Bao Tử Sủng Vật Điếm


Lâm Hạ tâm huyết dâng trào, chụp một bức ảnh anh đang xoa nắn cái bụng múp míp của Cục Bột Trắng rồi gửi cho Đường Ân Lãng, bâng quơ mà nói cho Đường Ân Lãng anh muốn sờ thử bụng đại bạch hổ.

Đường Ân Lãng không hiểu được gửi lại một câu.
"An An ăn nhiều à?"
"......" Anh mới ăn nhiều! Lâm Hạ cười lạnh một tiếng, thật là một con hổ không hiểu phong tình.

"Không có, em đang chơi đùa cái bụng bảo bảo." Lâm Hạ vẫn trả lời lại hắn, nói như vậy hẳn là thực rõ ràng đi?
Đường Ân Lãng nhìn chằm chằm màn hình di động, rất muốn cái tay kia của Lâm Hạ sờ hắn.

"Anh cũng rất thích, trở về cho em chơi nhé?"
Lâm Hạ nhịn không được cười khúc khích, Đường Ân Lãng lúc này không chỉ minh bạch, còn chủ động nói ra, thật sự quá làm người kinh hỉ.

Tâm tình anh sung sướng, ngón tay lướt nhanh gõ chữ.

"Được ạ, đêm nay trở về em muốn chơi cho đủ."
"Ừ." Đường Ân Lãng sảng khoái đáp ứng, tưởng tượng đến lúc mình được Lâm Hạ sờ đến thoải mái dễ chịu, hắn liền gấp không chờ nổi.

"Ngao ô?" Ba ba, người đang cùng cha nói chuyện phiếm sao? Cục Bột Trắng thấy Lâm Hạ xoa bụng tốc độ tay biến chậm, liền mở to mắt thấy được Lâm Hạ đang chơi di động.

"Đúng vậy." Lâm Hạ đôi mắt nhìn xuống, ánh sáng dừng trên hàng lông mi dày dậm của anh, xuất hiện một cái bóng mờ nhợt nhạt.
Cục Bột Trắng lông mi giống anh, lớn lên vừa dài cừa dậm, đôi mắt thoạt nhìn đặc biệt có thần.

"Ngao ô!" An An cũng muốn cùng cha nói chuyện! Cục Bột Trắng bò dậy, tiến đến bên tay Lâm Hạ, nhóc cũng muốn cùng Đường Ân Lãng nói chuyện phiếm.

"Vậy con cùng cha trò chuyện đi." Lâm Hạ đem điện thoại để lại cho Cục Bột Trắng, sau đó dùng máy tính làm việc của mình.

Cục Bột Trắng liền ghé vào quầy dùng WeChat cùng Đường Ân Lãng nói chuyện phiếm, nói đến đoạn cao hứng sẽ hưng phấn đến ngao ô kêu to, dẫn tới Lâm Hạ nhịn không được quay qua nhìn nhóc.

Lâm Hạ nhìn Cục Bột Trắng cách di động cùng Đường Ân Lãng giao lưu, trong lòng vừa ngọt ngào lại có chút chua xót.

Ngọt ngào là bởi vì Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng cảm tình rất tốt, chua xót là bởi vì bọn họ rõ ràng ở cùng khu vực, lại bởi vì nguyên nhân công việc cơ hồ từ sớm đến tối cũng chưa gặp mặt, chỉ có thể thông qua di động trò chuyện.

Nghĩ đến chỗ này, Lâm Hạ nhịn không được cảm thấy mình may mắn, anh lựa chọn nghề tự do, tự mình mở cửa hàng làm ông chủ, mà không phải là dân văn phòng.

Anh không chỉ có công tác tự do, lại còn có có thể thời thời khắc khắc làm bạn với Cục Bột Trắng.

So với rất nhiều vị phụ huynh đi làm khác thì anh cỡ nào may mắn đây.

Cục Bột Trắng cũng thực hạnh phúc, bởi vì ba ba nhóc có thể tùy thời bồi nhóc, tuy rằng cha thì không thể thường xuyên bồi nhóc, nhưng so với các bạn nhỏ khác đã tốt hơn nhiều rồi.


Có bạn nhỏ cha mẹ phải đi làm, chỉ có buổi tối trở về, nếu trở về muộn quá, hài tử đều ngủ rồi.
......
Cục Bột Trắng cùng Đường Ân Lãng nói chuyện cho tới khi Đường Ân Lãng đi làm việc, nhóc buông di động, chạy đến bên ngực Lâm Hạ mãnh liệt cọ cọ, một thân lông mao mượt mà đều cọ rối loạn.

Nhưng Lâm Hạ biết, đây là biểu hiện vui vẻ của Cục Bột Trắng.

"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Lâm Hạ buồn cười điểm điểm cái mũi Cục Bột Trắng.

Phỏng chừng là Đường Ân Lãng cùng Cục Bột Trắng nói gì đó, nhóc mới có thể vui như vậy.

Bất quá vừa rồi Lâm Hạ bận làm bảng biểu, không chú ý nghe.

"Ngao ô!" Cha nói phải mua ba ba cùng An An một bộ kính râm! Cục Bột Trắng nhảy dựng lên, nâng trảo làm ra một cái động tác uy vũ khí phách.

Cục Bột Trắng thực hâm mộ diễn viên trong phim truyền hình mang kính râm, cảm thấy bọn họ thực khốc.

Nhưng Lâm Hạ không đi đến cửa hàng mắt kính, chuyện mua kính râm liền trì hoãn.

Vừa rồi khi nói chuyện phiếm hai hổ không biết như thế nào liền nói tới mắt kính, Cục Bột Trắng liền nghĩ tới kính râm.

Mông Chính ca ca, Tử Ngọc ca ca đều có kính râm, Hamster nhỏ ca ca đi Hải Nam cũng có kính râm, chỉ có nhóc cùng Lâm Hạ không có.

Lâm Hạ xác thật không có kính râm, bởi vì mở cửa hàng cùng chiếu cố Cục Bột Trắng, anh rất ít có cơ hội đi chơi, bình thường cũng không dùng đến, liền không có mua kính râm.

Ai ngờ, Đường Ân Lãng nghe xong liền tính toán mua kính dâm cho bọn họ, chờ sáng mai hắn mang hai ba con đi chọn kính râm.

Lâm Hạ đã biết, nhàn nhạt mà cười.

Chờ kính râm mua trở về, di động khẳng định lại thêm ảnh chụp của Cục Bột Trắng.

Bất quá, không biết Đường Ân Lãng có thể hay không theo chân bọn họ cùng nhau mua kính râm, một nhà ba người cùng mua kính râm du lịch nhất định thực phong cách......!
"Ngao ô......" Ba ba, đến lúc đó phải chụp cho An An ảnh mang kính râm, An An muốn chia sẻ cho mọi người xem......!Cục Bột Trắng lăn một cái, lại lăn trở về trong lồng ngực Lâm Hạ làm nũng.

"Ba đang nghĩ, con tự phụ như vậy là do đâu?" Lâm Hạ cười cười trêu nhóc.

"Ngao ô!" An An mới không phải tự phụ đâu, An An đây là thưởng thức! Cục Bột Trắng vẫy vẫy móng vuốt, biện giải.

Mông Chính ca ca cùng Tử Ngọc ca ca nói, bọn họ không gọi điều đó là tự phụ, nhiều nhất là tự mình thưởng thức thôi.

"......" Lâm Hạ không nhịn được bật cười, nhịn không được chọc vài cái vào tiểu lão hổ "Giảo biện", chọc đến mức tiểu lão hổ ngao ô ngao ô kêu lên.


Như thế nào lại có tiểu lão hổ đáng yêu như vậy! Lâm Hạ ở trong lòng âm thầm cảm thán, động tác xuống tay lại không có dừng lại.

Hai cha con ở thời điểm không khách nhân tới thì chơi đùa, có khách nhân liền ai làm việc đó.

Rất nhanh một buổi chiều qua đi, lại có thể tan tầm về nhà.

Đường Ân Lãng hôm nay tan tầm sớm, lại đây đón Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng về nhà.

Đường Ân Lãng từ nhà bà ngoại mang đến thịt hun khói, Lâm Hạ tính toán đêm nay làm cơm chiên thịt hun khói.

Đi vào siêu thị, Lâm Hạ mua cà rốt, rau dưa, đậu Hà Lan, hành, còn có thịt mà Cục Bột Trắng thích.

Cục Bột Trắng nhìn thấy thịt, cao hứng đến thẳng chụp móng vuốt.

Nguyên lai không phải chỉ có cơm chiên, tuy rằng cơm chiên ăn rất ngon, nhưng không có thịt thịt sẽ làm hổ buồn bực.

Về đến nhà, phu phu hai người phối hợp ăn ý, rất nhanh đem bữa tối làm ra.

Cục Bột Trắng ăn được cơm chiên thịt hun khói thơm ngào ngạt, lại gặm khối thịt thịt lớn, uống canh trứng rong biển, miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn.

Chờ Cục Bột Trắng ăn xong đã đầy mặt vấy mỡ, lông mao trắng tinh như tuyết trở nên dơ hề hề, còn dính thành một đoàn.

Đối với tiểu lão hổ dơ hề hề, Lâm Hạ không chút nào nương tay mà đem nhóc ném vào trong bồn nước ấm, rửa sạch sẽ mới có thể tiến bồn tắm.

Tắm rửa xong ra ngoài, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cùng nhau xem phim.

Phim mới của Liễu Thời Hoán, bọn họ nhất định phải theo dỗi.

Đường Ân Lãng tắm rửa xong biến thành hình thể đại bạch hổ rất thích hợp làm sô pha, để Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng dựa vào hắn, Lâm Hạ còn có thể một bên xem TV một bên chơi đùa cái bụng đại bạch hổ.

Đại bạch hổ bụng không có mềm mại như Cục Bột Trắng, ở dưới lớp lông mao màu trắng là cơ bụng rắn chắc.

Lâm Hạ sờ soạng một hồi, liền không muốn sờ nữa.

Bởi vì cứng, còn không bằng sờ chính mình.

Lâm Hạ rất ít rèn luyện, trên bụng có thịt mềm nho nhỏ.


Nhưng không phải thịt thừa, sờ lên mềm mại.

Cục Bột Trắng khi còn nhỏ, thích ghé vào trên bụng anh nhất.

Đại bạch hổ thấy Lâm Hạ buông tay, đôi mắt mị mị, có chút ảo não.

Bất quá, đại bạch hổ không chịu cô đơn dùng cái đuôi vừa thô vừa lớn câu lấy cánh tay Lâm Hạ, không chịu buông ra.

Lâm Hạ trên tay nhàm chán, liền chơi với cái đuôi đại bạch hổ.

Không nghĩ tới, hắn lại mở ra cánh cửa thế giới mới, đại bạch hổ có cái đuôi lông xù xù, xúc cảm rất tốt.

Lâm Hạ yêu thích không buông tay, đại bạch hổ mặc cho anh nghịch.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca thật soái! An An trưởng thành muốn khốc khốc giống Thời Hoán ca ca vậy! Xem xong TV, Cục Bột Trắng kích động nhảy dựng lên, hưng phấn mà hô.

"Ngao?" Đại bạch hổ trong lòng thực hụt hẫng, không phải nói đối tượng hài tử sùng bái là phụ thân nó sao, Cục Bột Trắng thích Liễu Thời Hoán này lại là chuyện gì xảy ra?
"Bất quá mà nói, Liễu Thời Hoán thật sự sẽ đến Giang Thành sao, không phải là nói giỡn đi." Lâm Hạ rối rắm mà nói, anh thực hy vọng Liễu Thời Hoán tới Giang Thành, nhưng Liễu Thời Hoán nói có khả năng chỉ là lời khách sáo.

"Ngao." Không biết, bất quá anh hiểu nó, hẳn là không phải lời nói vui đùa.

Đại bạch hổ trả lời, Cục Bột Trắng thuật lại.

"Ngao ô!" Cha nói, Thời Hoán ca ca hẳn là sẽ đến! Cục Bột Trắng cao hứng đến nhảy lên.

TV xem xong rồi, liền phải lên lầu ngủ.

Đại bạch hổ chở Cục Bột Trắng leo cầu thang, hình ảnh đặc biệt hỉ cảm, Lâm Hạ một bên nhịn cười một bên quay video.

Đồng thời nằm ở trên giường, đại bạch hổ kể chuyện cổ tích cho Cục Bột Trắng nghe, dùng chính là thú ngữ.

"Ngao......" Ngày xửa ngày xưa......!
Lâm Hạ nghe không hiểu, liền ngồi tính sổ sách.

Hôm nay thu vào giống nhau, nhưng vẫn là có lợi nhuận.

Trước mắt, sủng vật cửa hàng thu chi ổn định, không cần Lâm Hạ quá nhọc lòng.

"Tính sổ sách?" Đường Ân Lãng đem Cục Bột Trắng hống ngủ, không biết khi nào biến trở về hình người, lặng yên không một tiếng động đi đến phía sau Lâm Hạ, xem anh dùng ngòi bút xoát xoát xẹt qua trang giấy, lưu lại một loạt chữ viết thanh tú chỉnh tề.

"Tính xong rồi." Lâm Hạ đem bút bỏ vào túi đựng, sau đó đem notebook khép lại.

Xoay xoay cổ cùng tay, ngồi lâu mỏi mệt được giảm bớt.

"Có phải hay không so với anh kiếm ít hơn rất nhiều?"
"Đúng là ít hơn rất nhiều." Đường Ân Lãng khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt, từ sau lưng đem người ôm vào trong ngực.


"Bất quá, của anh chính là của em, kiếm nhiều kiếm ít cũng không quan hệ."
"Được rồi, không cần anh nuôi em và bảo bảo cũng có thể sống rất tốt." Lâm Hạ sâu kín mà nói, ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế trong lòng thực ấm áp.

Bất quá, anh nói cũng không sai.

Anh kiếm tiền, chỉ cần không cầm đi tiêu xài lung tung, có thể đủ cho anh cùng Cục Bột Trắng trải qua cuộc sống sinh hoạt khá sung túc đầy đủ.

Anh yêu cầu không cao, anh không hy vọng về cuộc sống nhà giàu xa vời, tồn tại như vậy cũng mệt mỏi.

"Anh vẫn luôn rất hối hận, nếu anh không rời đi, chúng ta đã không bỏ lỡ." Cũng không khiến em chịu khổ......!Đường Ân Lãng đặt cằm trên mái tóc mềm mại của Lâm Hạ, biểu tình ảm đạm.

Hắn gắt gao ôm Lâm Hạ, sợ như chỉ nhẹ buông là mất đi Lâm Hạ.

"Đừng như vậy." Lâm Hạ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay hắn, an ủi.

"Như vậy chưa chắc không phải một chuyện tốt, ngay lúc đó em khả năng sẽ không yêu anh, thậm chí còn sẽ hận anh......"
"Em nói đúng." Đường Ân Lãng nghĩ đến loại tình huống như vậy, lấy tính cách của hắn sẽ đem Lâm Hạ mạnh mẽ lưu tại bên người.

Nếu làm như vậy, Lâm Hạ sẽ hận hắn đi? Lâm Hạ nhìn như ôn hòa, nhưng trong xương cốt lại là cố chấp.

Em ấy có chủ kiến của chính mình, sẽ không dễ dàng thay đổi.

"Anh xem, chúng ta hiện tại là lưỡng tình tương duyệt, so cưỡng chế yêu đương không phải rất tốt sao?" Lâm Hạ cười cười, thoải mái mà nói.

"Cưỡng chế yêu đương?" Đường Ân Lãng có chút mê mang, này lại là cái từ mới gì.

"À......!Cái này không quan trọng." Lâm Hạ nói sang chuyện khác, ngượng ngùng cùng Đường Ân Lãng giải thích.

"Ngủ nhé?"
"Ừ." Vừa dứt lời, Lâm Hạ bị Đường Ân Lãng một phen bế lên, ôm kiểu công chúa.

"Buông tay!" Lâm Hạ cười khổ, đại nam nhân làm cái gì lại ôm kiểu công chúa, cũng không phải tiểu nữ sinh.

"Không buông, để anh ôm một chút." Đường Ân Lãng kiên quyết không chấp hành yêu cầu của Lâm Hạ.

"......" Lâm Hạ trong lòng cảm giác như bị que diêm cùng pháo thiêu đốt, một chút liền sẽ nổ tung.

"Ngoan." Đường Ân Lãng thanh âm sủng nịch đến cực điểm, dễ nghe đến phảng phất có điện lưu nhảy qua, cả người tê tê dại dại.

"Được rồi." Lâm Hạ không thể nề hà, chỉ có thể tùy hắn đi.

Tuy rằng hiện tại tư thế này thực cảm thấy thẹn, nhưng dù sao mình cũng không gặp người ngoài nên kệ......
—-
21/6/2020.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận