Con rắn lớn bị cắn thì kinh hãi oằn mình rồi há to mồm phun nọc độc về phía báo tuyết.
Như đã đề cập trước đó rằng báo tuyết cực dễ bị giật mình, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc báo tuyết phản ứng rất nhanh.
Bởi lẽ đó mà ngay khi con rắn phun nọc độc, bé báo đã lập tức phản xạ nhảy lên cao đến hơn bốn mét và tránh được một kiếp.
Con rắn lợi dụng khoảnh khắc báo tuyết nhảy cao mà uốn mình trườn về phía khu rừng như một cơn gió và lập tức mất hút không thấy bóng dáng.
Báo tuyết chỉ kịp hô mấy tiếng “ôi ôi” rồi tính đuổi theo nhưng đã bị Vua Sói Tuyết cản: “Đừng đuổi theo.
Nguy hiểm.”
Báo tuyết ngoảnh lại, chớp đôi mắt to tròn nhìn Vua Sói Tuyết: “Rắn thì có gì mà nguy hiểm? Trong núi ngay cả mèo hoang nhỏ cũng có thể bắt rắn chơi huống chi là em.”
Vua Sói Tuyết nói: “Có sức đó thì không bằng xem mọi người ra sao trước đã.”
“Mọi người sao ạ?” Bé báo tuyết không hiểu chuyện gì, vừa nghiêng đầu đã trông thấy Phương Trượng, hội thầy tu cùng hội thị về đều đang nằm la liệt trên mặt đất, hình như đã mất đi ý thức.
Chỉ có báo tuyết và Vua Sói Tuyết là còn đang đứng, không ngã ngửa gì.
Vua Sói Tuyết kể: “Ta vừa đập vỡ tháp thì khói bụi bốc lên mù mịt, lẽ ra với độ vỡ như kia thì không thể nào có nhiều bụi như vậy được.
Ta đang nghi trong chuyện này có vấn đề.”
Báo tuyết ngạc nhiên thốt lên: “Nên là mọi người ngất xỉu là do hít phải bụi sao?”
“Ừ.” Vua Sói Tuyết đáp.
Báo tuyết lắc đầu: “Này không phải rồi! Nếu thế thì sao em không bị gì chứ?”
Vua Sói Tuyết mỉm cười: “Không phải em ngồi trên cây mãi đến khi bụi tan hết mới xuống à?”
Báo tuyết sửng sốt: “Ngài… ngài biết em ở trên cây ngay từ đầu ạ?”
“Ừm.
Ta biết.” Vua Sói Tuyết chìa tay xoa cái đầu xù lông của bé báo tuyết một cách trìu mến.
Do đã lâu không được vuốt ve bộ lông mềm mịn của bé báo tuyết nên Vua Sói Tuyết nhất thời không buông tay nổi, bèn dứt khoát kéo bé báo tuyết vào lòng mà xoa thỏa thích.
Bé báo tuyết bẽn lẽn ngậm lấy đuôi.
Bé báo tuyết nhanh chóng biến trở lại hình người, trần như nhộng.
Vua Sói Tuyết bèn cởi áo choàng xuống rồi khoác lên người Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu thấp hơn Vua Sói Tuyết rất nhiều nên mặc áo choàng của Vua Sói Tuyết thành ra kéo lê thê dưới đất, hai ống tay áo buông thõng phe phẩy theo gió trông đến là buồn cười.
Vua Sói Tuyết nắm tay Liễu Tiêu rồi dắt bé ra khỏi tháp Bắc.
Tháp Bắc là nơi mồ mả tổ tiên quan trọng nên không phải ai cũng được vào.
Vua Sói Tuyết chỉ mang theo một vài thị vệ, mà bên đền cũng chỉ có dăm ba thầy tu được vào, còn phần đông đều đứng canh bên ngoài tháp Bắc.
Mọi người canh giữ bên ngoài tháp Bắc một lúc lâu mà chỉ thấy Vua Sói Tuyết dắt Liễu Tiêu ra khiến ai nấy hết sức ngạc nhiên, song dù có biết thì cũng chẳng có ai dám hỏi, chỉ trừ Từ ngự sử.
Từ ngự sử vừa thoáng thấy Liễu Tiêu đã lập tức xồ ra như chó trông thấy xúc xích, hung tợn quát: “Đồ tội nhân như mi sao dám xuất hiện ở đây? Với cả mi là ai mà dám khoác hoàng bào như thế, đúng là đại nghịch bất đạo!”
Liễu Tiêu không trả lời chất vấn của Từ ngự sử mà ngạc nhiên hỏi: “Mọi người… mọi người đứng ngoài không nghe thấy động tĩnh gì bên trong ư?”
Nghe Liễu Tiêu nói thế, Từ ngự sử lại càng sôi máu: “Động tĩnh gì hả? Cái đồ yêu phi nhà mi… mau cởi hoàng bào xuống!”
Liễu Tiêu đáp ngay: “Không cởi được, tôi không mặc quần áo bên trong.”
Từ ngự sự nghe vậy thì càng thêm tức: “Yêu nghiệt! Yêu nghiệt!”
“Lạ thế nhở,” Liễu Tiêu chau mày nói, “Đại vương ở trong đó làm ra động tĩnh lớn như thế, tôi cũng hét rất to mà sao mọi người lại không ai nghe thấy gì nhở?”
Mọi người không nghe thấy gì thật, song đều không dám hé răng, kẻo lại bị gán cho tội xem thường “trình độ” của Đại vương và yêu phi.
Từ ngự sử nghe thì tưởng đây là Liễu Tiêu đang khoe khoang mình được cưng chiều, tức đến người cũng run bần bật: “Vô liêm sỉ ——————!!!”
Đám thị vệ liêng liếc Từ ngự sử rồi nhất loạt câm như hến, nghĩ thầm nói nghe thấy cũng dở mà nói không nghe thấy cũng toang, thôi thì giả thành câm điếc cho nó lành.
Vua Sói Tuyết cũng chau mày, chỉ vào một tên thị vệ hỏi: “Cậu nghe thấy không?”
Thị vệ vội vàng đáp: “Dạ không ạ… tại thuộc hạ đang bị lãng tai chứ không phải động tĩnh của Đại vương nhỏ hay là giọng của Mỹ nhân không vang đâu ạ.”
Vua Sói Tuyết ngoảnh lại nhìn tháp Bắc.
Lúc hắn mới đến thì trời tối sầm, mây đen bao phủ.
Còn giờ thì trong xanh chẳng thấy gợn mây đen nào cả, còn hé ra mặt trời.
Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Khả năng thích khách đã tạo kết giới ở đây rồi.”
“Thích khách?” Mọi người kinh hãi, “Thích khách gì cơ ạ?”
Vua Sói Tuyết nói: “Thích khách mai phục trong tháp Bắc.
Tất cả thị vệ đều trúng độc bất tỉnh, duy chỉ có Liễu Tiêu đã dũng cảm hóa thành báo tuyết đánh lui thích khách.
Nhưng do hóa thành nguyên hình, quần áo bị rách hết nên mới mặc áo choàng của bổn vương.
Này không phải là đại nghịch bất đạo chứ?”
Mặt Từ ngự sử đỏ bừng: “Thì ra… thì ra là thế… Tại nãy Liễu Tiêu bảo Đại vương động tĩnh lớn, cậu ta thì kêu lớn…”
Liễu Tiêu bèn bảo: “Mọi người không thấy cảnh Đại vương cầm búa đập tháp đá đâu, sao động tĩnh lại không lớn được chứ? Còn tôi thì lúc đánh thích khách cũng hét lên mà.
Nếu là bình thường thì không lý nào mọi người lại không nghe thấy cả.”
Từ ngự sử xấu hổ hết sức: “Ra là thế…”
“Từ ngự sử à, đừng luôn nghĩ đến ba cái chuyện đồi trụy thế chứ.” Lý ngự sự đứng bên lập tức cà khịa, “Còn gì là người có học thức nữa.”
Từ ngự sử đỏ mặt tía tai cãi: “Tôi… tôi không nghĩ chuyện đồi trụy nhé, ông, ông đừng có mà nói luyên thuyên!”
“Được rồi,” Vua Sói Tuyết cắt ngang cuộc khẩu chiến gay gắt của hai vị Ngự sử lại, chỉ vào mấy thị vệ đắc lực rồi sai, “Đi vào khiêng mọi người ra cấp cứu, còn giữ nguyên hiện trường, đợi đội Giám định đến xem.”
Hội thị vệ nghe lệnh, lập tức vào tháp Bắc.
Từ ngự sử hỏi: “Thế giờ Đại vương đến phòng họp chờ sao ạ?”
“Không, nơi đó chưa chắc đã an toàn.” Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi giây lát, quay sang hỏi Liễu Tiêu: “Chỗ em ở đâu? Đưa ta đến đó đi.”
Từ ngự sử tức khắc phản đối: “Chỗ Liễu Tiêu ở chưa chắc đã an toàn thưa Đại vương!”
Vua Sói Tuyết thong thả bảo: “Tính cảnh giác của báo tuyết rất cao, nên nếu em ấy ở được chỗ đó lâu như vậy thì chắc chắn là không có vấn đề.”
Từ ngự sử hết lời phản bác.
Liễu Tiêu bèn dẫn Vua Sói Tuyết đến am đường nơi mình ở.
Vốn trong am đường A Diệp và Vịt Vàng đang vui đùa ầm ĩ, song thấy đoàn người Vua Sói Tuyết bước vào thì hai người sợ quá, vội vàng hành lễ bái kiến Đại vương.
Vua Sói Tuyết chỉ bảo: “Không cần đa lễ,” rồi dắt Liễu Tiêu vào đại sảnh.
Mọi người nhanh nhảu đuổi theo, song bị Vua Sói Tuyết ngăn lại: “Không cần đi theo.”
Đầu Từ ngự sử thoáng cái bật ra câu “Đại vương lại muốn làm chuyện hoang đường rồi đấy”, thế là ra sức khuyên can: “Đại vương, hiện tại tình thế cấp bách, ngài đừng chỉ lo ở riêng với Mỹ nhân báo tuyết thế chứ!”
Vua Sói Tuyết còn chưa lên tiếng, Lý ngự sử đã đốp lại ngay: “Đại vương và Liễu Tiêu chỉ muốn thảo luận riêng về vụ thích khách vì dù gì cũng chỉ có hai người họ đã trải qua vụ nguy hiểm vừa rồi.
Từ đại nhân đã không giúp được gì thì mời im lặng, chứ đừng có mà tự suy diễn ra việc Đại vương vui thú bướm hoa giữa ban ngày ban mặt như thế… Tôi nói chứ đầu óc ngài đen tối quá rồi đấy.”
Từ ngự sử nghe kiểu giọng khịa mạnh của Lý ngự sử thì tức tối vô cùng: “Đen tối cái gì… bướm hoa cái gì… tôi, tôi là người ăn học đàng hoàng đấy nhé!”
“Được rồi.” Vua Sói Tuyết cắt ngang cuộc cãi vã không hồi kết của hai Ngự sử, sau đó giơ tay đẩy cửa, chỉ vào bức họa Thiên Đế trong am đường, “Thần linh đang nhìn, bổn vương có thể hoang đường được à? Khanh coi bổn vương là người như nào?”
Từ ngự sử rối rít quỳ xuống: “Ý của thần không phải vậy! Mong Đại vương thứ tội!”
Vua Sói Tuyết: “Ái khanh không cần nhiều lời nữa.
Ta và Liễu Tiêu sẽ vào bàn riêng vấn đề đại sự.
Các khanh ở ngoài canh tạm, đợi thị vệ quay lại thì vào thông báo.”
“Vâng, thưa Đại vương.” Mọi người nhận lệnh.
Vua Sói Tuyết dắt Liễu Tiêu vào am đường rồi đóng cửa lại.
Liễu Tiêu vào phòng, thấy mình vẫn đang khoác áo choàng của Đại vương thì vội bảo: “Để em đi thay quần áo trước ạ.”
Vua Sói Tuyết nói: “Ta giúp em thay.”
Liễu Tiêu ngượng hết sức: “Này… này không được đâu, sao lại để Đại vương hầu em thay đồ chứ? Này há chẳng phải là đại nghịch bất đạo như Từ ngự sử nói sao?”
“Em quan tâm đến lời lão nói làm gì?” Xưa giờ Vua Sói Tuyết vẫn luôn chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Từ ngự sử.
Hắn kéo Liễu Tiêu vào phòng ngủ rồi cởi áo choàng bé đang khoác.
Đã lâu không được gặp Vua Sói Tuyết, giờ gặp thì lại trần truồng thế này khiến Liễu Tiêu xấu hổ vô cùng.
Ngay sau khi áo choàng rời người, bé đã vội ngoắc đuôi ra đằng trước rồi chui tọt ra sau rèm châu: “Ban nãy ngài bảo thần linh đang nhìn kia mà?”
Cách tấm rèm, Đại vương mỉm cười bảo: “Không phải Thần linh ở phòng chính à? Còn quản cả phòng ngủ?”
Và cứ thế cứ thế, Đại vương đã thì thầm rồi ngon ngọt dụ dỗ Liễu Tiêu làm những việc không nên để thần linh nhìn thấy.
Xong chuyện, Liễu Tiêu quỳ lâu đến mức đầu gối cũng tê cứng, đương tính nằm luôn xuống sàn mà nghỉ ngơi hồi sức thì lại bị Vua Sói Tuyết ôm eo kéo ngồi lên đầu gối mình.
Liễu Tiêu cầm lấy cốc nước để súc miệng, tóc vung vẩy hai bên theo nhịp lắc đầu.
Vú Sói Tuyết vuốt mái tóc của Liễu Tiêu, hỏi: “Sao em để tóc dài thế này?”
“Em thấy mọi người trong đền đều nuôi tóc nên cũng học theo ấy.
Chắc là nội quy tu hành.” Liễu Tiêu vuốt mái tóc đã dài đến vai của mình và đáp.
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Không phải bảo em không cần tuân thủ nội quy rồi à?”
“Nhưng cái giá của việc không tuân thủ nội quy lớn lắm!” Liễu Tiêu lắc đầu, “Đến giờ em vẫn không hiểu mình tiêu kiểu gì mà hết tận nửa triệu chỉ trong một tháng đây này!”
Vua Sói Tuyết nói: “Sổ sách đủ cả, có thể tra rõ ràng.”
Liễu Tiêu: “Nhưng Vịt Vàng bảo có đi hỏi thăm thì thấy sổ sách viết rối lắm.”
“Số sách có rối đến mấy thì cũng là do người ghi chép.” Vua Sói Tuyết bảo, “Gọi người đó đến hỏi là sẽ có câu trả lời.”
“Hỏi ai ạ? Phương trượng ạ?” Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, sau đó nói: “Cơ mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải điều tra vụ hành thích trước!”
Vua Sói Tuyết đương định bảo gì thì tai khẽ nhúc nhích, nói nhỏ: “Có người đến.”
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa.
Thị vệ đi vào, bái kiến Đại vương xong thì báo cáo tình hình: “Bẩm báo Đại vương, sau khi chúng thuộc hạ vào tháp Bắc thì thấy mọi người đều bất tỉnh nhân sự, hiện đã được đưa đi cấp cứu rồi ạ.”
“Kiểm tra bụi ở hiện trường chưa?”
“Dạ đã gọi Chuyên gia Giám định đến kiểm tra rồi ạ.”
“Tung tích của thích khách thì sao?”
“Xin Đại vương thứ tội.
Chúng thuộc hạ hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của yêu quái.
Ngay cả dùng máy dò hơi cũng không phát hiện ra yêu khí khả nghi nào ạ.”
Liễu Tiêu nghe thế thì chau mày bảo: “Vô lý quá! Ngồi đền này toàn người là người, chỉ mỗi chúng ta là yêu quái.
Đáng ra là sẽ điều tra rất dễ chứ.”
Vua Sói Tuyết bật cười: “Bé Tiêu cũng biết phân tích đấy.”
Liễu Tiêu phồng má: “Sao mà không biết ạ? Đây không phải là kiến thức cơ bản nhất à!”
Thị vệ bảo ngay: “Thực ra Tiêu mỹ nhân nói rất đúng.
Tuy nhiên hiện tại công nghệ đen[1] của quân sự có thể che giấu tung tích của yêu quái.
Rất có thể tên thích khách đã sử dụng công nghệ này, nhưng có thể tiếp xúc và sử dụng công nghệ này thì e cũng không phải là người bình thường.”
[1] 黑科技 là từ để chỉ khoa học tiên tiến vượt thời đại, đến mức gần như trái tự nhiên.
Dưới tình huống bình thường không thể xuất hiện.
Cụm từ xuất phát từ Full Metal Panic!, nguyên gốc là ブラックテクノロジー (Black Technology).
Nguồn tangthuvien.
“Anh nói sai rồi,” Liễu Tiêu nói vẻ rầu rĩ, “Tôi không còn là ‘Mỹ nhân’ nữa rồi.”
Thị vệ nghe vậy thì sửng sốt, sau đó vội chữa lời: “Đại vương thứ tội, thuộc hạ lỡ lời ạ.”
Vua Sói Tuyết nắm lấy tay Liễu Tiêu tính an ủi bé thì lại thấy một thị vệ khác hốt ha hốt hoảng xông vào phòng hô lên: “Báo cáo Đại vương, trụ trì và thị vệ trưởng đã chết rồi ạ!”
“Cái gì cơ?” Liễu Tiêu kinh ngạc quá đỗi, “Sao lại…”
“Chuyện này quả thật rất kỳ quái, phải điều tra kỹ càng.” Nói rồi, Vua Sói Tuyết lại dắt tay Liễu Tiêu đi ra ngoài am đường.
Mọi người đứng ngoài vừa nhìn thấy Vua Sói Tuyết đi ra đã đồng loạt hành lễ.
Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Vụ ám sát hôm nay nhất định phải được điều tra đến cùng, đáng phạt nên xử không được để thoát một tên.
Có điều đấy là chuyện về sau, còn việc phải làm bây giờ là khen thưởng người hộ giá đắc lực nhất ngày hôm nay.”.