Bao Tử Sủng Vật Điếm


Cục Bột Trắng nhàm chán chạy tới bên cạnh ngồi xem Lâm Hạ giúp Teddy tỉa lông mao.

"Ngao ô?" Ba ba, An An cũng phải tỉa lông sao? Cục Bột Trắng run lên lông mao trên người, thiên chân hỏi.

" Lông mao của con không dài, không cần cắt." Lâm Hạ cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

Cục Bột Trắng lớp lông cũng không dài, kể cả có dài đi nữa cũng không cần cắt, cắt ngược lại thoạt nhìn kỳ quái, đại bạch hổ lớn như vậy cũng có cắt đâu.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng ngọt ngào đáp lại, sau đó an tĩnh ngồi ở một bên nhìn Lâm Hạ làm việc.

Bên kia, Lý Thục Quân vừa nhận điện thoại, nét tươi cười trên mặt đột nhiên ngưng lại.

Bà không quên nói qua cùng nhóm bạn, sau đó vội vàng đi ra bên ngoài nghe điện thoại.

Bà vừa đi ra ngoài, các phu nhân vừa vẫn luôn nịnh hót bà nháy mắt thay đổi thái độ khác, biến hóa cực nhanh làm người líu lưỡi, các bà bây giờ nói toàn là lời chanh chua.

"Ta phi, có nhẫn kim cương mới liền ghê gớm à, nhìn bà ta đắc ý thành cái dạng gì!"
"Đúng vậy, còn nói cái gì mà quà kỉ niệm mười năm ngày kết hôn, còn là ông chồng bà ta mua cho.

Chồng bà ta không phải ở bên ngoài có người sao? Như thế nào còn có tâm tình chuẩn bị này đó!"
"Hả? Chồng bà ta ở bên ngoài có người, thế bà ấy còn làm một bộ vui vẻ hạnh phúc làm gì?!"
......
Giúp chú cún cưng Teddy tỉa lông xong, Lâm Hạ muốn qua gặp các bà nhưng khi nghe thấy chuyện này liền xấu hổ xoay người rời đi.

Đúng là tình chị em cây khế, ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ.


Các bà thường xuyên tới sủng vật cửa hàng, Lâm Hạ từ trong cuộc đối thoại của họ biết được tin tức đại khái.

Lý Thục Quân là người có tiền nhất trong số các bà, chồng bà ấy hình như là chủ tịch một công ty, tuổi so với Lý Thục Quân lớn hơn mười tuổi.

Trước lúc gặp gỡ chồng mình, Lý Thục Quân chỉ là một nhân viên cửa hàng đồ cao cấp khá xinh đẹp mà thôi, leo lên người một lão phú hào hơn bà mười tuổi bỗng chốc trở thành phu nhân hào môn thế gia, trải qua cuộc sống nhung lụa làm người khác hâm mộ ghen tị.

Rất nhiều người đều nói, Lý Thục Quân gả cho nam nhân lớn hơn bà mười tuổi lại còn lớn lên khó coi, chính là vì tiền của hắn ta.

Nghe nói còn vì thế đá gã bạn trai đã kết giao nhiều năm.

Bị người khác nghĩ mình ngại bần ái phú lại ưa khoe khoang khiến Lý Thục Quân tái nhợt khuôn mặt, vội vàng đi vào.

Bà cùng nhóm bạn nói mấy câu, sau đó trả tiền mang Teddy rời đi, lưu lại mấy phu nhân hai mặt nhìn nhau.

Lâm Hạ nhìn theo bóng dáng Lý Thục Quân dẫm lên giày cao gót nhanh bước chân rời đi, lâm vào trầm tư.

Nhưng điều này cùng anh không có quan hệ, lắc lắc đầu hòng đem suy nghĩ lung tung ném đi, Lâm Hạ toàn thân tâm đầu nhập đến công việc.

Lý Thục Quân vừa đi, các bà bạn cũng vô tâm vô phế tiếp tục trò chuyện.

Chờ cho sủng vật cắt tỉa tạo hình xong, các bà liền thanh toán tiền rời đi.

"Ngao ô!" Thấy Lâm Hạ bận xong, Cục Bột Trắng hướng anh đi tới, thân mật mà cọ anh.


"Hôm nay như thế nào lại dính người vậy?" Lâm Hạ đem nhóc bế lên, tiện tay giúp nhóc vuốt lông.

"Ngao ô......" An An muốn cùng ba ba chơi......!Cục Bột Trắng mới không nói nhóc muốn chơi ván trượt đâu, ván trượt bị Lâm Hạ tịch thu, nhóc muốn chơi lại không dám nói thẳng ra.

Lâm Hạ là ai chứ, anh chính là người thân nhất của Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng có cái ý tưởng gì anh đều biết.

Huống chi, đôi mắt Cục Bột Trắng vẫn luôn hướng chỗ nào đó ngắm hoài.

"Muốn chơi ván trượt đúng không?"
"Ngao ô?!" Ba ba, người như thế nào biết?! Cục Bột Trắng kinh ngạc đến nhảy dựng lên, trừng lớn đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hạ.

"Bởi vì đôi mắt con vẫn luôn đang nhìn bên kia." Lâm Hạ nhìn chỗ nào đó, đúng là nơi Lâm Hạ đem ván trượt của Cục Bột Trắng tịch thu ván cất đi.

"Ngao ô!" Ba ba thật là lợi hại! Cục Bột Trắng ngượng ngùng nhếch miệng cười, lấy lòng cọ Lâm Hạ.

Lâm Hạ vẫn không nhúc nhích, anh biết Cục Bột Trắng kế tiếp muốn nói gì.

Quả nhiên, câu nói tiếp theo......!
"Ngao ô?" Ba ba, vậy An An có thể chơi ván trượt không? Cục Bột Trắng sợ Lâm Hạ không cho nhóc chơi ván trượt, còn thề son hẹn sắt mà bảo đảm: "Ngao ô!" An An sẽ tự mình chơi, không mở công tắc chạy bằng điện nữa!
"Có thể, bất quá về nhà lại chơi được không, để cha con bồi chơi." Lâm Hạ sẽ không chơi ván trượt, không biết phải làm như thế nào dạy Cục Bột Trắng chơi.

"Ngao ô!" Vâng ạ, cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng cái đuôi lắc lư liên tục, giống hệt cái quạt nhỏ lắc điên cuồng, còn mang theo gió.

"Ngừng!" Lâm Hạ bảo Cục Bột Trắng kích động không thôi dừng lại, tuy rằng biết cái đuôi Cục Bột Trắng sẽ không vẫy đến hỏng, nhưng vẫn không nhịn được sinh ra loại ý tưởng này.


"Ngao ô!" Ba ba, người thật tốt! Cục Bột Trắng cảm thấy ba ba của mình thật sự quá tốt, An An có một người ba như vậy thật sự quá hạnh phúc!
"Miệng thật ngọt." Lâm Hạ cười cười, dùng tay bóp bóp cái miệng Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng chỉ có thể phát ra thanh âm "Ô ô.

Lâm Hạ chỉ là cùng Cục Bột Trắng nói giỡn, qua vài giây, Lâm Hạ liền buông lỏng tay ra.

Cục Bột Trắng ở sau khi anh buông tay lập tức chạy trốn rất xa, cách một khoảng rất xa nhìn Lâm Hạ.

"Ngao ô!" Ba ba xấu! Cục Bột Trắng bĩu môi, thè lưỡi.

"Vừa rồi không phải còn nói ba ba tốt sao?" Lâm Hạ vừa hỏi, Cục Bột Trắng tức khắc liền ngốc.

Không sai a, vừa mới rồi nhóc còn nói ba ba thật tốt.

Nhưng mà không bao lâu, ba ba liền biến hư......!
Lâm Hạ nhìn bộ dáng Cục Bột Trắng ngơ ngác, cười đến ngã trước ngã sau, thế cho nên Vương Tử Ngọc đi ngang qua cho rằng anh động kinh.

"Ngao ô!" An An muốn yên tĩnh! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, tính toán đi ban công ngẫm nghĩ, một bên phơi nắng.

"Hửm, yên tĩnh là ai?" Lâm Hạ biết rõ cố hỏi.

"Ngao ô?!" Lần đầu tiên có người hỏi nhóc yên tĩnh là ai, người này lại còn là ba ba của nhóc! Cục Bột Trắng càng chấn kinh rồi, một đôi mắt to trừng đến tròn tròn, không thể tưởng tượng mà nhìn Lâm Hạ.

Ba ba, người là cùng An An nói giỡn sao?!
Cục Bột Trắng hoài nghi cực độ chỉ số thông minh của Lâm Hạ rớt tuyến, nhóc chạy nhanh tới đi gửi tin nhắn âm thanh cho Đường Ân Lãng, nói cho hắn biết hành vi dị thường vừa rồi của Lâm Hạ.

Di động Đường Ân Lãng vừa lúc đang ở trên tay, nghe được chuông báo nhắc nhở lập tức mở ra, liền thấy được là tin nhắn của Cục Bột Trắng.

Nghe xong từ đầu đến cuối, Đường Ân Lãng nhịn không được cười.


Trêu chọc con mình, Lâm Hạ lại chọc nhóc con rồi!
"Ba ba là đang đùa con đó." Đường Ân Lãng trả lời lại Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Nguyên lai ba ba là đang giỡn với An An! Cục Bột Trắng tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ba ba không phải biến ngốc là tốt rồi! Di, không đúng! Ba ba đùa mình?!
Cục Bột Trắng hậu tri hậu giác, tạc một thân mao.

Nhóc lúc lắc cái đuôi, nâng bước chân đi tìm Lâm Hạ "Vấn tội".

"Ngao ô!" Ba ba, vừa rồi người có phải hay không đang đùa An An! Cục Bột Trắng đè lại giày Lâm Hạ, muốn cho anh dừng lại, ý đồ khiến cho anh chú ý.

Lâm Hạ sáng sớm liền nhìn thấy Cục Bột Trắng hùng hổ, nghẹn cười ngồi xuống, sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, ôn hòa mà nói.
"Con cảm thấy vậy?"
"Ngao ô......" Hẳn là vậy đi, An An không biết......biểu tình Lâm Hạ thực bình tĩnh, một chút chột dạ đều nhìn không ra.

Cái này làm cho Cục Bột Trắng lúng túng, khí thế giảm một nửa.

"Ba xác thật là đang đùa con, thực xin lỗi." Lâm Hạ nhìn ánh mắt Cục Bột Trắng ngây thơ mờ mịt, không đành lòng lại trêu nhóc nữa.

"Ngao ô?" Ba ba vì cái gì muốn trêu An An? Cục Bột Trắng khó hiểu, ba ba tốt như vậy, vì cái gì thích trêu An An chứ?
"Bởi vì bảo bảo thực đáng yêu, đáng yêu đến làm ba ba muốn trêu chọc con." Lâm Hạ thích nhìn biểu tình và vẻ mặt mộng bức của Cục Bột Trắng, biểu tình kia đáng yêu đến không chịu nổi, làm người nhịn không được muốn hôn một cái.

"Ngao ô!" Vậy ạ, không có gì! Nguyên lai là An An quá đáng yêu! Cục Bột Trắng cảm thấy mỹ mãn rời đi, chạy đến ban công lầu hai phơi nắng.

Còn có......
Muốn yên lặng!
———
16/6/2020.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận