Vua Sói Tuyết và Thị vệ trưởng Báo tuyết quyết định cải trang du hành, chuyện này cứ thế được quyết định.
Liễu Tiêu hết sức vui vẻ chuẩn bị cho chuyến đi lần này nên đi ngủ rất sớm, ấy nhưng trước khi đi bỗng phát hiện ra Vua Sói Tuyết vẫn đang thức phê tấu chương.
Liễu Tiêu đành đi ngủ trước.
Đến lúc bé tỉnh cũng đã thấy Vua Sói Tuyết dậy rồi và đang làm việc trên máy tính.
Bấy giờ bé mới sực nhớ ra “Tiểu Bạch Tự” của mình không phải là người “rảnh rỗi thừa thời gian” như bé, mà là quân vương của Bắc quốc trăm công nghìn việc.
Mấy nay bé cứ quấn lấy Vua Sói Tuyết mà chơi bời, khéo đã làm trì hoãn rất nhiều công việc của Vua Sói Tuyết chứ chẳng, và nghiêm trọng hơn là có thể đã làm trì hoãn việc quốc gia đại sự… Chả trách Từ ngự sử cứ hay mắng bé là “họa thủy”.
Liễu Tiêu dụi đôi mắt nhập nhèm rồi cúi gằm mặt nhìn đầu gối, thẫn thờ ngồi xếp bằng trên giường, một lòng nhiệt tình đi ra ngoài dạo phố đã bị xối tắt hoàn toàn.
Vua Sói Tuyết đang gõ bàn phím, xong lại đeo tai nghe nghe một đoạn ghi âm, thoáng chau mày.
Một lát sau Vua Sói Tuyết cầm bút lên viết một đoạn dài xuống giấy.
Đặt bút xuống, hắn ngẩng lên nhìn về phía giường thì thấy Liễu Tiêu đang ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ ỉu xìu, mắt nhìn chằm chằm vào đầu gối, cái đuôi rủ xuống chạm cả xuống đất.
Vua Sói Tuyết quan tâm hỏi bé: “Sao dậy rồi mà không nói gì thế bé Tiêu?”
Liễu Tiêu ngẩng lên đáp: “Em… hay là nay mình không đi chơi nữa nhé?”
“Sao vậy?” Vua Sói Tuyết hỏi, rồi thoáng cái chau mày, “Em thấy không khỏe ở đâu à?”
“Em không sao.” Liễu Tiêu lắc đầu đáp, “Chỉ là… tự nhiên nhớ đến Từ ngự sử nói…”
Vua Sói Tuyết bất lực bảo: “Sao lại nhớ đến lời Từ ngự sử nói rồi?”
Liễu Tiêu bặm môi, không biết trả lời ra sao.
Vua Sói Tuyết lại trêu bé: “Toàn bộ hậu cung triều trước triều nay chắc chỉ có mỗi em là nghe lọt tai lời của Từ ngự sử thôi.”
“Há?” Liễu Tiêu ngạc nhiên, “Không thể nào, ổng là Ngự sử đại phu mà, sao lại dám không nghe lời ổng chứ?!”
Vua Sói Tuyết bảo: “Ừm, lão là Ngự sử đại phu hai triều rồi, kinh nghiệm rất dày, sẽ không có ai dám đắc tội với lão đâu.”
“Hại nhiệm kỳ cơ á?” Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc, “Nhưng trông ổng trẻ lắm mà!”
Vua Sói Tuyết hỏi bé: “Em có thấy Lý ngự sử trẻ không?”
“Có ạ!” Liễu Tiêu nhớ lại.
Bé thấy Từ ngự sử cả Lý ngự sử đều trông rất trẻ, tướng mạo rất đàng hoàng.
Vua Sói Tuyết nói: “Đây là chuyện hôm qua chuyên gia giám định nói đấy, lão yêu và tiểu yêu không phân biệt được chỉ bằng bề ngoài đâu.”
“Thật ạ?”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Em là Thị vệ trưởng rồi, đợi cùng ta về cung lên triều thì sẽ biết hầu hết quan văn quan võ đều trông rất trẻ tuổi tuấn tú.
Nếu không đẹp trai thì cũng thuộc dạng có thiên phú hoặc tài năng ở nhiều phương diện.”
“Thật á?” Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc, “Sao lại thế ạ?”
“Đây là quy định của Thiên Đế.” Vua Sói Tuyết giải thích, “Ngài nói tâm sinh tướng.
Yêu hóa người và người phàm tu đạo đều hút tinh hoa đất trời và nhật nguyệt, bởi vậy ngoại hình sẽ khác hẳn với người phàm được cha mẹ sinh ra.
Nếu yêu và người tu đạo có ngoại hình xấu thì chắc chắn là có vấn đề, không năng lực kém thì cũng là nhân phẩm tồi.
Bởi thế cho nên nếu người đó không phải là nhân tài xuất chúng thì sẽ không bao giờ tuyển dụng.”
Một bài lý lẽ dài ngoẵng sực mùi lươn lẹo thế này để lòe Liễu Tiêu thì được chứ còn lâu mới lòe được người khác.
Thực chất là ai cũng biết tỏng Thiên Đế là yêu cái đẹp, chứ làm gì có lý do gì sất.
Thiên Đế bị ám ảnh cái đẹp dã man, đến cứ.t mình ỉ.a ra cũng chê xấu nên sau này tịch cốc[1] luôn, từ đó chẳng cần cứ.t với chả kiếc nữa, đỡ nhức đầu vì thấy xấu.
[1]: Tịch cốc là bỏ không ăn cơm nữa.
Liễu Tiêu nghe mà thộn cả mặt, hoang mang hỏi: “Cho nên yêu quái có ngoại hình đẹp mới là yêu quái giỏi ư?”
“Cũng chưa chắc.” Vua Sói Tuyết mỉm cười vuốt đuôi Liễu Tiêu, “Mau dậy nào, mình cải trang đi chơi thôi.”
Song Liễu Tiêu vẫn xoắn xuýt không thôi: “Nhưng Đại vương làm xong việc chưa mà đã đi chơi?”
Khoảnh khắc ấy, Vua Sói Tuyết như bỗng có ảo giác nghe được lời răn dạy của phụ huynh: “Đã học bài xong chưa mà đi chơi?”
Vua Sói Tuyết phì cười: “Việc làm không xong được.”
Liễu Tiêu bảo lại ngay: “Làm không xong thì bỏ đấy luôn ạ?”
“Không phải thế.” Vua Sói Tuyết bảo, “Ta vừa nghe được ít lời khai của nhân chứng và cảm thấy có manh mối về vụ tháp Bắc này, chi bằng mình ra ngoài nghe ngóng xem sao?”
Nghe vậy, Liễu Tiêu có phần mừng rỡ: “Có manh mối ạ?”
“Ừ, mình ra ngoài kiểm chứng xem.” Vua Sói Tuyết bảo, “Đây cũng là tra án đấy.”
“Nếu là tra án thì chính là chuyện quan trọng.” Liễu Tiêu gật gù, “Nên ra ngoài xem xét.”
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu chải tóc cho nhau, đang vui vẻ thì lại nghe thấy thông báo Từ ngự sử cầu kiến.
“Thật là…” Vua Sói Tuyết quá là bất lực với trường hợp này, “Cho lão vào đi.”
Từ ngự sử nghênh ngang đi vào rồi bái kiến Đại vương cách tấm rèm, sau đó cất cao giọng nói: “Đại vương, thần nghe bảo ngài và Thị vệ trưởng ngủ cùng nhau không ra thể thống gì.
Không biết có chuyện này không nhỉ?!”
Liễu Tiêu kinh ngạc quá chừng: “Ngài… sao ngài lại biết?”
Từ ngự sử nghe xong thì giẫm bình bịch xuống sàn nhà, hô lên: “Quả nhiên! Quả nhiên là có chuyện đó! Đại vương như thế là hoang đường đấy!”
Vua Sói Tuyết vén rèm lên, hỏi: “Sao Lý ngự sử không đến nhỉ?”
Từ ngự sử thấy lạ bèn hỏi: “Đại vương hỏi Lý ngự sử làm gì?”
Từ ngự sử chộp đúng thời điểm Lý ngự sử không có ở đây mới chạy đến khuyên can để tránh đang nói thì bị Lý ngự sử nhảy vào mồm.
Vua Sói Tuyết chợt hô lên: “A! Bổn vương nhớ ra rồi, hôm qua Lý ngự sử mới báo là bị côn trùng đốt, đang sốt cao đấy.”
“Gì cơ? Côn trùng gì mà ghê thế?” Từ ngự sử há hốc mồm.
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Hiện bác sĩ vẫn đang khám đấy.
Đều là đồng nghiệp, khanh cũng sang thăm ông ta đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa.”
Từ ngự sự lập tức cáo lui, hoàn toàn quên mất mục đích đến khuyên can của mình.
Vua Sói Tuyết dắt tay Liễu Tiêu: “Được rồi, mình đi chơi nào bé Tiêu.”
Liễu Tiêu quan tâm hỏi: “Lý ngự sử có sao không ạ?”
“Không sao, cảm vặt thôi.” Vua Sói Tuyết đáp.
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu bước ra ngoài cửa thì thấy Vịt Vàng và A Diệp đang đá cầu với nhau.
Chân Vịt Vàng là chân bẹt nên không đỡ được bao nhiêu, còn A Diệp thì vốn chẳng thích đá lắm, chơi được tí đã lập tức lộ ra bản tính của mèo, chộp ngay lấy quả cầu rồi cắn bung bét.
Liễu Tiêu dặn dò: “Em với Đại vương ra ngoài một lát, hai người ở nhà ngoan, đừng gây chuyện gì nha.”
A Diệp chun mũi ngửi ngửi: “Hai người có mùi lạ lắm.”
Liễu Tiêu cười: “Bọn em đang ngụy trang mà, em là mùi mèo yêu, còn Đại vương là chó yêu.
Như thế ra ngoài hành động sẽ tiện hơn ấy.”
A Diệp ngạc nhiên hỏi: “Hai người muốn ra ngoài á?”
Vịt Vàng bỗng kể: “Lần trước nô tài cũng trộm ra ngoài dọc theo lòng sông.”
“Dưới sông có cổng ra à?” Vua Sói Tuyết hơi tò mò hỏi, “Ý khanh là đi qua con sông đó là sẽ ra ngoài được?”
Vịt Vàng đáp: “Qua sông là có thể ra được, nhưng có tường ngăn, cơ mà tường do cũ quá rồi nên hỏng nhiều lắm, nên muốn ra ngoài thì chỉ cần biết lặn kha khá là được ạ.
Vấn đề là bên kia tường có lũ ngỗng yêu ghê gớm lắm, đi qua chúng nó là sẽ bị mổ, đau lắm.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên: “Anh không đánh lại được ngỗng á?”
Vịt Vàng cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Vua Sói Tuyết khá hiếu kỳ về chuyện này: “Sao ngỗng yêu lại đứng canh ở đó nhỉ?”
Liễu Tiêu nói: “Đi xem là biết ngay thôi.”
Vịt Vàng nghe vậy thì phấn khởi hết biết: “Chủ tử tính đi dạy dỗ đám ngỗng yêu kia sao?”
A Diệp nghe thế cũng thấy vui mừng hết sảy.
Dẫu gì nó cũng từng bị bọn ngỗng này uýnh cho tơi bời hoa lá nên rất mong bọn ngỗng sẽ bị một trận dạy dỗ nhớ đời.
Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Chỉ đi hỏi thăm thôi, chưa chắc đã dùng đến vũ lực.”
A Diệp đáp ngay: “Đám ngỗng kia dữ lắm, cứ gặp người là mổ luôn, không uýnh bọn nó là không hỏi thăm được gì đâu ạ.”
“Nếu là thế thật thì đúng là không còn cách nào khác.” Vua Sói Tuyết bảo.
Vịt Vàng và A Diệp như mở cờ trong bụng, sốt sắng kêu muốn đi theo.
Là những nạn nhân xấu số bị lũ ngỗng yêu cục súc đánh đập dã man, hai người rất chi là hả hê sẵn sàng chứng kiến cảnh đám ngỗng yêu đó bị treo lủng lẳng rồi bị đập cho một trận.
Bốn người ra con sông rồi bơi đến chỗ tường rào, lặn xuống xem quả nhiên thấy lối ra.
Tường ngăn ngâm trong nước lâu ngày nên đã thủng một lỗ lớn, bốn người lặn xuống rồi chui qua tường.
Qua tường, thấy bên ngoài là khu rừng thưa thớt chẳng đủ che ánh mặt trời, nước chảy rất chậm, không có tiếng róc rách như những nơi khác.
Bốn bề yên tĩnh quá mức, đến cả chim cũng chẳng thấy đâu, rất bất thường.
Nhìn ra đằng xa, cách tiếng vi vu của gió thổi qua kẽ lá vẫn có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng người, chắc là đi hết khu rừng nhỏ này sẽ là một khu dân cư đông đúc.
Bốn người lên bờ, vừa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng ngỗng kêu the thé chói tai.
Bên trong khu rừng vắng vẻ, một đàn ngỗng yêu hung dữ bỗng từ đâu lao xồng xộc đến: “Cạc cạc cạc cặ.c! Không được đi qua đây!”
Vịt Vàng thấy hơi sờ sợ, một lần ngỗng mổ cả đời sợ ngỗng mà, nhưng chợt nhớ tới sau lưng mình là mãnh thú thì như được bơm tiết gà.
Thế là Vịt ta cũng gân cổ hét lại dữ dằn: “Cạc cạc cạc cặ.c! Ông cứ đi đấy!”
Liễu Tiêu tò mò hỏi: “Cạc cạc cạc cặ.c nghĩa là gì thế?”
A Diệp hạ giọng trả lời: “Chắc là câu chửi bậy của tộc họ đấy.”
“Ồ…”
Con ngỗng đầu đàn trông thấy Vịt Vàng cả A Diệp thì nhếch mép cười khẩy: “Cạc cạc cạc cặ.c! Ông nhận ra hai thằng phế vật chúng mày rồi nhớ, bị ông đánh cho khóc hu hu chạy về mách mẹ, giờ vẫn dám vác mặt đến à?” Nói rồi, ngỗng yêu liếc mắt qua Vua Sói Tuyết cùng Liễu Tiêu bên này, cười khẩy cái nữa: “Cạc cạc cạc cặ.c! Dẫn theo một mèo một chó đến giúp chứ gì? Chắc ông mày sợ quá cơ.”
Vịt Vàng cười khẩy đáp lại: “Giỏi thì đến đánh ông mầy nữa đi!”
Ngỗng yêu vung cánh lên định tát Vịt Vàng, song đã bị Vua Sói Tuyết lên tiếng ngăn lại: “Gượm đã.”
“Sao?” Ngỗng yêu hỏi, “Sợ à?” Ngỗng yêu cười khinh miệt.
Vua Sói Tuyết nói: “Không, bọn tôi đến không phải để đánh nhau.”
“Hở? Không phải đánh hở?” Vịt Vàng hoang mang style.
A Diệp cũng hoang mang: “Vậy bọn mình đến làm gì?”
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Bọn tôi có vài nghi vấn muốn nhờ các vị giải đáp.”
“Giải đáp nghi vấn á? Phắn về trường mà hỏi giáo viên!” Ngỗng yêu mất kiên nhẫn vẫy tay, “Cút về đền cho ông.”
Vua Sói Tuyết lại nói: “Nhưng mà….”
“Ông mày khó chịu rồi đấy, bớt lằng nhằng!” Ngỗng yêu lại “cạc cạc cạc cặ.c” thêm phát nữa rồi quát, “Mày sủa thêm câu nữa là ông uýnh mày đấy nhé!”
Vua Sói Tuyết rút ra một xấp tiền mặt dày.
Ngỗng yêu liếc mắc ngó: “Gì, muốn hối lộ ông à?”
“Ờ.”
“Thế mà không nói sớm!” Ngỗng yêu nhận lấy xấp tiền, lẩm nhẩm đếm xong thì tươi cười niềm nở: “Ây chà anh bạn này, thành giao nhé.”
Đàn ngỗng tản ra để trống một con đường, chứ không còn hùng hổ vây chật kín như muốn ăn thịt người như hồi nãy nữa.
A Diệp và Vịt Vàng đều sững sờ: Té ra chuyện này giải quyết dễ dàng vậy ư?
Vua Sói Tuyết hỏi: “Nếu đã là bạn bè, vậy có thể giải đáp thắc mắc cho tôi được chưa?”
Ngỗng yêu nói: “Được chứ.
Cơ mà chút tiền này của chú chỉ đủ duy trì tình bạn của hai ta trong năm phút thôi.”
“Như thế đủ rồi.” Vua Sói Tuyết hỏi tiếp, “Vậy xin hỏi sao mấy vị lại canh giữ ở đây như này?”
Ngỗng yêu đáp: “Này là do hồi trước bên đền Thiên Đế thiếu bảo vệ và có sơ hở phòng thủ ở đây nên trụ trì đã thuê bọn anh đến canh cổng.”
Liễu Tiêu tò mò nói: “Là Phương trượng Tạ Đỉnh đấy phải không?”
Ngỗng yêu cũng ngớ người ra: “Phương trượng? Phương trượng tên là Phương Trượng mà, có bao giờ tên là Tạ Đỉnh đâu?”
Vua Sói Tuyết giải thích: “Ý em ấy là bảo kiểu tóc của Phương Trượng có mang hơi hướng ‘Tứ đại giai không’.”
Ngỗng yêu không được học hành gì đâm ra chả hiểu Vua Sói Tuyết nói gì sất.
Vịt Vàng hô lên: “Nói dân dã thì là trọc đó!”
“Hả? Trọc á?” Ngỗng yêu lắc đầu, mặt thộn hết biết: “Phương Trượng có trọc đâu?”
——–.