“… Mười bảy…” Giọng của Vua Sói Tuyết bất ngờ dừng lại.
Liễu Tiêu đợi số mười tám mãi mà chẳng thấy vang lên thì hết sức kinh hãi, trợn tròn mắt hỏi: “Sao lại không có mười tám?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Ta đang định hỏi em đây, sao em lại hỏi ta?”
Mặt Liễu Tiêu “xoẹt” phát trắng bợt như giấy: “Dạ… em… em… không biết…”
“Em lại không biết?” Vua Sói Tuyết nói, “Sao cái gì em cũng không biết thế?”
Liễu Tiêu hoang mang hoảng hốt, lại nhớ đến những gì Vua Sói Tuyết nói đêm qua, rằng nếu bé để mất dù chỉ một viên thì sẽ trị tội bé.
Liễu Tiêu hết sức đau khổ: “Trời ơi… em không biết thật mà! Phải làm sao giờ?” Nói rồi, Liễu Tiêu mềm oặt ngã vào vai Vua Sói Tuyết, nói: “Đại vương, ngài phạt em đi ạ!”
Vua Sói Tuyết vốn chỉ muốn trêu Liễu Tiêu thôi, ai dè trông bé khổ sở thế này thì lại không nỡ, đành phải lấy trong túi áo ra viên ngọc còn lại: “Ta giấu đi đó.”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Đại vương giấu kiểu gì thế?”
“Ta đếm hai lần mười lăm.” Vua Sói Tuyết cười mỉm, “Em không phát hiện ra.”
Liễu Tiêu không biết thật, đực cả mặt ra: “Ngài đếm hai lần mười lăm?… Đại vương học toán còn dốt hơn cả em?”
Nghe bé nói vậy, Vua Sói Tuyết phì cười rồi ôm Liễu Tiêu vào lòng, nói: “Ừ, vừa thấy Mỹ nhân là bổn vương quên luôn cả cách đếm…” Dứt lời, Vua Sói Tuyết cúi đầu đặt lên môi bé một nụ hôn.
Thái y vẫn đang đợi bên ngoài, dược sĩ bước đến hỏi thái y: “Ban nãy giám thị Mèo nhỏ nói Mỹ nhân bị bệnh mà phải không? Sao thái y còn chưa vào khám? Không vào nhanh, trì hoãn khám bệnh kẻo ăn phạt không dậy nổi á.”
Thái y lườm cậu ta, “Chú em thì biết cái gì.
Giờ mà mò vào mới là ăn phạt không dậy nổi đấy!”
Dược sĩ sờ mũi rời đi.
Đợi một lúc lâu sau, phải đến khi không nghe thấy tiếng gì bên trong nữa, thái y mới bắt đầu gõ cửa.
“Vào đi.” Vua Sói Tuyết nói.
Thái y đẩy cửa vào, cung kính thỉnh an Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu.
Vua Sói Tuyết miễn lễ cho ông.
Thái y vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu mỹ nhân đang ngồi trên giường bệnh dựa đầu vào vai Vua Sói Tuyết, người đắp kín chăn, ấy nhưng sắc mặt thì ửng đỏ bất thường, còn thở dốc nữa.
Thái y thấy vậy thì lập tức mắng mình: Đậu má nó, ông đây vẫn đến sớm rồi!
Thái y bước tới, gắng sức để không chú ý tới động tĩnh dưới chăn, hệt như người mù, chỉ chăm chú bắt mạch cho Liễu Tiêu.
Còn Liễu Tiêu thì căng thẳng muốn chết, chỉ sợ thái y phát hiện ra động tác phóng túng của Vua Sói Tuyết dưới chăn.
Mặt bé đỏ như cà chua chín, còn Vua Sói Tuyết thì bình tĩnh như không, miệng nói kệ nói, tay làm vẫn cứ làm.
“Tiêu mỹ nhân… mạch đập rất nhanh.” Thái y vừa vuốt râu dê vừa phán.
Liễu Tiêu càng thêm căng thẳng, lưỡi như thắt nơ, không thốt được câu gì.
Vua Sói Tuyết hỏi với vẻ quan tâm: “Không sao chứ?”
Thái y cười đáp: “Không có vấn đề gì, thanh niên thi thoảng bị vậy âu cũng rất bình thường.”
Vua Sói Tuyết lại sờ trán Liễu Tiêu rồi nói: “Nhưng người em ấy nóng lắm.”
“Lúc mới vào viện dược sĩ đã đo nhiệt độ cho Mỹ nhân và thấy bình thường rồi.” Thái y đáp, “Nếu Đại vương không yên tâm thì có thể gọi dược sĩ đến đo lại ạ.”
“Thôi không cần đâu, ta tin tưởng nghiệp vụ của thái y.” Vua Sói Tuyết gật đầu, nói tiếp, “Thế khanh xem tình hình Mỹ nhân như này có về thi tiếp được không?”
Thái y nhìn cái chăn trên giường thì suýt xúc động đậy mà xốc tung lên, chửi thầm: Hai cái tên dị hợm này, ngoài kia bạt ngàn bụi chuối thỏa sức hú hí, cớ vì sao lại cứ phải chui vào cái chỗ này mà “mài gỗ đánh lửa” vậy hả! Có thể tôn trọng nơi thần thánh như bệnh viện được không!
“Dạ không nên thi tiếp đâu.” Thái y đáp, “vẫn nên về phòng nghỉ ngơi thì hơn.”
“Nếu thái y đã nói vậy,” Vua Sói Tuyết quay sang bảo Liễu Tiêu, “Mỹ nhân về nghỉ ngơi cho khỏe nhé?”
“Ưm…” Liễu Tiêu cắn môi dưới, như đang gắng chịu đựng chuyện gì.
“Không cần lo lắng chuyện thi cử,” Vua Sói Tuyết lại bổ sung thêm câu.
Thái y là người thức thời, vội bảo: “Thần sẽ đi viết giấy khám bệnh và xin miễn thi cho Tiêu mỹ nhân.”
“Được, làm phiền thái y rồi.”
“Thần đi làm ngay.” Trông hai người họ tình tứ mà thái y chua hết cả lòng mề, vội vàng nhấc hòm thuốc lượn nhanh khỏi phòng bệnh, đến văn phòng in giấy miễn thi cho Liễu Tiêu.
Thật lâu sau, Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết mới ra khỏi phòng.
Bước chân của Vua Sói Tuyết vẫn phóng khoáng như cũ, còn Liễu Tiêu thì cúi gằm mặt đi theo, trông hệt cô vợ nhỏ đang mắc lỗi lầm gì.
Thái y trông mà lắc đầu cảm khái: Đại vương nhiệm kỳ này nhiều chiêu trò quá.
Hai người ra đến cổng bệnh viện, Vua Sói Tuyết bước lên kiệu trước.
Liễu Tiêu đứng dưới giương mắt nhìn, nói: “Em lấy di động đặt kiệu về sau, ngài cứ về cung trước đi ạ, không cần chờ em đâu.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Thế thì bao giờ mới được về? Em đang ốm, lên đây ngồi với ta luôn đi.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, sau rồi lắc đầu đáp: “Không được đâu ạ, hôm nọ tiết văn bọn em vừa học về tích ‘Từ chối lên kiệu vua là đức tính tốt’ của Ban Tiệp dư xong.”
“Các em học cả cái này cơ à?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Chả là trong chương trình học ngữ văn của họ có học về tác phẩm văn học cổ điển.
Bởi nhập gia tùy tục mà, cho nên giáo viên đã chọn mấy bài nói về đức tính của phi tần ngày xưa để giảng dạy cho họ.
Tiết hôm nọ là giảng đến tích Ban Tiệp dư, hiền phi nổi danh một thời đã từ chối đi chung kiệu với hoàng đế, bảo đây là một đức tính tốt mà phi tần nên học theo.
Tuy ngữ pháp của Liễu Tiêu không giỏi, nhưng đạo lý thì bé vẫn nghe hiểu rõ ràng.
“Nói tóm lại là thầy bảo cả lớp phải học tập Ban Tiệp dư.” Liễu Tiêu đáp.
“Hiếu học là tốt, nhưng học mấy cái không ai thích làm gì?” Vua Sói Tuyết khẽ cười, sau đó kéo Liễu Tiêu lên ngồi lên đùi mình, “Mỹ nhân của bổn vương muốn cười, muốn đùa, muốn giận hay mắng gì cũng được hết.”
Cỗ kiệu khởi động đi về phía trước.
Kiệu của Đại vương là thứ cao, sang và hoa lệ nhất trong hoàng cung.
Liễu Tiêu ngồi trên đó, cảm thấy mới lạ quá chừng.
Bé vòng tay ôm cổ Vua Sói Tuyết rồi nói: “Cơ mà từ chối lên kiệu vua mới là đức tính tốt, em như này là không có đạo đức phải không?”
Vua Sói Tuyết bật cười, “Đừng nghĩ mấy thứ này nữa.”
Kiệu vua đi đến cổng Xuân Quang Các, Vua Sói Tuyết đưa bé xuống kiệu, không quên dặn dò: “Nếu em bị ốm thì phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, đêm nay sẽ không gọi em đến thị tẩm.”
Liễu Tiêu ngớ ra: “Tối nay không thị tẩm ạ?”
Vua Sói Tuyết phì cười: “Sao? Muốn thị tẩm lắm à?”.