“Phương trượng không trọc á?” Liễu Tiêu nhớ lại cái đầu trọc bóng có thể soi gương của Phương Trượng, rơi vào hoang mang, “Anh chắc chứ?”
Ngỗng yêu nói một cách vô cùng chắc chắn: “Chắc cú luôn, nhiều tóc lắm, còn phải buộc lên nữa đấy.”
Liễu Tiêu vô cùng kinh ngạc: “Nhưng phương trượng mà tôi biết làm gì có tóc!”
Ngỗng yêu nói: “Chắc là mới đổi kiểu thôi.
Trọc có cái hay của trọc mà, vừa tiện vừa đỡ tốn tiền gội đầu.
Tay phương trượng đó kẹt sỉ mõ đít ra, như thế mới đúng với tính lão.”
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi chốc lát rồi hỏi: “Phương Trượng thuê các vị đến canh cổng từ khi nào?”
Ngỗng yêu nghiêng đầu nhớ lại: “Hình như được mấy năm rồi ấy, cụ thể hơn thì anh chịu, nhưng chắc là sau khi xuất hiện cái lỗ trên tường này là thuê rồi.
Phương Trượng phát hiện tường này thủng một lỗ thì vốn là tính mặc kệ, ai dè sau đó có trộm lẻn vào từ đây, lão đau đầu lắm nhưng lại đếch muốn chi nhiều tiền để đắp lỗ, thế là hàng tháng chi một khoản nhỏ để thuê bọn anh đến canh cổng.”
Vua Sói Tuyết cũng nhận thấy rằng trong đền này có khá là nhiều chỗ đã bị hư hỏng nhưng không được tu sửa.
Hẳn là Phương Trượng đã bỏ túi không ít kinh phí tu sửa đã xin.
Ngỗng yêu nói xong, hỏi tiếp: “Còn gì muốn hỏi nữa không?”
Vua Sói Tuyết: “Bao lâu các vị sẽ gặp phương trượng một lần?”
“Mấy năm trước có gặp một lần.
Về sau thì lão chỉ chuyển khoản cho anh chứ không đến gặp nữa.
Nếu có việc gì thì lão sẽ sai người đến gặp anh bàn giao.” Ngỗng yêu đáp.
Vua Sói Tuyết gật đầu hỏi: “Thế dạo này có thấy gì bất thường không?”
Ngỗng yêu ra chiều ngẫm nghĩ: “Không có.
Anh mà canh thì đến gió cũng chẳng lọt qua được đâu.
Anh mày lấy tiền làm việc, chuyên nghiệp lắm đấy nhé.”
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp: “Vậy có ai đưa các vị tiền để được châm chước cho đi qua đây không?”
“Có chứ!” Ngỗng yêu hô lên, “Là mấy chú em đây thây.”
Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi, rồi nói với ngỗng yêu, “Vậy tháng này phương trượng đã chuyển tiền cho các vị chưa?”
Ngỗng yêu nói gắt: “Chưa chứ lị! Anh cũng đang tính đi hỏi đây, nhưng mà hình như trong đền có chuyện gì hay sao đấy, thấy đang giới nghiêm rồi.
Nếu hai hôm nữa không í ới gì với anh thì anh sẽ bỏ việc.
Dù sao anh em cũng phải ăn chứ, chú nói xem có phải không.” Ngỗng yêu liếc mấy người Vua Sói Tuyết, “Anh thấy mấy chú đều từ trong đền đi ra, mấy chú có biết ở trỏng xảy ra chuyện gì không?”
Tin tức về vụ ám sát Vua Sói Tuyết đã bị phong tỏa, đền Thiên Đế thì bị giới nghiêm nên tin tức không bị rò rỉ ra ngoài.
Đến ngay cả ngỗng yêu canh cổng cũng không hề hay biết.
Vua Sói Tuyết liếc ngỗng yêu rồi lắc đầu bảo: “Tôi cũng không biết.”
“Đệt,” Ngỗng yêu lắc đầu, “Cạc cạc cạc cặ.c, bạn bè đéo ai chơi như thế đâu nhé.”
“Chính ngài đây nói chúng ta chỉ có năm phút làm bạn thôi còn gì?” Vua Sói Tuyết mỉm cười, “Chắc hết giờ rồi đấy.”
Ngỗng yêu lạnh lùng nói: “Được, lần sau chúng bay cứ liệu hồn đấy, gặp phải bọn anh là phải xì tiền ra!” Nói rồi đàn ngỗng yêu liền đồng thanh hô “cạc cạc cạc cặ.c” rồi kéo nhau rời đi.
Thấy bọn chúng đã đi xa, Vua Sói Tuyết bèn ngoảnh lại dặn dò Vịt Vàng và A Diệp: “Hai người quay lại đền báo lại chuyện của ngỗng yêu cho Chuyên gia giám định đi.”
Vịt Vàng hẵng còn lấn cấn về mối thù cá nhân của mình và ngỗng yêu, bèn cố nói: “Đại vương à, nô tài thấy con ngỗng yêu này quá xấc xược, chưa chắc đã nói thật đâu.
Hay là ép cung thử xem sao ạ?”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Không phải bảo khanh đến báo với Chuyên gia giám định đấy à?”
Vịt Vàng ngẩn người: “Ý ngài là…?”
Vua Sói Tuyết: “Bổn vương là người văn nhã, quân tử tránh xa nhà bếp.
Những việc như đánh nhau, giết chóc, nghiêm hình ép cung nên giao cho những người có chuyên môn làm thì hơn.”
Tuy Vua Sói Tuyết nói rất chi là nhẹ nhàng, ấy nhưng Vịt Vàng vẫn không kìm được mà rùng cả mình.
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Được rồi, hai người về đi.
Chuyên gia giám định sẽ giúp hai người toại nguyện.
Giờ bổn vương cả Liễu thị vệ sẽ ra ngoài tìm manh mối.”
“Vâng, thưa Đại vương.” Vịt Vàng và A Diệp tuân lệnh quay lại ngôi đền để báo cáo.
Y như rằng, Chuyên gia giám định vừa nghe tin đã lập tức phái hộ vệ Gấu đi bắt đám ngỗng yêu này về.
Trông cảnh hộ vệ Gấu xách cổ mấy con ngỗng nhẹ bỡn như xách gà con thì cả A Diệp và Vịt Vàng đều há hốc mồm chết sững.
“Bình thường trông đụt đụt… không ngờ khỏe ghê ta…” Vịt Vàng hạ giọng thầm thì.
A Diệp tiếp lời: “Chủ tử Báo tuyết nhà mình không phải cũng giống thế à…”
“Ừ cũng đúng…”
Xem ra phần lớn mãnh thú thoạt trông cũng chẳng được thông minh cho lắm.
Chuyên gia giám định chợt lên tiếng hỏi: “Hai vị có muốn cùng thẩm vấn không?”
Tuy Vịt Vàng lúc nào cũng muốn trả thù ngỗng yêu, thế nhưng giờ thấy cảnh ngỗng yêu bị xách đi thì nó lại thấy mềm lòng, bèn bảo: “Tôi thấy họ đều là yêu quái bình thường, không phải hạng độc ác gì.
Đại nhân sẽ không làm hại họ đâu nhỉ?”
“Ngài đang đùa tôi đấy à?” Chuyên gia giám định nói, “Tôi luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không bao giờ dùng đến nghiêm hình bức cung, trừ phi cần thiết.”
“Hả?” Vịt Vàng rùng mình, “Cần thiết?”
Chuyên gia giám định nở nụ cười trông khá hiền lành dễ tính.
Ấy nhưng Vịt Vàng vẫn cảm thấy đáng sợ kinh khủng khiếp.
——–
Vua Sói Tuyết dẫn Liễu Tiêu ra khỏi khu rừng và đến khu phố đông đúc.
Nơi đây rất sầm uất và náo nhiệt, Liễu Tiêu lâu không được ra ngoài thành ra trông mà phát ngốc.
Nhìn biển người nghìn nghịt qua lại, Liễu Tiêu hoang mang hỏi: “Đại vương ơi, mình đi đâu thế?”
“Đi ăn trước đã.” Vua Sói Tuyết đáp, “Xong rồi đi xem phim.”
Liễu Tiêu nghi hoặc hỏi: “Ơ, mình đi phá án mà ạ?”
Vua Sói Tuyết: “Muốn ăn cơm chưa bé?”
“Muốn ạ.” Liễu Tiêu gật đầu cái rụp.
Cơm à, cần ăn thì vẫn phải ăn chứ.
Vua Sói Tuyết hỏi Liễu Tiêu: “Em biết gần đây có chỗ nào ngon không?”
“Em toàn ở nhà sao mà biết được?” Liễu Tiêu lắc đầu, “Hay mở app review xem sao?”
Vua Sói Tuyết nghĩ chốc lát rồi nói: “Hay là đến nhà hàng đắt nhất ở đây đi?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ, sau rốt kiên định bảo “Không”.
Bé vẫn còn nhớ vụ một tháng tiêu năm trăm nghìn của mình đó.
Bé bảo: “Em thấy không phải quán nào đắt ăn cũng ngon đâu.”
Vua Sói Tuyết gật gù: “Ta nghe bảo ở đây có một quán bánh bao khá nổi tiếng.”
Thế là Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu cùng nhau xuyên trái quẹo phải trên những con phố đông đúc, đi đứng tự nhiên đến một con hẻm.
Giờ chưa phải giờ ăn nên quán bánh bao này không có quá nhiều khách, nên Vua Sói Tuyết với Liễu Tiêu mới có chỗ mà ngồi.
Chủ cửa hàng là con người, ông ta đang gà gật bên cạnh cửa, thấy khách đến cũng mặc kệ chẳng vồn vã mời chào như các quán khác.
Vua Sói Tuyết gọi mấy lồng bánh bao nhân thịt, loại nhân thịt nguyên chất.
Ông chủ nghe xong thì đáp mỗi câu “Đã biết” rồi thong thả đứng dậy đi làm.
Liễu Tiêu hít một hơi không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn và hơi bốc ra từ lồng hấp, cõi lòng lập tức ấm áp.
“Lâu lắm rồi em không được đến những nơi có mùi khói lửa như này!” Liễu Tiêu vui vẻ reo lên, “Quán ăn nhỏ vẫn là đỉnh nhất.”
“Sao quán ăn nhỏ lại đỉnh nhất hả bé?” Vua Sói Tuyết ngắm Liễu Tiêu, ánh mắt mang theo ý cười.
Liễu Tiêu đáp: “Em thấy ở mấy quán lớn mà sang trọng ấy đều sẽ bị gò bó, còn ở quán nhỏ thì muốn làm gì cũng được hết á.”
Vua Sói Tuyết cười hỏi: “Vậy giờ bé muốn làm gì nào?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi một chốc, “Em muốn gọi Giác nhi đến ăn cùng.”
Vua Sói Tuyết thực chẳng ngờ Liễu Tiêu sẽ trả lời như vậy, hắn chợt nhớ đến cuộc gọi đầu tiên mình gọi cho Liễu Tiêu lúc ở đền Thiên Đế, Liễu Tiêu vừa mở miệng đã gọi “Giác nhi”.
Vua Sói Tuyết thoáng chau mày nói: “Không được.”
“Sao lại không ạ?” Liễu Tiêu nghi hoặc.
Vua Sói Tuyết đáp: “Hai người đi với nhau mới gọi là hẹn hò, chứ đi ba người e là sẽ có đầu rơi máu chảy đấy.”
Liễu Tiêu hết sức kinh ngạc: “Mình đi hẹn hò á? Em tưởng là đi phá án?”
“Phá án là việc của đội Giám định.” Vua Sói Tuyết cười bảo, “Chẳng lẽ cầm lương bổn vương phát lại bắt bổn vương phải đi làm việc của mình?”
Liễu Tiêu nghĩ ngợi, sau rốt gật gù bảo: “Cũng đúng.”
Đợi mấy lồng bánh bao được bê lên bàn, Liễu Tiêu mới sực nhớ ra: “Ơ ngài bảo hôm nay mình đi tìm manh mối mà?”
“Tìm manh mối cũng có thể hẹn hò được.” Vua Sói Tuyết nói, “Mới vừa nãy mình tìm được manh mối chỗ ngỗng yêu rồi còn gì.
Cũng coi là có thu hoạch.”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết bèn cầm một cái bánh bao lên nhét vào miệng Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu chau mày: “Em không ăn chay.”
Vua Sói Tuyết nói: “Đây là bánh bao nhân thịt.”
Liễu Tiêu nói: “Em chỉ ăn thịt thôi.”
Vua Sói Tuyết đành phải bẻ đôi bánh bao rồi lấy thìa xúc phần nhân thịt đã được hấp chín đang bốc hơi ngùn ngụt, thổi cho nguội bớt rồi đút cho Liễu Tiêu ăn.
Liễu Tiêu vừa nhai ngon lành vừa bảo: “Nhân thịt này ăn ngon phết ha.”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Bánh bao thịt của quán này nổi tiếng lắm.”
“Sao lại không bán riêng nhân thịt thôi nhở?” Liễu Tiêu nghi hoặc, “Bao quy đầu ăn chẳng ngon tẹo nào.”
Vua Sói Tuyết lập tức ho khù khụ, “Nói văn minh nào, phải bảo là ‘vỏ bánh bao’.”
Liễu Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn đọc lại: “Vỏ – bánh – bao.”
*Giải thích nà: Bao quy đầu là 包皮, còn vỏ bánh bao là 包子皮, bé báo nói thiếu chữ 子 ở giữa nên mới thành bao quy đầu:)))))))
Nói xong, Liễu Tiêu nhìn đống vỏ bánh bao đã bị lấy mất nhân đang nằm trơ trọi trên đĩa rồi hỏi: “Thế đống vỏ bánh bao này phải xử lý sao đây ạ?”
Vua Sói Tuyết liền cầm một cái vỏ bánh bao lên ăn: “Để ta ăn.”
Liễu Tiêu há hốc mồm: “Này… sao em có thể không biết ngượng thế chứ? Vỏ bánh bao em ăn thừa để Đại vương ăn?”
Vua Sói Tuyết cười bảo: “Không sao đâu em.”
Liễu Tiêu suy ngẫm một lúc, cuối cùng bảo: “Cũng phải, chó là loài ăn tạp mà, gì cũng có thể ăn được.”
Vua Sói Tuyết bật cười, “Ừ, cái gì ta cũng ăn được.
Còn em thì kén ăn lắm cơ.”
Liễu Tiêu ngượng nghịu bảo: “Đâu có…”
“Có điều cũng chẳng sao cả.” Vua Sói Tuyết nói, “Ta không nghĩ nhiều như vậy, với ta mà nói thì quan trọng nhất là không lãng phí đồ ăn.”
Liễu Tiêu có phần ngạc nhiên: “Đại vương tôn quý như thế, nào là áo gấm ăn sang mà vẫn yêu quý lương thực ạ?”
“Là vua của một nước thì càng nên là người phải biết quý trọng hết thảy điều này hơn bất kỳ ai.” Vua Sói Tuyết mỉm cười trả lời, “Đây là trách nhiệm của một quân vương.”
Liễu Tiêu chẳng hiểu cho lắm, song vẫn ra chiều ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước kia em đều nghe mọi người nói Đại vương là người cao quý nhất Bắc Quốc, có thể hô mưa gọi gió, nhưng giờ ở cùng Đại vương em mới thấy Đại vương cũng chẳng sướng như người ta nói.
Đại vương cũng không phải muốn gì là được nấy.”
“Chỉ là mấy thứ vinh hoa phú quý thôi.
Là vua của một nước, chỉ cần ta biết tiết chế ham muốn của mình, ta vẫn có thể muốn gì được nấy.” Vua Sói Tuyết điềm nhiên nói, “Ta vẫn luôn kiềm chế ham muốn của mình rất nhiều lần.”
Liễu Tiêu cẩn thận quan sát Vua Sói Tuyết, quả thực cảm thấy Vua Sói Tuyết là một người rất giỏi kiềm chế.
Vua Sói Tuyết dịu dàng cười với bé: “Em cũng vậy, muốn gì cũng có thể được hết.”
“Thật chứ ạ?” Liễu Tiêu nghi hoặc.
“Ta sẽ cố hết sức.” Vua Sói Tuyết cười dịu dàng, rồi lại đút cho Liễu Tiêu một thìa nhân thịt.
Liễu Tiêu nhai một thìa thịt băm rồi nuốt sạch, sau đó nhìn thấy Vua Sói Tuyết chậm rãi ăn vỏ bánh bao khô khốc.
Vua Sói Tuyết nuốt bánh xong, rồi uống một ngụm trà, hỏi: “Giờ em muốn gì nào?”
Nói rồi Vua Sói Tuyết bèn tủm tỉm hỏi: “Vẫn muốn gặp Lãnh Giác?”
“Dạ?” Liễu Tiêu đã sớm quên khuấy vụ này rồi, chỉ đáp: “Không ạ… Ngài bảo là hẹn hò quá 2 người sẽ có đầu rơi máu chảy còn gì?”
Song thực tế Liễu Tiêu cũng chẳng hiểu logic này lắm, cơ mà bé chợt nhớ đến bộ phim ma hôm nọ vừa xem xong.
Trong phim có một rạp chiếu phim kinh dị, nếu số người đi xem là số lẻ thì con ma đó sẽ ngồi cạnh những người đi một mình, cuối cùng giết chết người đó để tổng số người sẽ thành số chẵn.
Lúc gọi điện cho Lãnh Giác, Liễu Tiêu đã kể cho y nghe về bộ phim, và Lãnh Giác đã cho ra nhận xét thế này: “Con ma này bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?”
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu vẫn còn thấy buồn cười, bèn phì cười thành tiếng.
Vua Sói Tuyết thấy Liễu Tiêu cười vui vẻ thì hỏi: “Sao thế?”
Liễu Tiêu vừa cười vừa đáp: “Em nhớ đến Lãnh Giác…”
Vua Sói Tuyết thoáng nghe đã thấy không vui, song cũng không nói gì, chỉ cắn phập miếng vỏ bánh bao rồi nhai ngấu nghiến.
Vua Sói Tuyết không đút thịt cho Liễu Tiêu ăn nữa, ngầm ngỏ ý là người ta đang không vui đây này..