Mọi người đều biết “gỡ thẻ bài” chính là hình phạt nặng nhất đối với các phi tần.
Thẻ bài của Liễu Tiêu đã bị gỡ xuống một tuần.
Sự việc này đã bị leak lên diễn đàn Ngự sử đài, có người bình luận:【Cái này có phải ý là Vua Sói Tuyết đang trừng phạt Mỹ nhân vì tội lũng loại triều đình không?】
Cư dân mạng khác không đồng tình:【Nếu Vua Sói Tuyết quyết định trừng phạt Mỹ nhân Báo tuyết thì sao lại để Từ ngự sử ra oai phủ đầu trong triều như thế? 】
Một blogger trả lời【Chính xác, ông get đúng trọng điểm rồi đấy, trọng điểm ở đây chính là “ra oai phủ đầu”.
Tân vương vừa mới đăng cơ đã bị Ngự sử đại phu sờ gáy, mà tất nhiên tân vương phải muốn bảo vệ quyền uy của mình rồi, cho nên mới cho phép Từ ngự sử “ra oai phủ đầu”, và chuyện này không có tí liên quan gì đến Mỹ nhân Báo tuyết hết.
Hơn thế nữa, Đại vương cũng đã nhận ra hành vi của Mỹ nhân Báo tuyết là sai, song lại không thể thừa nhận công khai được, bởi vậy ngài mới bảo vệ báo tuyết ngoài mặt, còn đâu đằng sau thì hạ lệnh gỡ thẻ bài đấy】
【Quào, thì ra là thế! Đại vương đúng là nhìn xa trông rộng!】
Diễn đàn tiền triều bàn tán rôm rả nóng hừng hực, còn trong cung thì bình lặng không hề có một gợn sóng, bởi chẳng ai rảnh háng mà lên mạng hóng hớt, tất cả đều đang đầu bù tóc rối ôn thi.
Kỳ thi hàng tháng đã đến.
“Mong tất cả mọi người hãy coi mỗi lần thi như một kỳ thi cuối kỳ mà cố gắng! Kết quả của kỳ thi cuối kỳ sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của các vị chủ tử đang ngồi tại đây.” Quan nội vụ lãnh đạm nói.
Những lời này khiến Liễu Tiêu càng thêm lo lắng, bàn tay cầm bút cứ run bần bật.
Làm xong môn thi đầu tiên mà người bé vẫn không hết run.
Sau khi kết thúc thi văn, Liễu Tiêu cảm thấy linh hồn mình cũng đã bị rút sạch.
Nhưng dù là ai đi chăng nữa mà bị tra tấn bởi lĩnh vực mình không biết một tiếng liền tù tì như này thì không mệt bã người mới là lạ.
“IQ của em còn ổn không?” Thậm chí Liễu Tiêu còn bật thốt ra câu này sau khi rời khỏi phòng thi.
Sau khi thi xong, Liễu Tiêu thẫn thờ đi dọc ven đường như một kẻ dại khờ bỗng chốc mất đi ước mơ mà mình hằng theo đuổi.
Vịt Vàng và A Diệp đi theo sau bé, không dám lên tiếng hỏi bé thi thố ra làm sao.
“Ủa Tiêu mỹ nhân đây mà phải không?”
—— Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Liễu Tiêu, Vịt Vàng và A Diệp đồng loạt ngoảnh lại thì thấy Minh Hậu “già nhưng không già” đang thong thả bước tới, đi theo sau là mười sáu người hầu, phô trương hơn nhiều so với Liễu Tiêu chỉ mang theo hai người hầu.
Liễu Tiêu cúi người làm lễ: “Bái kiến Thái hậu.”
Minh Hậu cười bảo: “Đứng lên đi, Tiêu mỹ nhân.” Nói rồi, Minh Hậu tiếp tục nói: “Qua đây đi dạo với bổn cung.”
Liễu Tiêu đi theo cạnh Minh Hậu, cái đuôi lớn vung vẩy qua lại, bỗng bị Minh Hậu bắt lấy.
Minh Hậu vừa sờ nắn đuôi bé vừa bảo: “Ta nhớ cái đuôi của con quá đi mất.
Ta nhớ dạo trước có bảo con năng sang chơi với ông già này còn gì, sao mà chẳng chịu đến thế?”
Tuy tóc Minh Hậu đã bạc trắng, ấy nhưng dung mạo lại như tuổi đôi mươi, vậy nên giờ tự xưng là “ông già này”, thành thử nghe có phần chối tai.
Liễu Tiêu cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, thành thật đáp: “Con phải học bài.”
Không phải Liễu Tiêu không muốn đi thỉnh an Thái hậu, mà bé lực bất tòng tâm chứ bộ, đến cả thời gian thị tẩm bé còn chẳng có, lấy đâu ra thời gian mà múa may mấy cái lễ tiết này?
Minh Hậu cười bảo: “Thế chắc điểm thi của con cao lắm nhỉ?”
“Chưa chắc ạ.” Nhắc tới chuyện này là Liễu Tiêu lại thở dài sườn sượt, “Thì ra dù có chăm chỉ đến mấy cũng chưa chắc đã được đền đáp!”
“Cũng đúng ha.” Minh Hậu nói, “So với chăm chỉ thì trí khôn mới là vũ khí sắc bén.”
“Trí khôn?” Liễu Tiêu ngơ ngác nói, “Con không biết mình có cái này không nữa.”
Minh Hậu phì cười thành tiếng, “Đừng coi thường mình thế chứ.
Con đừng buồn, chỉ cần con đồng ý năng đến chơi với ta, ta cam đoan con sẽ không cần phải lo lắng về kỳ thi lần này.”
Liễu Tiêu sửng sốt, “Nhưng mai là thi nốt rồi, kiếm đâu ra khóa luyện thi cấp tốc hiệu quả nhanh như vậy chứ?”
“Tất nhiên là có.” Minh Hậu khựng chốc lát rồi mới hỏi, “Mai con thi môn gì?”
Liễu Tiêu đáp: “Toán ạ.”
Một môn có thể nói là không khác gì lăng trì đối với Liễu Tiêu.
Minh Hậu cất tiếng: “Mai ta sẽ cho LiLy đến làm giám thị.
Con thấy nàng thì đưa cho nàng cái này là xong.” Nói rồi, Minh Hậu bèn lấy ra một khối ngọc bội nhỏ từ trong tay áo rồi đưa cho Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu khó hiểu hỏi: “Miếng ngọc này có thể giúp được điểm cao ạ? Thần kỳ vậy ư?”
Minh Hậu cười nói: “Con thử phát là biết ngay thôi.” Khựng chốc, Minh Hậu lại hạ giọng thầm thì: “Nhưng mà con không được nói cho ai biết đâu đấy.”
Tuy Liễu Tiêu đang rất nghi ngờ, song bé vẫn nghe lời Minh Hậu không nói cho người khác biết.
Trong ngày thi hôm sau, giám thị ban đầu quả nhiên không đến, mà người đến là LiLy.
Liễu Tiêu hết sức ngạc nhiên, hỏi: “Giám thị Mèo con đâu rồi?”
“Hình như tối qua ai chơi thâm giấu chậu cát của cậu ta làm cậu ta phải chạy đến nhà vệ sinh của mèo to, thế là toang luôn, rơi xuống bồn cầu rồi chưa leo lên được.”
“Thật á?” Liễu Tiêu sửng sốt.
Đúng lúc này, LiLy bỗng lên tiếng: “Lúc thi nghiêm cấm thì thầm bàn tán!”
Mọi người vội vàng im bặt.
LiLy đi xuống phát đề thi cho từng người, rồi đến chỗ Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu ngẩn người, chợt nhớ ra lời dặn của Thái hậu, bèn moi ngọc bội ra đưa thẳng cho LiLy.
LiLy không ngờ Liễu Tiêu lại công khai đưa đồ cho mình như thế, đâm ra cũng sững cả người.
Cũng may LiLy là chiếu cũ, đã trải vô số lần nên bày vẻ mặt không chút dao động nhận lấy ngọc bội: “A, cảm ơn cậu, đúng là đồ của tôi rồi.
Cậu nhặt được ở đâu thế?”
“Dạ?” Liễu Tiêu ngẩn tò te.
LiLy nghĩ thầm: Đù mé nó đúng vớ phải đứa đần.
LiLy phát đề cho Liễu Tiêu xong thì xoay người đi luôn.
Mọi người đều không chú ý lắm đến cảnh tượng vừa nãy, bởi dù sao đây cũng là thi Toán!
Lãnh Giác giở trang đầu tiên của đề thi, thấy ngay câu đầu tiên là câu điền vào chỗ trống: [Trên sông có một cây cầu vòm hình parabol, mặt nước cách đỉnh vòm 5 mét, chiều rộng của sông là 8 mét.
Có một chiếc thuyền nhỏ rộng 4 mét, cao 2 mét trên sông, sau khi chất hàng thì phần thân thuyền nổi trên mặt nước cao 0,75 mét.
Vậy khi mặt nước dâng lên cách đỉnh vòm hình parabol bao nhiêu mét thì thuyền sẽ không thể đi qua được nữa? Đáp án là (…)]
Lãnh Giác nghĩ thầm “game là dễ”, nhanh chóng điền đáp án là (2) xuống đề thi.
Liễu Tiêu giở trang đầu tiên của đề thi, thấy ngay câu đầu tiên là câu điền vào chỗ trống: 1+1=(…)
Liễu Tiêu nghĩ thầm “game là dễ”, nhanh chóng điền đáp án là (2) xuống đề thi.
Sau khi kết thúc phần thi toán này, Liễu Tiêu cảm thấy đã lấy lại được niềm tin vào chỉ số IQ của mình rồi.
Thi xong, bé vội vàng đến điện Thanh Tước để thỉnh an Minh Hậu.
Thấy bé đến, Minh Hậu lại túm lấy đuôi của bé mà vuốt ve, cười hỏi: “Thế nào? Ta nói đúng chứ? So với cố gắng thì trí khôn quan trọng hơn nhiều.”
Liễu Tiêu đáp: “Cơ mà con thấy mình có thông minh đâu ạ?”
Minh Hậu hỏi: “Đề hôm nay con có biết làm không?”
“Cũng có.” Liễu Tiêu đáp xong, nghĩ lại vẫn còn cảm thấy khó tin với bản thân.
Minh Hậu nói ngay: “Thế là thông minh rồi đấy.”
Liễu Tiêu cân nhắc một hồi, mới bảo: “Nhưng đề dễ thế này chắc ai cũng làm được nhỉ? Thế thì xếp hạng của con cũng chẳng tăng lên được rồi.”
“Con thấy dễ nhưng chưa chắc đứa khác đã thấy dễ giống con.” Minh Hậu cuốn đuôi của Liễu Tiêu quanh cánh tay mình, cười bảo: “Con phải tin tưởng chính mình chứ.”
Liễu Tiêu nhìn cái đuôi to xù đang bị Minh Hậu vần vò đủ kiểu của mình, đáp: “Nhưng… xưa giờ đều là người ta thấy dễ, con thấy khó, chứ nào có con thấy dễ, người ta thấy khó bao giờ đâu?”
Minh Hậu: “Nói cho con chuyện này, điều quan trọng nhất không phải là cần cù, cũng chẳng phải thông minh, mà là quyền lực.”
Liễu Tiêu sững sờ, càng thêm lơ tơ mơ.
Minh Hậu kéo nhẹ đuôi Liễu Tiêu, Liễu Tiêu theo đà ngã ra giường.
Minh Hậu nhàn nhạt nói: “Con thi cả sáng cũng mệt rồi nhỉ.
Chúng ta đi ngủ nhé?”.