi xuống bế Cục Bột Trắng lên.
"Ngao ô!" Sắp đi gặp cụ ngoại làm bánh kem ngon, An An rất vui vẻ!
"Vậy bảo bảo có muốn trước ngủ một giấc hay không, ngủ đẫy giấc dậy là có thể đi gặp cụ ngoại rồi?"
Lâm Hạ dùng tay giúp Cục Bột Trắng vuốt lông, ngón tay thon dài lướt qua lưng Cục Bột Trắng, đem Cục Bột Trắng thuận mao đến sung sướng.
"Ngao ô!" An An buồn ngủ rồi! Cục Bột Trắng nheo lại đôi mắt, thoải mái mà hưởng thụ.
"Ừ." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng ôm đến phòng nghỉ, đem nhóc đặt ở trên giường, đắp lên người nhóc tấm chăn nhỏ.
"Bảo bảo ngủ ngoan." Lâm Hạ ở trên trán Cục Bột Trắng lưu lại một ngủ nụ hôn, nhìn Cục Bột Trắng nhắm mắt ngủ say mới rời khỏi phòng nghỉ.
Buổi chiều Trần Trung mang theo giấy chứng nhận lại đây, Lâm Hạ đem chứng minh thư của hắn chụp lại lưu làm chứng.
Hoàn thành một bước này, Trần Trung có thể bắt đầu một tuần làm công ích ở sủng vật cửa hàng, trong quá trình làm việc biểu hiện đủ tư cách liền có thể chính thức nhận nuôi sủng vật.
Trần Trung đối việc này không có ý kiến, hắn nhận nuôi miễn phí chó ở sủng vật cửa hàng, không cần trả giá bất cứ thứ gì hắn sẽ cảm thấy không an tâm.
Bất quá ngày thường hắn phải đi làm, chỉ có thể tan tầm mới lại đây.
Trần Trung đối việc nhận nuôi A Hoàng sự thực để bụng, làm việc cũng tích cực.
Trần Trung chính là kiểu người thành thật làm việc rất ít khi nói chuyện phiếm, Lâm Hạ không chủ động cùng hắn nói chuyện, hắn liền vùi đầu làm việc.
Tổng thể mà nói, Trần Trung để lại cho Lâm Hạ ấn tượng cũng không tệ lắm, Lâm Hạ cảm thấy ba anh em bọn họ chỗ tương tự rất nhiều.
Một buổi chiều qua đi, trong nháy mắt lại đến lúc đóng cửa hàng.
Sau khi nhân viên rời đi, Cục Bột Trắng thấy Lâm Hạ rảnh rỗi, vô cùng lo lắng bảo Lâm Hạ tiến vào phòng nghỉ.
"Ngao ô!" Ba ba, mau giúp An An mặc vào tiểu tây trang! Cục Bột Trắng ôm tiểu tây trang hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Lâm Hạ.
"Được." Lâm Hạ cười giúp tiểu lão hổ mặc vào tiểu tây trang, tiểu lão hổ sau khi mặc tiểu tây trang, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi soi gương.
Tiểu tây trang của Cục Bột Trắng là Lâm Hạ lên mạng tìm người làm, sủng vật cửa hàng có bán quần áo cho sủng vật, Lâm Hạ tâm huyết dâng trào, cũng giúp Cục Bột Trắng đặt làm không ít quần áo.
Cục Bột Trắng trên người mặc bộ này, là bộ đồ nhóc thích nhất, áo sơmi trắng, tiểu tây trang màu đen, cổ còn đeo nơ bướm màu đỏ, mặc trên người Cục Bột Trắng giống như một chàng hoàng tử bé.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng ở trước gương thưởng thức tiểu soái hổ, cảm thấy đẹp trai hết sẩy liền lắc lắc cái đuôi, bình bịch chạy trở lại bên người Lâm Hạ.
"Ngao ô!" Ba ba, cha con sao còn chưa tới vậy? Cục Bột Trắng chờ đến có chút nóng vội, cũng sắp 5 giờ rưỡi, Đường Ân Lãng còn chưa có tới.
"Cha còn phải về nhà lấy đồ." Lâm Hạ sờ sờ Cục Bột Trắng, trấn an tiểu lão hổ sốt ruột.
Đường Ân Lãng phải về nhà lấy gà cùng trứng gà, mới quay lại đây đón bọn họ.
Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên thanh âm ô tô phanh lại.
Đường Ân Lãng mở cửa xe, bước đi nhanh vào cửa hàng.
"Ngao ô!" Cha ơi! Cục Bột Trắng cao hứng chạy đến bên người Đường Ân Lãng, được Đường Ân Lãng một phen bế lên.
"An An hôm nay thật một tiểu hổ đẹp trai." Đường Ân Lãng bị Cục Bột Trắng mặc vào tiểu tây trang kinh diễm rồi, Cục Bột Trắng mặc tiểu tây trang, ấu tể non nớt cùng tây trang tinh anh hình thành tương phản, càng hiện lên vẻ ngây thơ hồn nhiên.
"Moazz ~" Cục Bột Trắng vui rạo rực ở trên mặt Đường Ân Lãng lưu lại một cái hôn ngọt ngào.
.
Đường Ân Lãng trong mắt tràn ra ý cười, khóe miệng ngậm ý cười nhu hòa, ôm Cục Bột Trắng hướng Lâm Hạ đi tới.
"Đi thôi." Lâm Hạ đứng dậy, đến bên người Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng.
Hai người lớn cùng một con ấu tể ngồi trên xe, xe là của Đường Ân Lãng.
Đường Ân Lãng xe không phải là nhãn hiệu nào lớn, nhưng không gian cùng độ thoải mái đều thực thích hợp.
Cục Bột Trắng ngồi ở trên đùi Lâm Hạ, hưng phấn mà nhích tới nhích lui, sắp nhìn thấy cụ ngoại Cục Bột Trắng thực kích động.
So với Cục Bột Trắng kích động, Lâm Hạ liền có vẻ bình tĩnh rất nhiều.
Nhưng đó là giả bộ thôi, nội tâm anh căn bản không giống mặt ngoài bình tĩnh, lòng bàn tay anh đều ra mồ hôi rồi.
"Chờ đến siêu thị dừng lại một chút, anh đi xuống mua chút trái cây." Lâm Hạ nhắc nhở Đường Ân Lãng.
"Ừ." Đường Ân Lãng đáp một tiếng.
Tới siêu thị, Đường Ân Lãng tìm vị trí đem xe đi đỗ, một nhà ba người xuống xe đi mua trái cây.
"Ngao ô!" Mua dưa gang ngọt ngào! Cục Bột Trắng nhìn thấy dưa gang, tức khắc hai mắt tỏa ra ánh sáng, gọi Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng mua dưa gang.
"Nghe con." Lâm Hạ cười cười, chọn cho nhóc một quả dưa.
Sau đó lại mua hai thùng táo và chuối, ông bà ngoại Đường Ân Lãng thích ăn chuối cùng táo.
Mua xong trái cây, một nhà ba người trở lại trên xe, Đường Ân Lãng tiếp tục lái xe.
Khi ở trên xe, cảm xúc khẩn trương của Lâm Hạ cũng đã trở lại.
Khoảng cách đến tiểu khu Nguyên Dương càng ngày càng gần, Lâm Hạ liền càng khẩn trương.
"Không có việc gì chứ?" Đường Ân Lãng có chút lo lắng cho Lâm Hạ, sau khi Lâm Hạ lên xe liền vẫn luôn trầm mặc không nói, hẳn là khẩn trương.
"Không có việc gì......!Chính là có chút khẩn trương." Lâm Hạ nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh không phải có chút khẩn trương, mà là đặc biệt khẩn trương.
Ngày hôm qua cấp chính mình làm một đêm ám chỉ tâm lý, ngược lại không có tác dụng.
"Không cần khẩn trương, ông bà ngoại đều rất hiền lànb.
Hơn nữa bọn họ sống một mình, cho nên chỉ có vài người chúng ta."
Đường Ân Lãng chờ đèn đỏ, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ tay lái, ánh mắt xa xăm.
Suy xét đến việc Lâm Hạ lần đầu tiên tới cửa, hơn nữa giữa bọn họ cũng không thân.
Ông bà ngoại Đường Ân Lãng không kêu những người khác đến ( cậu mợ Đường Ân Lãng cậu mợ, cô chú...), cho nên lần này bữa tối chỉ có vài người bọn họ cùng nhau.
"Vâng ạ." Nghe xong Đường Ân Lãng nói, Lâm Hạ hơi chút yên tâm một chút, nhưng cảm giác khẩn trương vẫn tồn tại.
......
Quảng trường khu Nguyên Dương, một đám bác gái đang nhảy quảng trường, thanh âm bài "Trái Táo Nhỏ" đinh tai nhức óc.
Một vị đi ngang qua bác gái đang khiêu vũ bị bác gái giữ chặt, bác gái ghé vào bên tai bà hỏi: "Triệu Phượng Anh, đêm nay như thế nào không tới khiêu vũ?"
"Vợ cháu ngoại cùng chắt ngoại tôi muốn tới chơi, tôi nơi nào còn có tâm tình khiêu vũ!" Triệu Phượng Anh cười ha hả mà nói, trong tay bà ôm một lọ nước trái cây, xem ra là vừa từ siêu thị nhỏ trong tiểu khu trở về.
"Ồ, bà có chắt ngoại từ bao giờ, tôi như thế nào không biết?" Bác gái vẻ mặt nghi hoặc.
"Một chốc một lát cũng nói không rõ, chỉ có thể nói cháu ngoại tôi biết phấn đấu, vợ và con đều có! Ai, không nói nữa, tôi còn đang nấu canh trên bếp!" Triệu Phượng Anh xua xua tay, cùng tiểu tỷ muội tạm biệt, hát tiểu khúc ôm nước chanh về nhà.
"Buổi tối hôm nay thật cao hứng......"
Triệu Phượng Anh về đến nhà, đem nước chanh buông xuống, lại ngó trái ngó phải, cứ cảm thấy nơi này không đủ sạch sẽ, nơi đó lại thiếu đi thứ gì.
Ở trong phòng tới tới lui lui đi lại, thiếu chút nữa đem bạn già của bà xoay đến chóng mặt.
"A Phượng, bà ngừng lại đi, kích động như vậy sao?" Tống lão đầu dựa vào sô pha xem TV nhịn không được nói chuyện.
"Tôi đến mức kích động như vậy còn cần nói sao, ông không kích động sao, còn đi nói tôi!" Triệu Phượng Anh liếc mắt nhìn lão già nhà mình một caui, đừng tưởng rằng bà nhìn không ra, lão đầu này luôn luôn ăn mặc tùy ý nay lại thay đổi bộ quần áo đứng đắn, không phải vì nghênh đón vợ cháu ngoại cùng chắt ngoại sao?
Bị chọc trúng tâm tư Tống lão đầu nhỏ giọng hừ một tiếng, tiếp tục xem TV không nói lời nào.
Thật lâu sau, ông lẩm bẩm một câu, làm Triệu Phượng Anh nhịn không được chê cười ông.
"Như thế nào còn chưa tới nha, có cần gọi điện thoại cho A Lãng không?"
"Ông còn nói ông không kích động, TV cũng chưa nghiêm túc xem đi?" Triệu Phượng Anh cười chọc chọc đầu bạn già, lấy ra di động gọi điện thoại cho Đường Ân Lãng.
Còn chưa kịp đổ chuông, Triệu Phượng Anh đã đem điện thoại tắt đi, trách cứ bạn già.
"Gọi cái gì mà gọi, khiến cho chúng lo lắng, vạn nhất khiến Tiểu Hạ lưu lại ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ?"
"Nói cũng đúng." Tống lão đầu gật gật đầu, thập phần tán đồng bạn già nói.
Ở trong sự chờ đợi của hai ông bà, xe Đường Ân Lãng rốt cuộc xuất hiện trong tiểu khu......!
—
5/6/2020.