“Trò gì khác ạ?” Liễu Tiêu hệt một đứa trẻ con luôn thấy hiếu kỳ với thế giới.
Vua Sói Tuyết đáp: “Em với bạn hay chơi gì, bổn vương sẽ chơi cái đó cùng em.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: “Bọn em chơi đấu vật.”
“Được, mình sẽ chơi đấu vật.”
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu vật nhau trên tấm thảm lông ở điện phụ.
Liễu Tiêu học thì dốt đặc cán mai nhưng đánh vật thì đúng là rất ra gì và này nọ.
Hồi còn ở trên núi đã hiếm gặp địch thủ, tiếng tăm lừng lẫy, bà con cô bác già trẻ gái trai trong thôn ai mà chẳng biết “Nhị Ngốc” rất lợi hại.
Đến khi vào cung, trong giờ ra chơi trên trường, Liễu Tiêu cũng sẽ chơi trò này với mấy bạn thú săn mồi khác.
Khổ nỗi bây giờ chẳng còn ai chịu chơi với bé nữa rồi.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tiêu đấu vật tay đôi với Vua Sói Tuyết.
Trông tướng tá văn nhã của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu những tưởng hắn chỉ là gà mờ, ai dè vừa mới ra chiêu, bé đã nhận ra Vua Sói Tuyết chính là hạng cao thủ.
Hai người vật nhau một lúc lâu, cuối cùng Liễu Tiêu bị Vua Sói Tuyết quặp lấy eo vật ngã xuống thảm.
Liễu Tiêu dốc sức lật mình, song bị ép đến thở không nổi, hai chân đá loạn xạ, trông như bé thỏ đang bị xách tai.
“Đã chịu thua chưa?” Vua Sói Tuyết khóa cứng Liễu Tiêu trên sàn, cười hỏi bé.
Liễu Tiêu vội vã hô lên: “Chịu, em chịu.”
Bấy giờ Vua Sói Tuyết mới buông Liễu Tiêu ra.
Liễu Tiêu vừa bị ép đến khó thở, giờ được thả ra thì lập tức vung vẩy tay chân rồi duỗi eo, thốt lên: “Đại vương đấu vật giỏi quá!”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Em cũng rất giỏi, chỉ là chưa từng được huấn luyện bài bản nên thiếu kỹ năng thôi.”
Liễu Tiêu nghe thế thì mở mắt tròn xoe, hớn hở hỏi lại: “Cái này có cả hệ thống huấn luyện á? Huấn luyện như nào ạ?”
“Em muốn học không?” Vua Sói Tuyết hỏi bé.
“Muốn ạ!” Hai mắt Liễu Tiêu bừng sáng, “Cái này còn thích hơn học văn cả tiếng anh nhiều!”
Thế là chỉ vài ngày sau, thầy chủ nhiệm Mèo Con đã đăng thông báo nói rằng để thúc đẩy sự phát triển toàn diện cả về thể chất lẫn tinh thần của học sinh, nhà trường quyết định sẽ bổ sung thêm các lớp giáo dục thể chất để học xen kẽ với ba môn chính là Toán Văn Anh.
Thầy thể dục là Báo đốm yêu, một cựu huấn luyện viên đã nghỉ hưu, hồi còn trẻ là võ sư nổi tiếng.
Thầy Báo đốm yêu hướng dẫn mọi người nhảy cao.
Mấy phi tần điệu đà bước lên vận hết sức lực để nhảy, song đều bật tay va xà ngang chứ nào có bật chân.
Báo đốm yêu thấy thế thì gọi: “Tiêu mỹ nhân, qua nhảy thử xem.”
Liễu Tiêu sững sờ, nhấc chân chạy tới rồi nhảy một phát qua, hoàn toàn không thấy khó khăn ở đâu.
Báo đốm yêu gật đầu khen ngợi: “Khá lắm! Rất có thiên phú!”
Tuy Tuy không phục, bèn chạy tới bật nhảy và cũng qua chỉ trong một lần, rất khá.
Báo đốm yêu quay sang bảo mọi người: “Cả lớp thấy đấy, cái này rất là dễ, cả hai vị chủ tử đều nhảy qua rồi kìa.”
Bạch Quyên không khỏi oán trách: “Hai người họ là động vật ăn thịt, sao mà giống nhau được…”
Còn chưa dứt câu, đã nghe thấy Lãnh Giác “hí” lên một tiếng rồi nhảy vọt qua xà ngang, nhảy xong còn ngoảnh lại kêu “bee”.
Báo đốm yêu: “Cả lớp thấy đấy, dù là động vật ăn thịt hay ăn cỏ thì đều có thể làm được!”
Bạch Quyên tức cái lồng ngực, không cãi được câu nào.
Một người khác lên tiếng: “Ôi, đó là thiên phú của chủng tộc mà! Bọn em không học được đâu, sao bọn em có thể học nó được chứ?”
Báo đốm yêu nói: “Bây giờ đang đẩy mạnh giáo dục phát triển toàn diện, cả thể dục và các môn văn hóa đều sẽ được tính vào thành tích cuối kỳ, các vị có muốn học không?”
Mấy phi tần này không còn gì để nói, đành phải học hành hẳn hoi.
Báo đốm yêu dạy một vài động tác cơ bản xong thì để cho mọi người tự do luyện tập.
Mọi người vẫn đang cạch xít Liễu Tiêu, Liễu Tiêu cũng đã học xong, đành lẻ loi ngồi xuống bồn hoa mà thẫn thờ, dõi mắt trông các bạn đang vây quanh Tuy Tuy học hỏi bí quyết rồi cười nói rôm rả.
Bé hâm mộ hết biết, bụng bảo: “Tuy Tuy vừa học giỏi ba môn chính vừa giỏi thể thao, nhân duyên cũng tốt nữa…”
Một lát sau, Tuy Tuy mỉm cười bước đến chỗ Liễu Tiêu, kéo bé lên rồi hỏi: “Cậu có nhảy được lên cái cây đó không?”
Các phi tần thấy Tuy Tuy kéo Liễu Tiêu thì cũng ghé mắt sang nhòm.
Liễu Tiêu ngẩn ra, hỏi lại: “Cây nào cơ?”
Tuy Tuy chìa tay chỉ về cái cây cao khoảng ba mét cách đó không xa, “Cây đó đó.”
Liễu Tiêu bước đến, hơi nhún chân rồi bật người nhảy lên chạc cây một cách dễ dàng.
Mọi người há hốc mồm, hô lên: “Giỏi quá!”
Tuy Tuy nói: “Không thế thì gì? Tiêu mỹ nhân quá là giỏi!”
Thấy mọi người tươi cười vây quanh mình, Liễu Tiêu vừa vui vừa cảm động hết sức.
Đã lâu lắm rồi bé không được đón nhận như này, vậy nên chỉ một xíu công nhận từ bạn bè đồng trang lứa thôi cũng là một điều vô cùng đáng quý đối với bé.
Dưới sự dẫn dắt của Tuy Tuy, mọi người dường như đã quên đi chuyện Liễu Tiêu “gian lận”, và dần dần bắt đầu chấp nhận Liễu Tiêu một lần nữa.
Liễu Tiêu cực kỳ biết ơn Tuy Tuy, hai người trở thành bạn thân của nhau.
Bé cũng hay mời Tuy Tuy đến Xuân Quang Các làm khách, ngược lại, bé cũng năng đến Bích Liên Quán của Tuy Tuy để chơi.
Hôm nay Liễu Tiêu đến Bích Liên Quán chơi, bỗng nghe thấy tiếng khóc rấm rứt của Tuy Tuy.
Bé vội vàng lần theo tiếng khóc đến bờ ao, thấy Tuy Tuy đang ngồi đó rơi lệ.
Liễu Tiêu ngạc nhiên tột độ, quan tâm hỏi bạn: “Sao cậu lại khóc thế Tuy Tuy?”
Tuy Tuy khóc nấc lên: “Hức hức hức… Tớ một lòng ngưỡng mộ Đại vương nhưng ngài chưa bao giờ gọi tớ thị tẩm… hức hức hức… nên tớ buồn lắm cậu ạ.”
Liễu Tiêu sững sờ.
Tuy Tuy tiếp tục nghẹn ngào nói: “Tớ hâm mộ cậu lắm, cậu được hầu hạ Đại vương… còn tớ… tớ, tớ…” Nói được đến đây lại khóc òa lên: “Hu hu hu…”
“Cậu, cậu đừng khóc mà.” Liễu Tiêu cũng bối rối, lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho Tuy Tuy, “Hầu hạ Đại vương cũng chẳng phải chuyện gì tốt đâu, mệt lắm, còn bị trì hoãn học hành nữa!”
Tuy Tuy nghe thế thì suýt trợn mắt tốc quần lên chửi: Đũy mẹ mài đang khoe khoang đấy hả?
——–
Đã một tháng trôi qua kể từ “vụ gian lận thi cử rầm rộ” của Liễu Tiêu, và lệnh cấm túc của Thái hậu cũng đã kết thúc.
Ngay khi được dỡ bỏ lệnh cấm, y đã đích thân đến Lang Sơn Tuyết Điện để đọc bản kiểm điểm, bày tỏ sự hối hận của mình với Đại vương.
Minh Hậu đứng dưới bậc thềm trong Ngự thư phòng đọc bản kiểm điểm, nhưng Vua Sói Tuyết lại xua tay ngăn lại, “Khỏi cần đọc, bổn vương chỉ muốn biết tại sao Thái hậu lại phải phạm phải một sai lầm vô nghĩa như thế?”
Minh Hậu mỉm cười, bảo: “Ta ở nơi thâm cung này cũng coi là người từng trải, biết đám Ngự sử đại phu kia rảnh rỗi không có việc gì làm, thể nào cũng lượn đến để thể hiện cái sự công chính nghiêm minh của mình.
Nếu Đại vương thực lòng muốn tốt cho Tiêu mỹ nhân thì đừng nên sủng ái mình cậu ấy để kẻ khác nắm được chuôi.
Ta thấy Tuy Tuy dung mạo xuất chúng, thông minh lanh lợi, lại là con dân tộc hồ ly, một khi được sủng ái, ắt sẽ trở thành một cái bia ngắm lý tưởng.
Khi ấy Tiêu mỹ nhân có thể vô tư không lo, nếu không, với con người của Tiêu mỹ nhân, ngài càng nhất mực sủng ái cậu ta thì càng đẩy cậu ta vào thế vạn kiếp bất phục đấy.”
Vua Sói Tuyết mỉm cười, song mặt mũi lại không chút cảm xúc, “Thái hậu quả là hết lòng với lục cung.”
“Chuyện phải làm mà.” Minh Hậu nói, “Ai gia đã tự chủ trương đưa Tuy Tuy đến cùng, giờ đang ở thiên điện chờ Đại vương.
Mời Đại vương hãy đưa ra lựa chọn sáng suốt.” Nói rồi, Minh Hậu hành lễ cáo từ.
Vua Sói Tuyết gật đầu, bảo Mèo mắt xanh tiễn Thái hậu về.
Cáo Đỏ lên tiếng hỏi: “Tuy Tuy đã ở điện phụ rồi, Đại vương có nên…?”
“Nên cái gì?” Vua Sói Tuyết cất giọng lạnh lẽo, “Nếu Thái hậu đã bảo Tuy Tuy thông minh lanh lợi thì khanh đi lấy mười bộ đề thi mang đến thiên điện, bảo cậu ta không làm xong thì đừng hòng ra về!”
Tuy Tuy vốn đang tràn trề mong ngóng Đại vương trong thiên điện, ấy chẳng ngờ chờ người không thấy lại thấy mười bộ đề thi.
Mặc dù Tuy Tuy học khá giỏi, song bộ đề thi này cũng chẳng vừa, đều là kiến thức nâng cao được chọn lọc, khiến Tuy Tuy sây sẩm mặt mày.
Làm mãi đến nửa đêm, rốt cục Tuy Tuy cũng không chịu nổi nữa, khóc không thành tiếng: “Hu hu hu… cung đấu khó quá, tàn khốc quá huhuhu!”
——–.