Lãnh Giác lắc đầu hoang mang, há miệng kêu “bee” mấy tiền liền, sau đó lăn đùng ra đất giãy đành đạch.
Quan nội thị Mèo mắt xanh vội vàng nhảy đến để cấp cứu.
Mọi người nhìn thấy cũng hoảng, ba chân bốn cẳng khiêng Lãnh Giác đến điện phụ.
Một lát sau Lãnh Giác mới dần hồi lại.
Mèo mắt xanh lập tức nhảy vào điện chính báo cáo, nói Lãnh Giác đã tỉnh rồi.
Vua Sói Tuyết nắm tay Liễu Tiêu dắt đến điện phụ để thăm Lãnh Giác, hỏi y làm sao thế, Lãnh Giác trả lời: “Đây là bệnh chung của dòng tộc ạ, tộc Dê của thần hầu như ai cũng mắc phải.”
Mèo mắt xanh ngạc nhiên hỏi, “Chẳng lẽ là động kinh?”
Lãnh Giác lắc đầu, đáp: “Không phải.”
“Thế thì là gì?”
“Say sói ạ.” Lãnh Giác đáp, “Dê có nỗi sợ sói khắc sâu trong gen.”
Vua Sói Tuyết nghe thế biết ngay là nói xạo, song hắn cũng không vạch trần mà chỉ mỉm cười.
Còn Liễu Tiêu thì lo lắng nói: “Trời ơi? Cậu bị say sói thật hả? Thế sao tộc cậu lại đưa cậu vào cung? Này há chẳng phải là đưa dê vào miệng…” Nói như vậy thì đưa Lãnh Giác vào cung chính là đưa dê vào miệng sói còn gì.
“Chính là như vậy.” Lãnh Giác nói, “Bởi lẽ đó ai trong tộc tôi đến cũng như nhau cả thôi.”
Mèo mắt xanh cũng ngẩn ra, “Thiệt hay giả đó? Sao các quan viên của tộc Dê đến bái kiến nào có thấy ai bị vậy?”
“Là vầy, mỗi loại dê lại có mức độ sợ sói khác nhau, nhưng đại đa số đều có thể khắc phục được.
Thành thực mà nói, bình thường kẻ hèn cũng thường gặp sói yêu, và phản ứng cũng không nghiêm trọng.
Nhưng đây là lần đầu tiên kẻ hèn được gặp một sói yêu oai phong dũng mãnh thế này nên khó kiềm chế được mình.
Ban nãy thật sự quá thất lễ, mong Đại vương thứ tội ạ.” Nói rồi, Lãnh Giác bước xuống giường và hành lễ với Vua Sói Tuyết.
Cả Mèo mắt xanh và Liễu Tiêu đều bị yêu ngôn quỷ ngữ kia làm cho sững sờ, lắp bắp nói: “Đại Vương đúng thật rất dũng mãnh…”
Vua Sói Tuyết nghe xong thì cười bảo: “Nếu đã vậy thì về sau tốt nhất nên ít tới bái kiến thôi, kẻo lại khiến cậu phát bệnh tiếp.”
“Kẻ hèn không dám.” Lãnh Giác trầm giọng đáp.
“Lam nhi, đưa bạn dê này về Xuân Quang Các.
Gọi bác sĩ đến khám cho cậu ấy nhé.” Vua Sói Tuyết dặn dò.
“Vâng ạ.” Mèo mắt xanh đáp vâng, sau đó đưa Lãnh Giác về Xuân Quang Các.
Thấy Mèo mắt xanh đưa Lãnh Giác về, Liễu Tiêu bèn nói: “Em, em cũng về ăn cơm đây ạ.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Em ở lại trò chuyện với bổn vương một lát đã.”
Liễu Tiêu đồng ý, đi qua ngồi lên giường tán gẫu với Vua Sói Tuyết.
Liễu Tiêu nhìn quanh bốn phía, mới sực nhớ ra đây chính là nơi mà bé và Vua Sói Tuyết gặp nhau lần đầu tiên.
Giường vẫn hệt như lúc đó, không có gì thay đổi, chỉ là bây giờ đã bị nhuốm mùi của dê.
Vậy nên… ai cũng có thể ngủ trên giường này ư?
Tự nhiên Liễu Tiêu có chút hốt hoảng.
Chỉ cần là phi tử thì đều sẽ được ngủ trên giường của Đại vương ư?
Suy nghĩ này khiến Liễu Tiêu thấy có phần không thoải mái.
Vua Sói Tuyết nắm bả vai bé rồi hỏi: “Dạo này học hành thế nào, có khó không?”
Nghe được câu này, cảm xúc kỳ quái trong lòng Liễu Tiêu tức khắc bay biến, thay vào đó là dâng lên một cảm giác mệt mỏi và bất lực khôn cùng.
Bé nặng nề gật đầu, đáp: “Khó lắm ạ!”
Vua Sói Tuyết an ủi bé: “Không sao hết, bổn vương đã bảo giảm độ khó xuống rồi.
Đừng lo, em sẽ theo kịp nhanh thôi.”
Liễu Tiêu tự nhiên dựa vào vai Vua Sói Tuyết, nói: “Nếu giảm độ khó rồi mà em vẫn không theo kịp thì sao?”
“Sao có thể thế được?” Vua Sói Tuyết nhìn vẻ mặt đau khổ của Liễu Tiêu, nói tiếp: “Bổn vương đã mời giáo viên giỏi nhất đến dạy, nhất định sẽ giúp em học hành thật giỏi.”
Liễu Tiêu gật đầu, “Tộc trưởng hay bảo em đần, không có học thức sẽ thiệt thòi.
Thật ra em cũng muốn học lắm chứ, chỉ là không có cơ hội…”
“Ai dám nói em đần?” Vua Sói Tuyết nói, “Tự mang đầu đến gặp bổn vương!”
“Ôi, Đại vương cũng không nghe giảng nhá!” Liễu Tiêu lắc đầu, “Hôm nọ thầy giáo vừa giảng xong, con người không thể tự xách đầu mình đi được.”
Chưa hết, Liễu Tiêu còn dẫn ra một ví dụ:
Trong các trường hợp sau, trường hợp nào có thể xảy ra:
A.
Người xưa truyền lại, Hạng Vũ có thể tự xách mình lên bằng cách nắm tóc của mình.
B.
Nếu trái đất mất đi trọng lực thì dù miệng cốc có úp, nước trong cốc cũng sẽ không bị chảy xuống.
C.
Phi hành gia đi bộ trong không gian cũng giống như đi bộ trên trái đất.
D.
Nếu một vật trượt xuống một mặt nghiêng thì phương của trọng lực tác dụng lên mặt nghiêng đó sẽ hướng xuống.
Vua Sói Tuyết gật gù bảo, “Giỏi lắm, không ngờ em còn nhớ được cả đề!”
“Nhớ đề cũng có ích gì?” Liễu Tiêu đau khổ ôm đầu, “Em có nhớ được đáp án đâu!”
Ngày nào Liễu Tiêu cũng chăm chỉ ôn bài và làm bài tập, đến cuối tuần kiểm tra, gặp câu nào quen là bé có thể nhận ra được ngay, “A câu này mình làm rồi!”, và chỉ một giây sau thôi, tinh thần bé sẽ lập tức tụt dốc không phanh vì: “Cơ mà đáp án là gì?”…
Vua Sói Tuyết khuyên nhủ bé, “Không sao hết, tuần sau chúng ta sẽ không học vật lý nữa.”
“Thật ạ?” Liễu Tiêu trợn to mắt, “Thế hóa thì sao?”
“Cũng không học.”
“Sinh?”
“Không học.”
Liễu Tiêu cảm động rớt nước mắt, “Thế học môn gì ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Toán văn anh.”
Liễu Tiêu lại đau đầu như chưa từng hết đau đầu.
“Được rồi, không nói chuyện học nữa.” Trông bộ dáng chau mày ủ rũ của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết bèn gợi sang chuyện khác, “Em thích làm gì?”
Liễu Tiêu đáp: “Em thích chạy trên núi.”
“Thế thì mình sẽ chạy.” Vua Sói Tuyết đứng dậy nói.
Liễu Tiêu chớp mắt mấy cái, sau đó “hú” lên một tiếng rồi nhảy phắt ra khỏi cửa sổ.
Vua Sói Tuyết lập tức chạy theo bé.
Liễu Tiêu nhìn thấy bức tường cao bên ngoài, bèn nhảy một phát qua.
Vua Sói Tuyết cũng nhảy qua theo bé.
Thấy Vua Sói Tuyết có thể dễ dàng chạy theo mình, Liêu Tiêu cũng thoải mái chạy nhảy theo ý thích hơn.
Vua Sói Tuyết vẫn chạy theo sau bé, trông như là cái đuôi thứ hai của bé vậy.
Hai người cứ thế nhảy tường vượt mái, chạy hơn nửa vòng cung và chạy đến khi mặt trời dần ngả về tây như lòng đỏ trứng gà.
Hai người ngồi trên mái ngói lưu ly, ngắm nhìn vệt nắng vàng nơi hoàng hôn rực rỡ.
Liễu Tiêu quay sang ngắm Vua Sói Tuyết, bỗng nhận ra mặc dù ánh nắng vàng đã phủ hết khuôn mặt, nhưng bé vẫn có thể nhìn được nước da trắng tựa tuyết phủ non cao của ngài.
Tuy đã được ánh mặt trời chiếu rọi, ấy nhưng nơi ngài vẫn lộ ra đôi nét lạnh lẽo.
Vua Sói Tuyết tuy dịu dàng, song vẫn có nét lạnh lùng từ tận trong xương tủy.
Liễu Tiêu chợt nhớ tới một câu là “Gần vua như gần hổ”.
Trước khi vào cung, mọi người ở tộc bé vẫn luôn miệng dặn bé, “Gần vua như gần hổ, bất kể Đại vương đối tốt với cậu bao nhiêu, cậu cũng không được sủng mà quên, phải luôn cảnh giác, như là ban đêm vào rừng ngủ ấy.”
Bé đã phản bác rằng: “Nhưng Đại vương là sói cơ mà, có phải là hổ đâu?”
“Sói thì lại càng sớm nắng chiều mưa trưa ẩm ướt hơn! Đã nghe câu ‘lòng lang dạ sói’ chưa?”
Liễu Tiêu giật mình, vô thức nhẩm thành tiếng: “Lòng lang dạ sói…”
Vua Sói Tuyết nghe được rõ bốn chữ này, bèn quay sang hỏi Liễu Tiêu: “Gì thế?”
Liễu Tiêu rùng mình một cái, đầu bỗng nảy số: “Em đang ôn lại thành ngữ mới học ạ…”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Sao lại học câu này? Đây là thành ngữ mang ý tốt à?”
Liễu Tiêu nhớ tới lời dạy bảo của bộ tộc mình rằng phải đôi khi phải biết nịnh hót vào, thế là bé vội nói: “Câu này có từ sói, chắc chắn là thành ngữ mang ý tốt!”
“Thật ư?” Vua Sói Tuyết trêu bé, “Thế em đặt một câu có dùng câu này cho ta nghe xem nào.”
Liễu Tiêu cứng mồm xoắn lưỡi, hồi lâu sau mới lắp ba lắp bắp được câu: “Lòng lang… dạ sói… đều… là nguyên liệu nấu ăn rất ngon ạ.”.