Liễu Tiêu thử giải thích với Bạch Linh Linh: “Là như này, thật ra Ragdoll tinh là mèo sư tử Lâm Thanh…”
“Mèo sư tử… Lâm Thanh?” Bạch Linh Linh đần cả mặt.
Liễu Tiêu gặt đầu như bổ củi: “Đúng đúng đúng! Ảnh nói giọng Sơn Đông luôn ấy!”
Bạch Linh Linh lắc đầu, nói chắc nịch: “Sao có thể? Em ấy nói giọng Phúc Kiến dịu dàng dễ thương cơ mà.”
Liễu Tiêu vẫn cố gắng giải thích: “Tôi nói thật đó! Với cả màu sẫm đặc trưng của ragdoll cũng là do ảnh nhuộm ra đó!”
Bạch Linh Linh nhíu chặt hàng mày: “Nhuộm?”
“Ừm! Chắc chắn luôn!” Liễu Tiêu vỗ ngực cam đoan, “Ảnh là ragdoll giả thật đấy! Lúc tắm còn trôi cả màu cơ mà!”
Bạch Linh Linh vẫn lắc đầu không tin, nói chắc chắn: “Vớ vẩn!”
Liễu Tiêu thấy Bạch Linh Linh không tin mình, đâm ra hơi nản: “Tôi nói thật mà sao anh không tin?”
“Chuyện vô lý đùng đùng như thế bảo tôi tin kiểu gì?”
“Nhưng…”
Bạch Linh Linh: “Tôi đâu có ngu!”
“Này thì chưa chắc.” Vua Sói Tuyết chợt lên tiếng.
Bạch Linh Linh lườm Vua Sói Tuyết một cái sắc lẻm: “Không lẽ anh cũng định bảo tôi Ragdoll tinh là mèo sư tử nói giọng Sơn Đông nhuộm lông giả mạo?”
“Ờ.” Vua Sói Tuyết nói, “Đây là sự thật mà anh mới phát hiện ra đấy.”
Một mình Liễu Tiêu nói thì chưa chắc, nhưng đến cả Vua Sói Tuyết cũng bảo thế thì…
Bạch Linh Linh nghĩ ngợi, sau rốt vẫn lắc đầu: “Nghĩ sao cũng thấy khó tin.”
“Anh mày cũng nghĩ thế đấy, nên mới tính mang mèo sư tử đến cho chú nhìn tận mặt.” Vua Sói Tuyết biết câu chuyện này có phần vô lý thật nên mới giải thích: “Ai ngờ bị kền kền cướp giữa đường mất rồi.”
“Chuyện này…” Bạch Linh Linh vẫn có phần chưa tin lắm.
Vua Sói Tuyết: “Rốt cuộc nó là mèo sư tử hay mèo ragdoll thì để sau đi, chủ yếu là anh nghĩ nó không phải con mèo chú muốn tìm đâu.”
Bạch Linh Linh: “Ý anh là Ragdoll tinh không phải là bé ragdoll đã cứu tôi, em ấy lừa tôi?”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Chuẩn rồi đấy.”
“Thế ngọc bội thì sao, anh giải thích đi, em ấy lấy ngọc bội từ đâu?” Bạch Linh Linh hỏi vặn lại.
Vua Sói Tuyết cũng thấy nghi chỗ này: “Chuyện này cần phải điều tra thêm.”
“Em ấy có ngọc bội của tôi và có thể kể ngọn ngành chuyện xảy ra với tôi năm đó.
Chiếu theo ngôn ngữ phá án thì chính là ‘có cả nhân chứng lẫn vật chứng’.” Giọng Bạch Linh Linh tuy bình tĩnh nhưng lại cực kỳ cố chấp, “Không có chuyện tôi ruồng bỏ em ấy chỉ vì nghe lời một phía từ anh đâu!”
Vua Sói Tuyết gật gù: “Ờ, anh hiểu.”
“Thật?” Bạch Linh Linh nghi ngờ liếc thằng anh trai lúc nào cũng đi ngược với suy nghĩ của mình.
“Ờ, anh có thể hiểu được suy nghĩ của chú.” Vua Sói Tuyết nói chắc nịch, “Nhưng vẫn thấy chú mày ngu thật.”
“…”
—— Cho nên mới bảo Bạch Linh Linh ghét nhất là Bạch Hiểu Hiểu.
Bạch Linh Linh hừ khẩy tiếng, nói: “Anh lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, nghĩ mình là nhất, kiêu căng ngạo mạn phát ghét lên được.
Tôi đếch thèm phí lời với anh nữa.
Muộn rồi, anh với mèo của anh lượn đi cho nước nó trong.”
Bạch Linh Linh đã đuổi khách như thế thì Vua Sói Tuyết với Liễu Tiêu cũng đành về thôi.
Liễu Tiêu hỏi Vua Sói Tuyết: “Thế giờ mình phải làm gì ạ?”
Vua Sói Tuyết đáp bé: “Ta nghĩ không phải ngẫu nhiên mà cái balo mèo này hạ cánh ở phủ Bạch Tử.
Mình có thể lục soát thử bên trong phủ Bạch Tử, khéo lại có thu hoạch ấy chứ.”
“Tự ý lục soát phủ Bạch Tử?” Liễu Tiêu chau mày, “Có hợp pháp không ợ?”
“Ta chính là luật pháp.” Vua Sói Tuyết phát biểu câu nói ngu ngốc này lần thứ hai.
Liễu Tiêu gật đầu, rồi chợt hỏi: “Tuy ngài là luật pháp, không quan tâm có hợp pháp hay không, nhưng tự tiện lục lọi nhà của em trai ngài thì em ngài cũng không vui đâu phải không?”
“Em đã thấy nó vui lần nào chưa?” Vua Sói Tuyết hỏi lại bé.
“Éc, hình như chưa thật…” Liễu Tiêu nhớ lại, ngạc nhiên hỏi: “Sao Bạch Tử cứ cau cau có có suốt thế nhở?”
“Bởi vì nó không có mèo giống ta.” Vua Sói Tuyết mỉm cười vuốt cái đuôi xù lông của bé Tiêu nhà mình.
Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu tự nhiên đi dạo trong phủ Bạch Tử một cách vui vẻ, trên đường đi Liễu Tiêu còn tiện tay vợt thêm mấy con chim canh giác.
Đội trưởng đội bảo vệ chim trời tức nước vỡ bờ, lập tức tập hợp một đội quân đến trả thù Liễu Tiêu.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, chung quy Liễu Tiêu cũng chỉ có một mình, dù có là mèo lớn cũng khó lòng địch lại cả đàn chim.
Tuy Vua Sói Tuyết có thể phá tan vòng vây, nhưng nếu làm vậy thân phận sói tuyết thần thánh của hắn sẽ lộ là cái chắc.
Vì thế hắn đành lấy ra một ít vụn bánh mì để nhử lũ chim.
Bảo vệ chim hét lên: “Bọn tôi được đào tạo chuyên nghiệp! Tuyệt không gục ngã trước đồ ăn – trừ phi là hàng tuyển.”
Vua Sói Tuyết đành phải lấy ra trứng cá muối, nấm truffle và gan ngỗng để chiêu đãi đội bảo vệ chim trời.
Đội chim bị thu hút bởi mùi thơm, bắt đầu xà xuống ăn.
Đội trưởng chim còn ra vẻ nói: “Nghe bảo các người là bạn của Bạch Tử đại nhân nên bọn tôi tha cho đó.
*chóp chép* *chóp chép*…”
Vua Sói Tuyết rảnh rỗi tám chuyện với họ: “Ừm… hồi đó đi du lịch là Bạch Tử đại nhân kết bạn với bọn tôi đấy chứ.
Bọn tôi nào biết thân phận của ngài ấy tôn quý vậy đâu!”
Đội trưởng chim trả lời: “Chả thế thì sao? Tôi thấy hai người cũng chỉ là chó hoang mèo hoang.
Nếu không phải Bạch Tử đại nhân lên núi du lịch thì cả đời này các người cũng đừng hòng được gặp người quý tộc như thế.”
Vua Sói Tuyết chớp thời cơ hỏi ngay: “Sao Bạch Tử đại nhân lại lên núi du lịch?”
“Ờm, hình như là để tìm ai đó.” Đội trưởng chim trả lời.
Khi đó Bạch Linh Linh mới trưởng thành, yêu lực chưa ổn định, cha mẹ cũng quản không nổi.
Hắn ta bèn chuồn đi tìm cậu bé ragdoll của mình.
Hắn cứ tưởng mình gặp được cậu bé ragdoll ở rìa vách núi gần một thôn trong rừng nên cứ lang thang mãi nơi đó, chỉ hy vọng ông trời cho mình một cơ hội tìm được người thương.
Ai dè trời phụ lòng người, thứ mà hắn nhận lại chỉ là nỗi thất vọng tràn trề.
Lần này Bạch Linh Linh đã tìm được mèo sư tử, song tuyệt không tin nó là kẻ lừa đảo chắc do lại sợ thất vọng thêm lần nữa.
Vua Sói Tuyết hỏi tiếp Đội trưởng chim: “Tôi nhớ hồi đó có người hầu chuyên đi theo Bạch Tử thì phải, sao giờ không thấy đâu nữa rồi?”
“Anh đang bảo Ngọc Giao à?” Đội trưởng chim vắt óc nhớ lại, “Anh ta nghỉ việc về quê rồi.”
“Sao lại nghỉ?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Đội trưởng chim đáp: “Nghe bảo là kiếm đủ tiền rồi nên muốn về quê.
Bạch Tử đại nhân cũng ủng hộ, bảo không có lý do gì để người ta phải làm người hầu cho mình cả đời.
Ngài ấy còn cho anh ta một đống lụa với tiền để về quê đấy.”
Vua Sói Tuyết gật đầu, nói: “Bạch Tử đại nhân quả là có tấm lòng Bồ Tát.”
Sau một hồi tán phét với bảo vệ chim trời, Vua Sói Tuyết đã nắm được đại khái thông tin của nhân vật tên Ngọc Giao này.
Khi mọi việc gần như xong xuôi, Vua Sói Tuyết nhìn sang Liễu Tiêu, thấy bé buồn ngủ thì cười bảo: “Muộn rồi, mình về ngủ nhé bé Tiêu?”
Có điều Liễu Tiêu lại nói: “Còn vài tiếng nữa là phải đi làm rồi, tìm sao được chỗ nghỉ nữa ạ? Em thấy ra khu rừng nhỏ cạnh phủ Bạch Tử ngủ tạm cũng được ấy.”
Liễu Tiêu không khó tính trong vấn đề ngủ nghỉ này.
Bé không có yêu cầu là phải giường cao nệm ấm hay có mái ngói gì sất, chỉ cần có chỗ đặt lưng là bé ngủ được ngay.
Vua Sói Tuyết thấy Liễu Tiêu nói đúng, vài tiếng nữa là sáng rồi nên kiếm chỗ nghỉ ở gần thôi.
Thế là hai người trèo tường ra khỏi phủ Bạch Tử rồi đến khu rừng cạnh bên.
Giờ cũng đã là ba giờ sáng, ánh trăng bàng bạc trên cao, khu rừng tối tăm rậm rạp.
Liễu Tiêu và Vua Sói Tuyết tay trong tay đi dạo trong rừng, bất chợt nghe thấy tiếng xào xạc trong bụi cỏ gần đó.
Hai người cảnh giác hô lên: “Ai?”
Lập tức có hai người trần truồng chui ra khỏi bụi cỏ: “A!” Cả hai đều hết hồn chim én.
“A!” Liễu Tiêu cũng sợ hết hồn.
Nếu không phải Vua Sói Tuyết đang nắm tay thì bé đã nhảy vọt lên rồi.
Người trong bụi cỏ xấu hổ mặc lại quần áo, bật đèn pin chiếu vào Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu, thấy đối phương cũng là đôi tình nhân thì yên tâm hô lên: “Ôi giồi ôi, hai người cũng đến dã chiến à?”
“Hả?” Liễu Tiêu nghi hoặc, “Dã chiến?”
Người trong bụi cỏ nói: “Chỗ này tôi chiếm trước rồi, hai người sang chỗ khác đi!”
Dứt câu, đôi kia lại chui vào trong bụi cỏ tiếp tục hú hí.
Vua Sói Tuyết liền dắt Liễu Tiêu qua chỗ khác, chỉ là ba bước là một đôi tình nhân, năm bước là “hoạt động bụi chuối”, cứ nối tiếp nhau như thế.
Hiện trường chỉ toàn là những âm thanh ướt át.
Vua Sói Tuyết trưng ra bộ mặt ưu sầu.
Thị lực ban đêm của Liễu Tiêu rất tốt, bé thấy vẻ mặt lắng lo của Vua Sói Tuyết thì hỏi ngay: “Tiểu Bạch Tự sao thế? Ngài đang lo lắng chuyện gì?”
Vua Sói Tuyết đáp bé: “Tất nhiên là lo cho nước cho dân rồi.
Kinh tế nơi này đã đến mức này rồi à? Đến cả tiền đi thuê nhà nghỉ cũng không có?”
Nghe vậy, Liễu Tiêu cũng xúc động không thôi: “Đại vương thật là lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ!”
Cuối cùng cả hai cũng tìm được một chỗ trống và nằm xuống.
Khổ nỗi bên tai cứ văng vẳng âm thanh khó nói khiến lòng dạ rối bời.
Vua Sói Tuyết dần ngộ ra một điều, ấy là mọi người không thuê nhà nghỉ không phải là do vấn đề kinh tế.
Trở lại với thiên nhiên trần trụi như cây cỏ này chắc cũng như trở lại với triết học nhỉ, và đó cũng là một loại kích động khi nhân tính va chạm với thú tính đấy!
Vua Sói Tuyết nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Tiêu bên cạnh, đương định cùng bé làm tí kích thích thì thấy bé đã ngủ xừ mất rồi.
Vua Sói Tuyết không biết nên khóc hay nên cười.
Hắn hôn lên trán Liễu Tiêu, nhìn ánh trăng sáng rồi khẽ thầm thì: “Chúc ngủ ngon.”.