Thú thật là Liễu Tiêu nào có hiểu cái nghi lễ cởi quần áo khi nhận tội là cái chi mô, nhưng nếu đó là điều Đại vương nghiêm túc yêu cầu thì chắc là đúng nhỉ?
Có lẽ là do đã trải qua nhiều lần “thị tẩm” nên Liễu Tiêu đã không còn kháng cự chuyện cởi quần áo trước mặt Đại vương nữa, vậy nên bé thành thạo cởi áo dài màu xanh lục bên ngoài, để lộ làn da trắng nõn bên trong.
Vua Sói Tuyết ngồi xuống sập gỗ, ngoảnh sang thấy Liễu Tiêu vẫn đang qùy bên cửa, bèn lên tiếng gọi: “Lại đây.”
Liễu Tiêu trần như nhộng quỳ đến, cái đuôi xù kéo lê trên thảm lông phát ra tiếng xào xạc như gió thổi qua tán lá.
Vua Sói Tuyết ngả ra thành sập, tựa hồ có hơi mỏi mệt.
Nhìn thấy Vua Sói Tuyết như đang nghỉ ngơi, Liễu Tiêu không dám lên tiếng quấy rầy.
Bé nín một hơi dài, quỳ trên mặt đất chẳng dám nhúc nhích tẹo nào.
Liễu Tiêu quỳ mà lòng đau vô ngần.
Tuy thảm lông rất êm, quỳ cũng chẳng đau đớn gì cho cam, song trái tim bé thì nhức nhối không tả nổi.
Vua Sói Tuyết chợp mắt một lúc, rồi mới chậm rãi mở mắt, cất tiếng: “Sao em không nói gì?”
“Tiểu nhân không dám.” Liễu Tiêu cúi gằm mặt lí nhí, “Sợ mạo phạm Đại vương!”
Vua Sói Tuyết cười: “Em thì mạo phạm cái gì?”
Liễu Tiêu đáp: “Tiểu nhân cũng không biết.”
Vua Sói Tuyết hỏi: “Thế em đã biết tội chưa?”
Liễu Tiêu ngơ ngác đáp: “Tiểu nhân… cũng không biết ạ.”
Trông dáng vẻ ngây ngốc của Liễu Tiêu, Vua Sói Tuyết cũng chỉ có thể thở dài, “Vậy sao em lại hốt hoảng như thế?”
“Em… em đang lo…”
“Lo lắng gì?” Vua Sói Tuyết gặng hỏi, “Nói đi.”
Liễu Tiêu bèn đáp: “Em lo nếu còn không về ôn bài thì ngày mai thi…”
Vua Sói Tuyết hít không nổi mà thở cũng không xong, bất lực ngã xuống giường, xua tay nói: “Đi đi!”
“Đại, Đại vương?” Liễu Tiêu thấy Vua Sói Tuyết mất hứng như thế thì lòng dạ lại càng thêm thấp thỏm.
“Đi đi.” Vua Sói Tuyết nói, “Về cung của em đi.”
Liễu Tiêu càng thêm hoang mang, nhưng lại chẳng biết phải làm sao cho phải, cuối cùng vẫn nghe lời Vua Sói Tuyết mà hành lễ rồi rời đi.
Vua Sói Tuyết ngẩng đầu lên nói với theo: “Mặc quần áo vào trước đã.”
“A, vâng thưa Đại vương.” Bé quên xừ mất…
Liễu Tiêu nhanh nhẹn tròng quần áo xong thì về lại Xuân Quang Các.
Bữa tối được dọn lên, song Liễu Tiêu cũng chẳng ăn được bao nhiêu —— chuyện này khiến Vịt Vàng cả A Diệp hãi hồn chim én —— Liễu Tiêu mà cũng chán ăn thịt á? Trời ơi sự việc động trời đó.
Hai người vội vàng hỏi: “Sao chủ tử ăn ít thế? Bị ốm rồi chăng?”
Liễu Tiêu lắc đầu đáp: “Không sao, em đang chán thôi.”
Hai người họ nghĩ Liễu Tiêu chán là do kỳ thi ngày mai, bèn hết lòng an ủi Liễu Tiêu ôn tập thật tốt, mai thi xong là lại được oánh chén xả láng.
Song hiện tại tâm trí của Liễu Tiêu nào có ở trên sách vở, mà đang chỉ nghĩ đến thái độ hôm nay của Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết tự nhiên trở nên lạnh nhạt với bé khiến bé buồn quá.
Càng buồn lại càng ảo não, bài vở cũng chẳng xem được chữ nào, cứ ngồi thở ngắn than dài mãi.
Thấy thế, A Diệp đành phải hỏi bé: “Có chuyện gì vậy chủ tử?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát rồi bắt đầu kể: “Hình như em đắc tội Đại vương rồi, Đại vương đang giận em.”
“Trời ạ!” A Diệp sợ bay màu, “Chuyện lớn như thế mà sao giờ người mới chịu nói hả?”
Liễu Tiêu đáp: “Em… em muốn về ôn bài để mai thi xong đã…”
A Diệp chợt nhức hết cả thái dương, mãi lâu sau mới xả ra một tràng: “Chủ tử bị ngốc đúng không? Với trình độ của người thì có ôn cũng vẫn thế, chắc chắn điểm thi lần này thấp tè à.
Nhưng mà chả sao sất vì nếu Đại vương thích người thì chắc chắn cuộc sống của người sẽ dễ dàng hơn rất nhiều! Còn nếu làm phật lòng Đại vương thì sao có thể sống trong chốn thâm cung này được nữa đây?”
Liễu Tiêu được A Diệp xả cho một tràng thì như được đả thông trí não, vội nói: “Đúng rồi, bài vở sao mà quan trọng được hơn Đại vương chứ!”
“Đúng rồi,” A Diệp nói, “Người phải lấy Đại vương làm trọng mới đúng!”
Rốt cuộc Liễu Tiêu cũng vỡ lẽ ra ban nãy mình ngu ngốc cỡ nào.
Dạo này bé bị thi cử hành cho bã người, lúc ăn cũng nghĩ, ngủ cũng nghĩ, bởi vậy mà Vua Sói Tuyết không vui bé cũng chẳng nhận ra.
Này quá là sai rồi còn gì, bé phải làm cho Vua Sói Tuyết vui vẻ mới là đúng!
Đợi đến lúc bé nghĩ thông suốt thì Vua Sói Tuyết đã âm chục độ C hơn nửa ngày rồi, khiến Lang Sơn Tuyết Điện cũng như chìm trong thời kỳ băng giá.
Cáo Đỏ cùng Mèo mắt xanh đứng bên mà run lẩy bẩy, chỉ sợ bị điểm danh.
Vua Sói Tuyết nhìn hơn nửa đống tấu chương đã duyệt xong, “Nhiệm vụ chuyên cần” hôm nay hoàn thành vượt mức và đã mở khóa huy hiệu mới, thế nhưng hắn không sao vui cho nổi.
Hắn quăng mạnh máy tính bảng, Cáo Đỏ không đỡ kịp làm máy tính rơi xuống đất vỡ tan màn hình.
Cáo Đỏ vội vàng quỳ xuống nói: “Thưa Đại vương, nô tài sai rồi ạ…”
“Sai rồi, ông biết sai ở đâu không?” Vua Sói Tuyết lạnh lùng nói.
“Nô tài…” Cáo Đỏ biết mười mươi mình bị giận cá chém thớt, song cũng chỉ có thể đáp theo khuôn mẫu, “Nô tài tội đáng muôn chết!”
Vua Sói Tuyết hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Lúc đi qua điện phụ, chợt nghe thấy có vài tiếng động nhỏ bên trong.
Thấy vậy, hắn bèn xoay người, chắp tay sau lưng đi vào điện phụ.
Vua Sói Tuyết thấy trong điện phụ đèn đuốc sáng trưng thì đẩy cửa ra, đập vào mắt hắn là cảnh Liễu Tiêu đang quỳ dưới ánh đèn.
Liễu Tiêu ngước mắt lên thấy Vua Sói Tuyết, bèn rụt rè bảo: “Đại vương… tiểu nhân đến nhận tội ạ… Rất thành khẩn, ngài xem… quần áo cũng cởi hết rồi…”
Tuy bé không biết cởi quần áo là cái nghi lễ gì, nhưng nếu Đại vương đã nói thì chắc chắn là đúng!.