Vua Sói Tuyết lấy cớ nhiễm bệnh phải ở lại đền Thiên Đế tĩnh dưỡng, nói rằng muốn ăn chay niệm Phật mỗi ngày, cho nên không chịu về cung, cũng dứt khoát không lên triều.
Có điều không lên triều cũng không có nghĩa là vua Sói Tuyết bỏ bê công việc, dù sao thì Đại vương cũng là người vô cùng cần cù chính trực.
Hiện tại mỗi ngày hắn đều làm việc online, ít nhiều gì thì khoa học kỹ thuật cũng rất phát triển, làm việc online như vậy cũng rất tiện.
Đương nhiên trước khi quyết định chuyện này, Vua Sói Tuyết vẫn phải gọi điện thoại đến tự mình xin phép với Thiên Tử, mong là tuy mình không lên triều những vẫn không bị trừ điểm chuyên cần tích lũy.
Ở đầu dây bên kia, Thiên Tử nghe xong, nói vẻ cạn lời: “Chỉ vì cái chuyện cỏn con này mà hơn nửa đêm ông còn đánh thức tôi?”
“Vậy là Thiên Tử đồng ý?” Vua Sói Tuyết lễ độ hỏi lại.
“Phải, phải.” Thiên tử trả lời: “Nếu ông bị bệnh thì cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, không lên triều cũng không sao, chỉ cần xử lý việc công hẳn hoi thì sẽ không bị trừ điểm.”
Vua Sói Tuyết lại yêu sách: “Tôi bệnh tật còn phải làm việc, mong là sẽ nhận được gấp đôi điểm tích lũy.”
Thiên tử đáp: “Tiểu Bạch Tự à, đừng có đặt nặng vấn đề được mất như vậy, lúc nào cũng chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện lập thành tích kiếm điểm tích lũy.”
“Thế tôi coi như ngài đã đồng ý nhé.” Vua Sói Tuyết nói: “Gấp đôi điểm.”
Thiên tử nói: “Vào rừng mơ bắt con tưởng bở à.
Gấp rưỡi thôi.” Dứt lời, Thiên Tử cúp máy ngay tắp lự, sau đó quay sang hỏi nội thị: “Tên tội phạm tộc Sói tuyết kia đâu rồi?”
Nội thị đáp: “Đã trói kỹ rồi ạ.”
Thiên Tử gật đầu, chắp tay sau lưng đi vào phòng ngầm trong tẩm cung.
Ở bên kia, sau khi Vua Sói Tuyết cúp máy xong cũng rất hài lòng với kết quả đàm phán được.
Hắn cho rằng chắc chắn mình sẽ chiếm được No.1 trong bảng xếp hạng những vị vua tài đức nhất của quý này rồi.
Nghĩ vậy, Vua Sói Tuyết lại càng nỗ lực lướt kéo bảng nhiệm vụ.
Trên cơ bản thì mỗi vị vua từng được phong ngôi vị của Thiên triều đều vô cùng coi trọng bảng điểm hàng quý của mình.
Bởi lẽ đó việc Bạch Thanh Tứ, vị Đại vương tiền nhiệm của Vua Sói Tuyết, thuê người cày điểm nhiệm vụ bị Ngự sử đài tố cáo khiến cho cả Thiên triều phải dậy sóng.
Các vị vua khác cũng vô cùng tức giận: “Đây là phá game —- à, không, đây là phá vỡ nền móng xây dựng đất nước!”
Thành thật mà nói, hành vi bừa bãi này của Bạch Thanh Tứ cũng dễ giải thích thôi, hiềm cái chuyện chọc giận các vị vua khác lại thành ra khó mà giải quyết.
Thậm chí mấy vị vua này còn yêu cầu Thiên Tử phải xử Bạch Thanh Tứ tội chết cho hợp với kỷ cương phép nước.
Thiên Tử cho rằng chuyện này rất nghiêm trọng, bèn hạ lệnh bắt trói Bạch Thanh Tứ lại rồi đưa đến Trung Nguyên để chịu thẩm vấn.
Cuối cùng, Thiên Tử quyết định san bằng hang ổ cày thuê, cách chức Vua Sói Tuyết của Bạch Thanh Tứ.
Bạch Thanh Tứ bị giam vào hậu cung của Thiên gia, mỗi ngày Thiên Tử đều tự mình dạy dỗ y, dốc sức cảm hóa y.
Suy nghĩ thấu đáo[1] này của Thiên Tử khiến cho mọi người ai nấy đều hết sức cảm động.
[1] Gốc là dụng tâm lương khổ.
Đám người vốn lúc nào cũng hô hào đòi xử tử Bạch Thanh Tứ cũng đều phải ngậm miệng, chỉ có thể nói: “Thiên Tử thật giống với mặt trời mặt trăng, chắc chắn ngài có thể dùng hào quang huy hoàng của mình để soi rọi Bạch Thanh Tứ, xua tan tội ác và lòng tham của y.
Thiên Tử thật nhân từ, khiến người vô cùng cảm động.”
Thực sự Liễu Tiêu cũng không biết đến những chuyện kiện tụng này kia của triều đại trước, chỉ biết rằng Bạch Thanh Tứ damdang loạn lạc, bị Ngự sử đài buộc tội cách chức.
Bởi vậy, nửa đêm rồi mà Liễu Tiêu vẫn thấy Vua Sói Tuyết vẫn đang xử lý công việc thế này, bé bèn bảo: “Chắc chắn là vết xe đổ quá thê thảm, cho nên Tiểu Bạch Tự mới phải chăm chỉ như vậy.”
Vua Sói Tuyết thấy Liễu Tiêu ngồi dậy trên giường thì hỏi: “Sao đã dậy rồi? Lại đói rồi à?”
Liễu Tiêu nghe thấy “lại đói” thì có cảm giác như mình bị ghẹo.
Bé đáp: “Em thích ăn, em tham ăn nhưng em không có thèm thuồng như vậy đâu.”
Tuy rằng lời nói ra thì là vậy, nhưng khi Vua Sói Tuyết gõ gõ hộp đồ ăn cho mèo, bé Tiêu vẫn nhào tới theo phản xạ có điều kiện.
Vua Sói Tuyết bất lực thở dài, bảo: “Từ từ nào, để ta mở cho em.”
“Không cần đâu, em có thể tự mở được.” Dứt lời, bé Tiêu bèn dùng răng nanh sắc nhọn của báo tuyết cắn mở hộp đồ ăn.
Vua Sói Tuyết ba phần bất lực bảy phần cưng chiều mà lắc đầu.
Liễu Tiêu vui vẻ sung sướng ăn hết hộp đồ ăn, ăn xong lại nói: “Thì ra thức ăn của mèo lại ngon đến vậy —- cơ mà hơi ít.
Sao mèo ăn ít vậy được nhỉ?”
Vua Sói Tuyết hỏi: “Em đã nhìn thấy mèo cam[2] chưa?”
[2] Mèo cam là một giống mèo có bộ lông màu cam khá thân thiện và đáng yêu, phần lớn đều là giống đực do gen màu lông.
“Gặp rồi ạ!” Liễu Tiêu không quan tâm lắm, bé nói: “Mèo cam cũng đâu có ăn nhiều ợ.”
Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ giây lát, so sánh giữa mèo cam và Liễu Tiêu thì đúng là mèo cam ăn không nhiều lắm thật.
Liễu Tiêu đã ăn xong một lon đồ hộp, lè lưỡi liếm liếm miệng.
Vua Sói Tuyết đưa cho bé một cốc nước.
Bình thường lúc ở bên ngoài Liễu Tiêu sẽ ăn uống như một người bình thường, bây giờ ở với Vua Sói Tuyết thì lại dùng bộ dáng chân thực như lúc ở nhà mình.
Bé không chịu uống nước cho đàng hoàng, mà dùng đầu lưỡi liếm liếm, nằm sấp xuống tại chỗ, đuôi uốn cong lại, ừng ực ừng ực mà uống nước.
Vua Sói Tuyết liếc nhìn, cảm thấy bé giống hệt như một con mèo to bự ngồi xổm trên sofa nhà hắn.
Liễu Tiêu uống nước xong, trông thấy vẻ mặt của Vua Sói Tuyết lúc nhìn mình mới cảm thấy hành vi của bản thân không ra thể thống gì.
Bé cảm thấy có hơi bối rối, bèn ngồi nghiêm chỉnh lại.
Vua Sói Tuyết thấy buồn cười, vươn tay ôm bé ngồi lên đầu gối mình, nói: “Em thế này tốt lắm.”
Liễu Tiêu lại hỏi: “Ngài không cảm thấy em không ra thể thống gì sao ạ?”
“Thể thống không quan trọng.” Vua Sói Tuyết nói: “Em thả lỏng như vậy, chứng tỏ em đã xem đây là nhà của mình rồi.”
Bé Tiêu ngẫm nghĩ, lại nói: “Tiểu Bạch Tự vẫn luôn rất mẫu mực, là bởi vì ngài không xem đây là nhà ạ?”
“Ở nhà hay không thì ta vẫn phải chú ý phép tắc.” Vua Sói Tuyết đáp.
“Ò, chắc là gia đình đã dạy dỗ Đại vương nghiêm khắc lắm.” Liễu Tiêu gật đầu như thể đấy là chuyện đương nhiên.
Vua Sói Tuyết nói: “Cũng không phải.
Tuy bọn ta là hoàng thân quốc thích nhưng lại ở vùng sâu vùng xa, không có ai dạy bảo gì cả.
Sau này khi ta đến Trung Nguyên làm con tin[3] cho Thiên gia mới rèn được thói quen cho dù ở nhà hay ra ngoài cũng phải cẩn thận.”
[3] Từ gốc là 质子 vừa có nghĩa là hạt nhân nguyên tử proton vừa có nghĩa là vật hoặc người làm tin.
Kiểu như ngày xưa hai nước muốn hòa hiếu với nhau thì thường cho vương tử thế tử hay quyền quý nước mình sang nước kia trở thành con tin, vật làm tín để đảm bảo lợi ích của nước mình, ngăn chặn sự phản bội phá vỡ hiệp ước giữa hai bên.
Ở đây Vua Sói Tuyết nói mình làm con tin nhưng bé Tiêu lại hiểu sang nghĩa hạt nhân.
“Hạt nhân là gì ạ?” Liễu Tiêu tò mỏ hỏi: “Là cái mà mình được học trong môn Vật Lý đấy á?”
“Em còn nhớ môn Vật Lý được học cái gì nữa à?” Vua Sói Tuyết có hơi phấn khởi.
Bé Tiêu hơi chột dạ: “Thật ra thì cũng không nhớ rõ lắm… Ngài… Không phải là ngài muốn kiểm tra em đó chứ?”
Nhắc tới “kiểm tra” là Liễu Tiêu lại run cầm cập, trông đến là buồn cười.
Vua Sói Tuyết cười nói: “Không hỏi, không hỏi, em đừng sợ.” Nói xong, Vua Sói Tuyết lại ôm bé Tiêu, vỗ vỗ lưng bé.
Liễu Tiêu chợt bảo: “Em cũng cảm thấy bản thân mình thiệt là vô dụng.
Nói không phải bốc phét chứ, cho dù có một lão hổ siêu to khổng lồ xông tới trước mặt em cũng không sợ đến vậy.
Còn thi cử ấy à, dọa người ta chết khiếp đi được.”
Vua Sói Tuyết gật đầu nói: “Phải đấy! Thi cử còn gớm hơn cả hổ!”
Liễu Tiêu lại hỏi: “Có phải ngày mai mình sẽ phải đi nằm vùng luôn luôn không ạ?
“Ừm.” Vua Sói Tuyết gật gật đầu: “Chắc chắn sẽ chơi vui hơn học nhiều.”
Liễu Tiêu lại hứng khởi nhảy nhót loạn xạ.
Vua Sói Tuyết đành phải dỗ bé đi ngủ cho sớm.
Nhìn bé Tiêu của hắn an ổn chìm vào giấc, Vua Sói Tuyết có hơi bất ngờ.
Hắn cứ tưởng rằng bé Tiêu sẽ hỏi han cặn kẽ về chuyện ngày trước hắn bị trở thành con tin, thậm chí hắn còn cân nhắc kỹ lưỡng rằng có nên kể hết sự việc đã xảy ra cho bé Tiêu biết hay không, hay là nên tém lại, lựa lời khôn ngoan che giấu thật kỹ nói vài câu lừa gạt bé Tiêu cho qua chuyện.
Mà có ngờ đâu, ngay cả con tin là gì mà bé Tiêu của hắn cũng không biết, cũng chẳng mấy để tâm.
Vua Sói Tuyết bèn ôm Liễu Tiêu đi ngủ.
Sáng sớm, Liễu Tiêu thức dậy, bừng bừng hứng khởi bật dậy khỏi giường chạy đi cải trang.
Vua Sói Tuyết lề mà lề mề ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt, sau đó xỏ áo thun trắng và quần jean thoải mái vào.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tiêu được chiêm ngưỡng Vua Sói Tuyết trong diện mạo bình dị thoải mái như vầy.
Trang phục mọi ngày của Vua Sói Tuyết đều là lớp này đến lớp nọ, mỗi đường kim mũi chỉ đều đáng giá đồng tiền, thoáng trông đã thấy chanh sả lộng lẫy vô cùng.
Hôm nay Vua Sói Tuyết không giống mọi ngày, ăn vận quần áo rẻ tiền, song vẫn giữ được phong độ hơn người.
Bé Tiêu không kiềm được mà ôm chầm lấy Vua Sói Tuyết, hô lên: “Ngài đẹp trai quá đi!”
Bỗng nhiên được đập vào mặt một câu khen ngợi trắng trợn như vậy, trái lại còn khiến cho mặt của Vua Sói Tuyết có hơi ửng hồng.
Vua Sói Tuyết nắm lấy tay bé Tiêu, cúi đầu hôn bé: “Em càng đẹp hơn.”
Vịt Vàng và Cáo Đỏ đứng bên cạnh chứng kiến, ánh mắt giao nhau, sau đó yên lặng đánh bài lui.
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu tay trong tay rời khỏi am đường, tiếp theo trèo tường ra ngoài, chạy tới một con phố nhộn nhịp huyên náo.
Trên phố tấp nập người tới lui xuôi ngược, ai nấy đều vội vã nhưng cũng không quên liếc mắt để ý đến sự tồn tại của hai người Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu – tất nhiên là bởi vì khuôn mặt tuấn tú của cả hai.
“Đẹp trai vãi!”
“Uôi, bé xinh trai có cái đuôi to kia đáng yêu vỡi!”
— Mấy cô nàng đi lướt qua đều xầm xì to nhỏ, thậm chí còn lôi điện thoại ra chụp trộm hai người.
Vua Sói Tuyết cười nói: “Vị tiểu thư này, xin đừng chụp trộm.”
“Hể!” Mặt cô gái đỏ bừng cả lên: “Em, em không có…”
“Chụp chung đi.” Vua Sói Tuyết nói: “Chỉ cần mua kẹo bông gòn ủng hộ chúng tôi là có thể chụp ảnh chung.”
Hóa ra Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đang bày quán bán kẹo bông gòn trên vỉa hè.
Kỳ thực cả hai đều không khéo tay chút nào, làm ra một đống kẹo bé xíu lại xẹp lép, vốn là không thể bán được.
Liễu Tiêu trông thấy cũng phát cáu cả lên, cắn một miếng lại nuốt một miếng, bực bội mà cắn xé cây kẹo.
Nhưng ngay sau khi Vua Sói Tuyết nói có thể chụp ảnh chung, khách khứa bỗng dưng đông đúc hẳn lên như mây kéo đến.
Bé Tiêu không hiểu sao tự dưng lại đông khách như thế, tay chân luống cuống, cái đuôi to bự càng thêm lắc lư dữ dội.
Mấy cô gái hết sức tốt tính bảo: “Kẹo bông không đẹp cũng không sao đâu.”
Liễu Tiêu càng thêm ngu ngơ: “Không sao thật ạ? Không phải mấy chị tới để mua kẹo bông sao?”
Vua Sói Tuyết nói: “Em thấy kẹo bông bọn mình làm ra có giá trị à?”
“Hở?” Liễu Tiêu vốn dĩ đã ngốc giờ còn ngốc hơn: “Đúng là trông không có giá trị thật… Vậy sao mấy cổ lại muốn mua kẹo của mình? Với cả bọn mình còn bán đắt hơn so với nhà khác nữa.”
Đúng vậy, bọn họ là quầy hàng rong đã không có biển hiệu lại còn là người bán hàng vô lương tâm nữa chứ.
Một cây kẹo bông gòn méo mó mà bán những mười tệ.
Vua Sói Tuyết không tính giải thích rõ cho bé Tiêu.
Dù gì thì cái chuyện hy sinh nhan sắc để bán kẹo bông gòn này kể ra cũng không được hay cho lắm.
Dù sao cũng là sĩ diện của hắn.
Tốt xấu gì hắn cũng là Vua Sói Tuyết thần thánh được Thiên Tử tấn phong mà.
Trong lúc Vua Sói Tuyết đang tự thẩm về vấn đề giá trị tôn nghiêm của bản thân, lỗ tai hắn vừa động một cái thì chợt nghe thấy một cô gái nũng nịu nói: “Mèo bán dạo ơi, chị có thể sờ đuôi của bé không?”
Vua Sói Tuyết ngoảnh đầu trông thấy một cô gái trẻ đang chớp mắt chỉ vào cái đuôi to bự xinh đẹp của Liễu Tiêu, vẻ mặt hệt đứa con nít đang nhìn thèm thuồng cây kẹo ngọt: “Chị sẽ trả bé một trăm tệ!”
Giờ phút này báo tuyết bán hàng rong không hề có chút tự giác nào về việc bản thân mình chính là họa thủy đã tiêu hết năm trăm nghìn NDT chỉ trong một tháng, ấy vậy mà lại rung rinh chỉ vì một trăm tệ!
“Kinh doanh kiểu này có thể kiếm được tiền nhanh vậy à?” Liễu Tiêu lờ mờ có thể thấy được hào quang lập nghiệp thành công của bản thân, gần như đã dâng cái đuôi của mình ra.
Bỗng rồi Vua Sói Tuyết chợt đưa tay ngăn lại, nói: “Nhìn thì ok, sờ thì không.”
Cô bé mếu máo, suýt nữa thì òa khóc: “Nhưng mà mấy anh đã hết kẹo bông rồi còn không cho sờ đuôi nữa!”
“Hết kẹo bông?” Vua Sói Tuyết quay đầu nhìn, phát hiện hũ đường đã trống không.
Ra là hai người họ chưa từng buôn bán bao giờ, chỉ tùy tiện mang theo một hũ đường, định bụng bán qua loa một tí cho nên không mang theo nhiều.
Với cả Vua Sói Tuyết cũng không lường trước được chuyện Liễu Tiêu sẽ ăn hết cả nửa hũ — bởi lẽ không phải Liễu Tiêu không thích đồ ngọt à!”
Liễu Tiêu chống chế: “Đúng là em không thích ăn ngọt, nhưng mà lúc chán quá em lại thích ăn vặt, không cần biết có ngon hay không.”
Nửa đoạn thời gian đầu không có khách, Liễu Tiêu đã ăn quá nửa số đường.
Vua Sói Tuyết cũng bó tay.
Bây giờ bé gái cứ ahuhu mà khóc, khóc lóc kể lể rằng mình đã trả tiền rồi mà lại không lấy được kẹo.
Dựa vào nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Vua Sói Tuyết đành phải cúi đầu đưa hai cái tai thú giống như tai sói tới: “Cho em sờ cái này nhé?”
Cô bé này chỉ là một yêu quái bình thường nên không phân biệt được tai sói với tai chó.
Song thấy tai của Vua Sói Tuyết lại thấy đáng yêu muốn chết, thế là sờ vuốt một trận, thấy thỏa mãn rồi mới chịu rời đi.
Cô gái đứng xếp hàng phía sau thấy thế cũng móc ra một trăm tệ, bừng bừng hứng khởi nói: “Em cũng muốn sờ!”
Vua Sói Tuyết chau mày, cảm thấy cách buôn bán của bọn họ đang trên đà tiến tới một phương hướng sai sai, nhưng lại có thể kiếm được rất nhiều tiền…
Bấy giờ Liễu Tiêu đứng ở đằng sau bỗng nhảy dựng lên, nhón chân che hai tai Vua Sói Tuyết, hét lên: “Không được sờ nữa!”.