Về việc lập nhóm để hầu hạ Đại vương thì quả thực đã có từ thời xa xưa.
Đại vương đời trước đặc biệt hoang dâm, thường xuyên làm ra loại chuyện này.
Hoàng hậu lúc bấy giờ chính là Minh Hậu hiện tại, thân là người đứng đầu lục cung nên cực kỳ rộng lượng, còn đích thân tăng thêm mục “Thị tẩm theo nhóm” để tránh việc Đại vương thường xuyên thêm người mới vào hậu cung.
Và thật chẳng ngờ, giờ đây Minh Hậu lại cho mở lại chức năng này.
Cáo Đỏ cầm máy tính bảng đến chỗ Vua Sói Tuyết, bẩm báo: “Thái hậu đã chọn mục thị tẩm nhóm cho Đại vương, thành viên là Tiêu mỹ nhân và Tuy tài nhân.
Đại vương, ngài xem… Tối nay công việc chất đống, ngài có muốn hủy thị tẩm không ạ?”
Tuy Thái hậu với tư cách là người đứng đầu lục cung có thể sắp đặt hạng mục thị tẩm, song Đại vương mới là chí tôn.
Nếu ngài không thích thì có thể hủy bất cứ lúc nào.
Vua Sói Tuyết nghe thế thì nhướn hàng mày kiếm: “Cái gì? Thái hậu còn chiêu này nữa cơ à?”
Cáo Đỏ bất lực cười: “Dẫu sao Minh Hậu cũng là nhân vật máu mặt tiền triều, có chiêu gì là không biết chứ?”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Thế thì đừng để hắn thất vọng.”
Cáo Đỏ kinh ngạc hỏi: “Vậy… tối nay Đại vương định làm hạng mục này sao?”
“Làm chứ,” Vua Sói Tuyết gật đầu, “Không nên phụ tấm lòng của người già, tránh cho già mà không được yên thân.”
Cáo Đỏ không dám lên tiếng, song bụng nghĩ chuyện không đơn giản như vậy.
Vua Sói Tuyết dồn lực để cho Minh Hậu “già mà không được yên thân” cũng như Minh Hậu dồn lực để cho Đại vương “ngồi ngai vàng mà không được yên mông” vậy.
Chuyện thị tẩm nhóm này khiến Liễu Tiêu khá là bứt rứt khó chịu.
Lúc về Xuân Quang Các, bé vẫn cứ mặt ủ mày chau.
Lãnh Giác đến thỉnh an, thấy sắc mặt bé không tốt thì hỏi: “Tiêu mỹ nhân có tâm sự gì à?”
Liễu Tiêu bèn kể lại đầu xuôi vụ hôm nay cho Lãnh Giác.
Lãnh Giác nghe xong cũng ngạc nhiên quá chừng: “Bee?”
Liễu Tiêu nói: “Cậu cũng thấy dị đúng không? Hai người cùng hầu hạ Đại vương như nào được chứ?”
Lãnh Giác đành bảo: “Đại vương mạnh mẽ, hẳn là có thể.”
Liễu Tiêu sửng sốt: “Cho nên… cậu nghĩ Đại vương sẽ… sẽ thích ư?”
“Tôi không dám chắc.” Lãnh Giác khựng lại, nói sang chuyện khác, “Tạm bỏ qua chuyện này đi.
Cậu với Tuy Tuy giảng hòa rồi à?”
“Tớ…” Liễu Tiêu rối rắm, “Tớ cũng không biết nữa.
Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy nói có lý.
Quyển sách cấm này là của cậu ấy, nếu bị tố cáo thì cậu ấy cũng bị liên lụy mà.”
“Vấn đề là không có bằng chứng nào chứng minh cuốn sách đó là của cậu ta, đến lúc ý cậu ta chỉ cần chối là được.” Lãnh Giác trả lời, “Với cả Mỹ nhân vốn ngốc… thật thà nên nếu có bị bắt thật thì khả năng sẽ thẳng thắn nhận luôn chứ chưa chắc đã khai ra cả Tuy Tuy.”
Liễu Tiêu nghe vầy thì thộn mặt, lúc sau gật đầu bảo: “Đúng nha…”
Lãnh Giác kho khan hai tiếng, nói tiếp: “Tóm lại là Thái hậu đang hết mực tiến cử Tuy Tuy, cậu nên đề phòng thì hơn.”
Liễu Tiêu đau hết cả đầu với vấn đề phức tạp này: “Hậu cung phức tạp thật đấy.
Tớ cảm thấy Thái hậu cũng tốt với tớ cơ mà Đại vương lại bảo tớ tránh xa Thái hậu.
Tuy Tuy thân với tớ, cậu lại bảo tớ nên đề phòng Tuy Tuy… Tớ không biết phải nên tin ai nữa?”
“Đã ở hậu cung thì đừng nên tin tưởng người nào.” Lãnh Giác thở dài sườn sượt, “Nhưng… Đại vương là bậc tôn giả, cậu nên nghe theo ngài.
Chưa tính đến việc Thái hậu có đối tốt với cậu thật hay không, nếu Đại vương đã bảo cậu tránh xa Thái hậu, cho dù Thái hậu là người tốt thật thì cậu cũng nên nghe lời Đại vương mà tránh xa Thái hậu, đúng không?”
“Đúng.”
“Tuy Tuy là người của Thái hậu, suy ra cậu cũng không nên thân thiết với Tuy Tuy, đúng không?”
“A… hình như cũng đúng…” Liễu Tiêu đã bị Lãnh Giác thuyết phục.
Nom dáng vẻ ngơ ngáo của Liễu Tiêu, Lãnh Giác cũng thấy lo lắng quá chừng, đành thở dài bảo: “Một năm nữa là tôi xuất cung rồi, cậu phải tự bảo trọng.”
Liễu Tiêu nghĩ đến tình cảnh một năm sau thì lòng dạ cũng rối như tơ vò.
Màn đêm buông xuống, sau khi Liễu Tiêu tắm rửa xong thì được đưa đến Lang Sơn Tuyết Điện.
Trước kia bé vẫn đến thiên điện một mình, chẳng ngờ nay đã có thêm một Tuy Tuy.
Cả hai không khỏa thân rồi quấn chăn bông như trước, mà là mặc quần áo hẳn hoi rồi mới tới.
Hai người khoác lên mình bộ quần áo đẹp đẽ cao sang, ngồi ở bàn trà trong thiên điện anh nhìn tôi tôi nhìn anh.
Liễu Tiêu cảm thấy khá lúng túng, Tuy Tuy thì ngược lại, có vẻ rất tự nhiên mà rằng: “Lát nữa phải học hỏi Tiêu mỹ nhân rồi.”
“Học hỏi gì?”
—— Vua Sói Tuyết đẩy cửa bước vào, lên tiếng hỏi.
Liễu Tiêu và Tuy Tuy vội vàng hành lễ với Vua Sói Tuyết.
Tuy Tuy đáp rằng: “Em vừa cùng Tiêu mỹ nhân nhắc đến chuyện học tập thôi ạ.”
“Ồ?” Vua Sói Tuyết nói, “Nhắc mới nhớ, hai em đã làm xong bài tập chưa?”
Liễu Tiêu và Tuy Tuy thộn cả mặt ra, “Làm xong rồi ạ.”
“Làm xong rồi thì bỏ đấy luôn à? Không cần ôn tập củng cố à?” Nói đoạn, Vua Sói Tuyết bèn chắp tay sau lưng rồi hỏi tiếp: “Hôm nay hai em học môn gì?”
“Dạ… học tiếng Anh ạ.”
“Học phần nào?”
Tuy Liễu Tiêu học dốt nhưng lại rất chăm chú nghe giảng, bé đáp lời: “Câu điều kiện ạ.”
“Được, vậy hai em nói cho ta nghe có mấy loại câu điều kiện?”
Liễu Tiêu cứng họng, không đáp lời được.
Tuy Tuy thì vẫn có thể trả lời: “Câu điều kiện được chia thành câu điều kiện loại không, câu điều kiện loại một, câu điều kiện loại hai và câu điều kiện loại ba ạ.”
Ngay lúc Tuy Tuy đang chuẩn bị nói về sự khác biệt giữa các câu điều kiện thì Vua Sói Tuyết lại lên tiếng cắt ngang: “Đảo ngữ trong câu điều kiện như nào?”
“…” Tuy Tuy bó tay.
Và thế là Tuy Tuy cả Liễu Tiêu đã bắt đầu một trận học nhóm “đôi bạn cùng tiến” với người giảng dạy là Vua Sói Tuyết.
Vua Sói Tuyết giảng bài xong thì giao bài tập cho hai người ngồi làm, còn mình về chính điện đi ngủ.
Liễu Tiêu ngồi làm bài tập rất chuyên chú, gặp câu nào khó còn hỏi Tuy Tuy.
Vốn là bảo tối nay Tuy Tuy học hỏi từ Liễu Tiêu, ai dè lại biến thành Liễu Tiêu học hỏi từ Tuy Tuy.
Cơ mà chắc cũng coi là đôi bạn cùng tiến nhỉ.
Ngày thường Liễu Tiêu làm bài tập ở Lang Sơn Tuyết Điện đều là Vua Sói Tuyết kèm cặp.
Giờ có Tuy Tuy rồi thì cũng có thể hỏi bài Tuy Tuy.
Sau giờ học, Liễu Tiêu đã phản hồi rằng hiệu quả học tập rất tốt.
Vua Sói Tuyết nói độ này chuyện tranh chấp đất đai đang căng thẳng nên rất bận, bảo Liễu Tiêu và Tuy Tuy cứ đến Lang Sơn Tuyết Điện “group study” một tuần.
Tuy Tuy nhìn cái đèn bảo vệ mắt, giá sách cùng bảng đen ở thiên điện, và Liễu Tiêu đang ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập.
Tuy Tuy nghĩ đến quả “thị tẩm” mà mình từng trải qua, tựa hồ hiểu ra điều gì, liền hỏi Liễu Tiêu: “Mấy nay cậu thị tẩm ở đây cũng là làm bài tập à?”
“Ừa đúng rồi.” Liễu Tiêu gật đầu.
Nhớ đến đến quả “thị tẩm” mà mình từng trải qua, ánh mắt nhìn Liễu Tiêu của Tuy Tuy cũng tăng thêm mấy phần đồng tình: “Ra là thế! Kiến thức cơ bản của cậu tương đối yếu, đúng là cần ‘thị tẩm’ nhiều hơn mọi người.”
Vua Sói Tuyết vừa mới đăng cơ, các bộ tộc lại không ngừng tranh chấp đất đai, cãi nhau om sòm khiến Vua Sói Tuyết bận đến chẳng có cả thời gian ăn cơm, chứ nói chi đến việc ở điện phụ, đành dặn dò hai người hãy học tập cho thật tốt.
Liễu Tiêu và Tuy Tuy ngồi học cùng nhau, sau khi làm xong bài tập, lúc chuẩn bị ra về thì Cáo Đỏ lại bỗng dặn dò: “Chuyện ở điện phụ không được nói cho người khác biết đâu nhé hai vị chủ tử.”
“Nội thị đại nhân yên tâm, chuyện này tôi hiểu rõ.” Tuy Tuy gật đầu, thầm nghĩ: Thì ra Đại vương tuy yếu sinh lý nhưng lại có niềm đam mê mãnh liệt với học hành đấy nhé.
Song chẳng ai ngờ, rằng ngay ngày hôm sau trong cung bỗng truyền ra tin Vua Sói Tuyết đã đột ngột nhiễm bệnh..