Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL


Ragdoll tinh uể oải ngồi dậy, giọng điệu biếng nhác mà yêu kiều: “Sao rồi? Đồ ăn của tôi đâu?”
Trợ lý phụ vội vàng bưng một đĩa đồ ăn cho mèo đã được hâm nóng đến độ vừa phải đi tới.

Ragdoll tinh hít một hơi rồi bảo: “Được rồi, bê đi đi.

Tôi chỉ hít một hơi thôi, đang giảm cân.”
Nói rồi Ragdoll tinh bắt đầu ngồi trước bàn trang điểm chỉnh trang toàn thân.

Nhân lúc này trợ lý phụ bèn dẫn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đến cạnh mình rồi giới thiệu với Ragdoll tinh: “Đây là hai người mới đến, một người tên là Tiểu Tiêu, người kia là Tiểu Bạch ạ.”
Ragdoll tinh ngoảnh đầu liếc mắt: “Hai người ai là Tiểu Tiêu, ai là Tiểu Bạch?”
“Tôi là Tiểu Tiêu.” Liễu Tiêu lên tiếng.
“Tôi là Tiểu Bạch.” Vua Sói Tuyết đáp lời.
Trợ lý phụ giới thiệu tiếp: “Tiểu Tiêu là vệ sĩ, đánh nhau đỉnh lắm.

Còn Tiểu Bạch là chồng của Tiểu Tiêu cơ mà không biết đánh nhau.”
Ragdoll tinh ngạc nhiên: “Không biết đánh đấm?”
“Cũng không hẳn không biết.” Vua Sói Tuyết nói, “Nhưng tốt nhất nên tránh va chạm.”
Ragdoll tinh trông Vua Sói Tuyết đẹp trai văn nhã thì gật gù bảo: “Không sao, đẹp trai có thể tha thứ.”
Nói rồi, Ragdoll tinh định đứng dậy, trợ lý phụ vội vàng tiến lễ đỡ y.
“Sao thế? Anh có sao không Ragdoll tinh?” Liễu Tiêu quan tâm hỏi han, vì bé thấy lúc đứng lên Ragdoll tinh run rẩy quá chừng, phải nhờ trợ lý đỡ mới dậy được.
“Không sao, tụt huyết áp thôi.” Ragdoll tinh trả lời, “Dạo đang giảm cân.”
“Giảm cân?” Liễu Tiêu kinh ngạc nói, “Nhưng trông anh có béo đâu!”
Ragdoll tinh lắc đầu, “Cậu không hiểu đâu, trông thế thôi chứ lên hình khác lắm.

Với cả mèo cũng dễ tăng cân…”
Dứt lời, Ragdoll tinh bèn liếc sang Liễu Tiêu: “Cậu cũng là mèo mà, sao không bị béo?”
Liễu Tiêu chẳng biết phải trả lời ra sao, mãi lâu sau mới ngắc ngứ ra câu: “Tôi… tôi cũng tạm hà.”
Ragdoll tinh lại hỏi: “Cậu có ăn uống bình thường không?”
“Tôi…” Liễu Tiêu lại không biết đáp sao, “Bình thường ư?”
Vua Sói Tuyết đáp hộ bé: “Không bình thường lắm.”

Đến tận giờ nghỉ trưa, Ragdoll tinh mới thực sự hiểu câu “không bình thường lắm” của Vua Sói Tuyết là thế nào.

Liễu Tiêu ăn cực cực kỳ nhiều mà toàn ăn thịt chứ, cứ gặm gặm cắn cắn nhai nhai, không ngơi miệng một giây nào.
Ragdoll tinh khó nhịn hỏi: “Cậu bị bỏ đói bao lâu rồi?”
“Thời buổi hòa bình thịnh vượng tất nhiên là hôm nào cũng được ăn no, có đói đâu.” Liễu Tiêu trả lời.
Ragdoll tinh chớp đôi mắt xanh biếc, nhìn thân hình của Liễu Tiêu: “Thế cậu giảm cân bằng cách nào?”
“Tôi chưa giảm cân bao giờ.” Liễu Tiêu đáp, “Sao thế?”
Ragdoll tinh ngơ cả người, không nói gì nữa, quay lại phòng nghỉ bảo với trợ lý phụ rằng: “Cái thằng Tiểu Tiêu đó nói nghe ngứa tai quá.”
Trợ lý phụ cũng hạ giọng nói: “Vâng, anh thủ lĩnh xã hội đen bảo tuy thằng này trông ngây thơ nhưng mà độc mồm độc miệng lắm.”
Ragdoll tinh lầm rầm: “Đúng là trông ngây thơ thật, mất công tôi nghĩ nó là hạng hiền lành.”
Trợ lý phụ bảo: “Anh không thích ạ? Để em bảo thay đứa khác?”
“Để mấy hôm xem sao đã.” Ragdoll tinh bứt một ít cỏ mèo trong tay, tùy tiện vo viên rồi cho vào mồm nhai để thỏa mãn cơn thèm: “Đói quá, thèm thịt quá.”
Trợ lý nhìn chậu cỏ mèo, hỏi: “Cỏ mèo này có gì đặc biệt? Sao anh chỉ thích ăn cái này vậy?”
Ragdoll tinh mỉm cười: “Cậu không hiểu đâu.

Cái này liên quan đến người gửi cỏ – có thể thăng tiến nhanh hay không đều phụ thuộc vào anh ta cả đấy.”
Trợ lý phụ mù mờ nhìn Ragdoll tinh.
Ragdoll tinh đang trong giai đoạn ăn kiêng gian khổ để giảm cân, và những người ở giai đoạn này là dễ cáu bẳn nhất – đặc biệt là khi thấy những người xung quanh mình ăn thịt.

Lúc này lại để cho Ragdoll tinh chứng kiến cảnh Liễu Tiêu điên cuồng ăn thịt, ăn không dứt mồm thì chẳng khác gì là một sự khiêu chiến cực hạn với thần kinh của y.

Nhất là khi nghe thấy câu “Tôi chưa từng giảm cân bao giờ” của Liễu Tiêu, Ragdoll tinh chỉ hận không thể ngay lập tức tát cho Liễu Tiêu một cái rơi răng.
Nhưng y đã nhịn xuống.
“Giờ mình đang là ngôi sao trường phái con cưng quốc dân.” Ragdoll tinh hít sâu một hơi, “Tát trợ lý bị chụp lại thì toang.”
Lúc xế chiều, Ragdoll tinh có một sự kiện phải tham gia.

Trợ lý phụ, Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu cùng nhau đưa Ragdoll tinh đến đài phát thanh để làm phỏng vấn.

Trong cuộc phỏng vấn, Ragdoll tinh duy trì nụ cười trên môi mà nói: “Em vừa ăn mấy thứ cũng khá nhiều! Giờ vẫn đang no lắm! Nhưng mà chỉ chốc nữa thôi sẽ đói.

Vâng, em là một tín đồ ăn uống… ha ha! Giữ dáng á? Là gì á, em không biết, xưa giờ em chưa từng mập nên không biết cái này đâu.”

Ragdoll tinh vừa đeo mặt nạ ngôi sao cười giả tạo phun ra một đống lời nói phét vừa trông thấy Liễu Tiêu đang ngồi gặm chân gà ngâm ớt.

Ragdoll tinh tức đến suýt thì tụt huyết áp ngay tại chỗ.
Liễu Tiêu chẳng hề hay biết mình đã trở thành kẻ địch của Ragdoll tinh, vẫn cứ hồn nhiên gặm chân gà một cách ngon lành, còn hỏi trợ lý phụ có ăn cùng không.

Trợ lý phụ lắc đầu nói: “Cậu đừng ăn ngon thế.

Ragdoll tinh trông thấy sẽ không vui đâu.”
Liễu Tiêu ngẩn mặt ra: “Hở?”
Vua Sói Tuyết lập tức lên tiếng: “Em thích ăn gì thì cứ ăn, không được để đói mình.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ phút chốc, thấy trợ lý phụ nói khá là có lý.

Người ta đang giảm cân mà, đúng là bé không nên ăn ngon lành trước mặt người đang giảm cân như thế.

Và thế là Liễu Tiêu tức tốc gặm xong đống chân gà rồi chạy ù vào WC rửa tay súc miệng thật sạch, đảm bảo trên người mình không còn mùi giấm ớt gì để tránh chọc Ragdoll tinh xù lông.
Cơ mà đời éo ai ngờ, bé đã sớm chọc xù lông Ragdoll tinh rồi.
Ragdoll tinh phỏng vấn xong thì sai ngay Liễu Tiêu đi mua thịt xiên ở phía đông thành phố, sau đó vòng sang phía tây mua cà phê.

Đông một món, tây một món, thoáng nghe đã biết không thuận đường, Ragdoll tinh đang muốn làm khó dễ Liễu Tiêu.

Song Liễu Tiêu lại chẳng hiểu chuyện này, vừa định đồng ý thì Vua Sói Tuyết đã lên tiếng trước: “Để tôi đi, Tiểu Tiêu không đi được.

Em ấy là vệ sĩ, một khi em ấy đi thì không còn ai bảo vệ cậu nữa.”
Ragdoll tinh nhướn mắt, mắng: “Bây giờ tôi là chủ hay anh là chủ? Vừa mới làm trợ lý mà đã ý kiến ý cò? Tôi bảo nó đi thì nó nhất định phải đi! Anh nghe rõ chưa?”
“Đã nghe rõ.” Vua Sói Tuyết đáp nhàn nhạt, “Nhưng anh Cam Bự đã dặn bọn tôi phải ở bên cậu 24/7.

Nếu cậu không vừa ý thì mời nói lại với anh Cam Bự.”
“Anh——” Ragdoll tinh tức đến muốn nhảy đổng lên.
Liễu Tiêu thấy Ragdoll tinh giận thì vội vàng hô lên: “Thôi, để tôi đi mua.”

Liễu Tiêu nói xong, lập tức chạy đến phía đông thành phố rồi lại vòng về phía tây thành phố để mua thịt xiên và cà phê.

Mua về xong, Ragdoll tinh bèn chạm vào cốc cà phê rồi nói: “Cà phê nguội ngắt rồi? Cậu làm ăn kiểu gì thế?”
Vua Sói Tuyết lên tiếng: “Lưỡi mèo thích chạm vào đồ lạnh mà? Tôi thấy bé Tiêu đang quan tâm đến sức khỏe của cậu đấy.”
Ragdoll tinh cười khẩy: “Ra là tôi còn phải cảm ơn nó à?”
Vua Sói Tuyết quay sang bảo Liễu Tiêu: “Ragdoll tinh cảm ơn em kìa.”
Liễu Tiêu sửng sốt, cười nói: “Không có chi.”
Ragdoll tinh nhất thời nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi: “Anh——”
Vua Sói Tuyết còn bảo tiếp: “Sắp đến giờ quay phim rồi, mời cậu đi cho.”
Ragdoll tinh nhẫn nhịn lên xe bảo mẫu, lòng thầm tính khi về sẽ dạy dỗ hai tên newbie không biết trời cao đất dày này một trận.

Đến phim trường, Ragdoll tinh do dạo giảm cân quá đà nên não bị thiếu oxy không nhớ được lời thoại làm Liễu Tiêu phải giơ bảng nhắc thoại chạy vòng quanh phim trường.

Song Liễu Tiêu lại thấy chơi rất vui, cứ giơ bảng chạy tới chạy lui như thế.
Vua Sói Tuyết ngồi trên ghế nghỉ, vừa uống nước trái cây vừa nhìn.
Đạo diễn liếc thấy còn tưởng Vua Sói Tuyết là ngôi sao vì trông có tướng thế cơ mà.

Đạo diễn nhìn kỹ lại rồi hỏi: “Cậu là trợ lý mới của Ragdoll tinh à?”
“Vâng.” Vua Sói Tuyết gật đầu cười bảo: “Chào đạo diễn.”
Đạo diễn nói: “Trông cậu đẹp trai thế này, có muốn đóng phim không?”
Vua Sói Tuyết nói: “Không.”
Đạo diễn ngớ người, nghĩ bụng: Đây là lần đầu tiên mình bị từ chối một cách thẳng thừng như thế đấy.
Kỳ thực đạo diễn cũng chỉ vui mồm nói thế thôi, ai dè bị thẳng thừng từ chối thành ra đã khơi dậy lòng háo thắng của chú.

Đạo diễn ra sức khuyên nhủ Vua Sói Tuyết: “Ơ cái thằng này, tướng tá ngon nghẻ thế kia tội gì phải làm trợ lý? Làm tài tử có phải hơn không?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Làm tài tử phải thức đêm quay phim, còn làm trợ lý chỉ cần ngồi đây nhìn, sướng hơn bao nhiêu không.”
Đạo diễn á khẩu, hồi lâu sau mới bảo tiếp: “Không phải chứ, nhóc không có tham vọng gì à?”
“Vâng.” Vua Sói Tuyết vừa uống nước vừa gật đầu.
Đạo diễn cáu rồi đấy: “Hay lắm, hôm nay tôi nhất định phải cho cậu quay một cảnh!”
“Không quay được thật.” Vua Sói Tuyết đủng đỉnh nói, “Anh Cam Bự đã quyết cho cháu vào làm ở bộ ** rồi, chú chắc muốn cháu quay phim của chú chứ?”
Đạo diễn nghe thế thì nói: “Làm phiền rồi.” Sau đó tức tốc quay người bỏ đi, không một động tác thừa.
Vua Sói Tuyết đuổi được đạo diễn xong bèn lấy điện thoại ra mở nhiệm vụ chuyên cần để duyệt tấu chương.

Thực ra không cần dùng máy tính cũng có thể duyệt tấu chương, vì suy cho cùng hầu hết tấu chương đều chẳng có gì đặc biệt, Vua Sói Tuyết chỉ cần trả lời “đã duyệt” là xong.
Những lời Vua Sói Tuyết nói ban nãy kỳ thực rất đúng, bởi lẽ Ragdoll tinh tuy không chuyên tâm diễn, cũng không thuộc thoại, nhưng y vẫn mệt phờ người và phải thức khuya để quay đêm.


Trợ lý phụ cũng mệt bở hơi tai, vừa phải chịu đựng tính khí của Ragdoll tinh vừa bưng trà rót nước, còn xoa bóp cổ vai cho Ragdoll tinh.

Thật chẳng ngờ trợ lý phụ vừa ngoảnh lại liếc mắt phát lập tức thấy Vua Sói Tuyết đang rảnh rang ngồi trên ghế nghịch di động! Trợ lý phụ tức điên: “Móe cái tên mới đến này! Như ông lớn!”
Trợ lý phụ giận đùng đùng chạy đến trước mặt Vua Sói Tuyết: “Sao anh ngầu vậy anh hai?”
Vua Sói Tuyết thành thật trả lời: “Tôi cũng chẳng biết, chắc là trời sinh.”
Trợ lý phụ cáu đến điên người, quát: “Ông còn ngồi rảnh háng ở đó nữa? Còn không mau qua bóp chân cho Ragdoll tinh!”
Vua Sói Tuyết híp mắt, trông thấy Ragdoll tinh đang nghỉ ngơi, chuẩn bị ra lệnh cho Liễu Tiêu xoa bóp chân cho mình.

Vua Sói Tuyết bèn đứng dậy đi đến bên cạnh Ragdoll tinh, lên tiếng: “Vợ tôi khỏe lắm, sợ sẽ bóp gãy chân cậu mất.”
Ragdoll tinh giận quá hóa cười: “Thế anh bóp nhớ?”
“Tôi thì không được.” Vua Sói Tuyết trả lời.
Ragdoll tinh hỏi vặn lại: “Sao không được?”
Vua Sói Tuyết đáp: “Vì tôi không thích.”
Ragdoll tinh giận dữ vỗ bàn: “Anh bảo không thích là không thích được á?”
“Ờ.” Vua Sói Tuyết gật đầu.
Ragdoll tinh tức chết mất thôi: “Đ!t mẹ anh đến để làm trợ lý của tôi hay đến làm ông cố nội tôi?”
Vua Sói Tuyết tỏ vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: “Anh Cam Bự bảo tôi đến để theo dõi xem cậu có làm đúng theo sự sắp xếp của công ty hay không.”
Vua Sói Tuyết nói câu này với vẻ mặt nghiêm nghị khiến Ragdoll tinh lập tức đứng hình.
Vua Sói Tuyết nói rất uy nghiêm: “Công ty vốn đã không hài lòng với thái độ làm việc của cậu rồi, mong cậu nhận thức rõ vị trí của mình.”
Ragdoll tinh bị sự uy nghiêm của Vua Sói Tuyết áp chế, thấy hơi sờ sợ: “Tôi… tôi… này… tôi đang làm việc còn gì?”
Vua Sói Tuyết: “Lời thoại cũng nhớ không xong thì làm được cái gì? Lần này tôi sẽ không báo cáo với anh Cam Bự.

Lần sau cậu cứ liệu thần hồn.”
Ragdoll tinh và trợ lý phụ run rẩy ôm thành một cục, hết sức lo sợ mà hô: “Em rõ rồi anh Tiểu Bạch.”
Vua Sói Tuyết ngồi xuống, hỏi: “Giờ hai người, ai muốn bóp chân nữa?”
Ragdoll tinh và trợ lý phụ lắc đầu quầy quậy: “Không bóp nữa không bóp nữa…”
Vua Sói Tuyết hừ khẩy tiếng, tháo bảng nhắc thoại trên người Liễu Tiêu xuống rồi ném tới trước mặt Ragdoll tinh: “Đọc thuộc lòng lời thoại, ngay lập tức.”
“Vâng thưa anh Tiểu Bạch.” Ragdoll tinh gật đầu lia lịa.
Vua Sói Tuyết đứng dậy dắt tay Liễu Tiêu xoay người rời đi.

Liễu Tiêu kinh ngạc hỏi: “Mình đi đâu thế ạ?”
Vua Sói Tuyết: “Đến chỗ Bạch Linh Linh, ta có việc muốn hỏi nó.”
“Hỏi gì ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Vua Sói Tuyết liếc mắt nhìn Ragdoll tinh ngoài mặt ra thì không được cái nước gì kia: “Hỏi xem Bạch Linh Linh bị mù từ khi nào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận