Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi FULL


Thấy Liễu Tiêu bảo muốn nướng cá, Lãnh Giác chỉ có thể kêu “bee” một tiếng rồi chống chế: “Nhưng… nhưng tớ không ăn cá.”
“Ừ ha…” Liễu Tiêu nghĩ một lúc rồi hí hửng reo lên, “Nhưng tớ ăn nè.

Tớ có thể giúp cậu kiểm chứng xem nó ngon không.”
Lãnh Giác cũng ngẫm nghĩ một hồi, sau rốt bảo: “Nhưng đây là quà Bạch Tử đại nhân tặng tớ.

Ngài ấy biết thừa tớ không ăn cá, nên không lý nào lại tặng tớ vì nó ăn ngon cả.”
“Ừm, cậu không ăn cá… chỉ ăn cỏ… nhưng lỡ Bạch Tử đại nhân không nghĩ đến cái này thì sao?” Liễu Tiêu mạnh dạn bày tỏ ý kiến ​​của mình: “Bởi vì tớ thấy Bạch Tử đại nhân không được thông minh lắm đâu…”
Lãnh Giác hơi cạn lời: “Hả? Cậu nói thế khiến tớ bất ngờ đấy.”
“Sao bất ngờ?”
Lãnh Giác đành phải đáp: “Người bị cậu đánh giá là ‘không thông minh’… chắc không nhiều.”
“Ý tớ không phải bảo ổng không thông minh, mà là ổng cũng có thể làm ra chuyện ngu ngốc ấy.” Liễu Tiêu vội vã giải thích, “Có lẽ ổng muốn tặng cá ngon để cậu thích đó, nhưng mà tự nhiên quên cậu chỉ ăn chay.”
Lãnh Giác ngớ người, “Cậu nghĩ ổng muốn khiến tớ thích à?”
“Ừ hứ.” Liễu Tiêu kể, “Cậu không biết chứ lần trước Bạch Tử đại nhân thích Ragdoll tinh cũng tặng con cá này cho ảnh á.

Mà bị cái Ragdoll không thích nên trả lại ổng luôn.”
“Ragdoll tinh?” Lãnh Giác giật thót mình, “Là mèo yêu đẹp nhất Bắc Quốc đấy á?”
“Ừ ý, ảnh đó.”
“Ổng tặng con cá này cho mèo ragdoll nhưng người ta không thèm, song giờ lại đưa tớ?” Lãnh Giác sửng sốt.
Liễu Tiêu đáp: “Ừ ý.

Ragdoll tinh ghét lắm.

Giờ cậu cũng ghét nữa.”
“Tớ ghét nó.” Lãnh Giác nói chắc nịch.
Liễu Tiêu nghĩ một hồi, bèn bảo: “Cơ mà Bạch Tử đại nhân tặng Ragdoll tinh cỏ thì ảnh lại thích ấy.”
“Tặng cỏ?”
“Ừa, Bạch Tử đại nhân tự tay trồng đó.” Liễu Tiêu trả lời.
Lãnh Giác nín thinh luôn.
Liễu Tiêu đang mải mê buôn chuyện với Lãnh Giác thì bị Đại vương gọi về.

Thế là bé tạm biệt Lãnh Giác rồi rời khỏi cung Nghê Thường.
Dõi mắt trông theo bóng hình đã khuất của Liễu Tiêu, Lãnh Giác lại quay sang nhìn bể cá lồng đèn với tâm trạng phức tạp.

Thị nữ bước vào hỏi: “Quý phi định xử lý con cá này thế nào ạ?”
Lãnh Giác hỏi ngược lại cô nàng: “Em thấy con cá này trông sao?”
“Dạ…” Thị nữ khó đáp quá.
“Cứ nói thật đi.”
“Nói thật là…” Thị nữ ngó con cá xấu mù mắt kia, đoạn đáp: “Dạ, thực ra nó không hợp với phong cách bài trí của phòng mình lắm.”
Lãnh Giác gật đầu: “Loại cá lồng đèn này đã xấu lại còn dữ, trông phát ghét, mang đi nướng đi! Dù sao Thị vệ trưởng Báo tuyết cũng thích ăn.

Nướng chín rồi đưa đến Lang Sơn Tuyết Điện.”
“Dạ… này… không được đâu ạ.” Thị nữ gắng khuyên khủ, “Dầu gì cũng là quà Bạch Tử đại nhăn tặng.

Giờ đem nướng như thế… e là sẽ phạm đến ngài ấy?”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng gật đầu: “Cũng đúng.

Thế thì ném xuống sông đi.”
“Nhưng… đây là cá biển sâu mà.” Thị nữ khéo léo thuyết phục, “Không ném xuống sông được đâu ạ.”
Lãnh Giác nhăn tít mày, đầu đau như búa bổ, chỉ thấy con cá này như củ khoai phỏng tay, càng trông càng thấy ghét.
Ngó thấy dáng vẻ như muốn chúi sừng xiên cá đem đi nướng của Dương quý phi, thị nữ cuống quýt hô lên: “Nếu Quý phi không thích nó thì để nô tỳ chuyển nó ra sân sau ạ.”
“Ừ.” Lãnh Giác phất tay áo, “Đừng để ta trông thấy nó lần nữa.”
Thế là chú cá lồng đèn tội nghiệp ấy lại phải chịu sự ghẻ lạnh lần thứ hai, đau đớn bị thị nữ bê ra sân sau.
Chưa qua được bao lâu, thị nữ lại hớt hải chạy vào báo với Lãnh Giác: “Khởi bẩm Quý phi, Bạch Tử đại nhân lại gửi một túi cỏ non mới cắt đến, bảo là để Quý phi tẩm bổ ạ.”
Lãnh Giác sực nhớ đến chuyện Bạch Tử tặng cỏ cho ragdoll mà Liễu Tiêu kể, bèn hỏi: “Cỏ này lấy từ đâu?”
Thị nữ đáp: “Nghe bảo là do tự tay Bạch Tử đại nhân trồng ạ.”
Lãnh Giác tức khắc tăng xông: “Vứt cho chó ăn!”
——
Liễu Tiêu chạy xồng xộc về Lang Sơn Tuyết điện rồi gấp gáp lao vào phòng ngủ của Vua Sói Tuyết, hô lên: “Đại vương cho gọi em ạ?”
Vua Sói Tuyết bật cười hỏi bé: “Đi đâu mà vội mà vàng thế?”
“Đại vương cho gọi em mà, sao em dám chậm trễ chứ.” Liễu Tiêu chạy đến bên cạnh Vua Sói Tuyết rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vẻ mặt Vua Sói Tuyết bỗng trở nên nghiêm nghị: “Có chuyện này ta muốn nói rõ ràng với em…”
“Dạ?” Thấy sắc mặt của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu cũng bất giác nghiêm túc hơn, “Mời Đại vương nói ạ.”
“Là vầy, sáng nay ta nhận được…” Vua Sói Tuyết đang nói thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ sảnh chính vọng đến.
Kế tiếp là giọng điệu hốt hoảng của Cáo Đỏ: “Bạch Tử đại nhân, ngài phải đợi nhận lệnh thì mới được vào…”
Song Bạch Linh Linh đã xông vào phòng ngủ mất rồi.

Hắn ta hùng hùng hổ hổ bảo Vua Sói Tuyết: “Giờ anh cho truyền tôi vào được rồi đấy.”
Vua Sói Tuyết bất lực bảo: “Cho truyền Bạch Tử.”
Bạch Linh Linh nói: “Thần Bạch Linh Linh bái kiến Đại vương.” Nói rồi quay sang liếc Cáo Đỏ: “Ta làm lễ đã đủ chu toàn chưa?”
Cáo Đỏ vội vàng khom lưng cười xòa: “Bạch Tử đại nhân cứ nói đùa.” Dứt lời, y bèn cáo lui.
Thấy Cáo Đỏ đi rồi, Bạch Linh Linh mới xông lên trước hùng hổ hỏi: “Không phải anh nói sẽ ban lệnh đặc xá để tất cả phi tần rời cung còn gì?”
Liễu Tiêu lên tiếng: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngài? Không lẽ ngài cũng muốn ra khỏi cung, định quá giang hở?”
Bạch Linh Linh tức điên người, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Đếch liên quan đến cậu!”
“Liên quan chứ.” Vua Sói Tuyết bình tĩnh hòa nhã nói, “Ta đang định nói cho Liễu Tiêu chuyện này đây.

Chú đến rồi thì nghe chung đi.”
Bạch Linh Linh ngồi phịch xuống, gắt lên: “Anh nói đi!”
Vua Sói Tuyết bắt đầu kể: “Hôm nay ta nhận được tin nhắn riêng của Thiên tử, bảo đại khái hai ngày nữa sẽ lên thông báo và lúc đó thì cả thiên hạ đều sẽ biết.

Nhưng việc này ta vẫn nên bàn trước với hai người.”
Bạch Linh Linh trợn mắt: “Chuyện này thì liên quan quái gì đến hậu cung?”
“Không sai.” Vua Sói Tuyết đáp.
“À tôi hiểu.” Bạch Linh Linh nói đểu, “Có phải do Minh hậu chết rồi, hậu cung vô chủ, tộc Sói tuyết thần thánh con cháu hẻo nên Thiên tử tính đưa Sói tuyết ở hậu cung của mình đến Bắc Quốc để tăng gia sản xuất chứ gì?”
Vua Sói Tuyết gật đầu: “Chú đoán đúng rồi đấy.

Thiên tử ban thưởng cho ta một tên Sói tuyết có huyết thống thần tộc thuần khiết và có khả năng sinh sản.”
Liễu Tiêu nghe thế thì hô lên: “Trời ơi tội người ta quá!”
Vua Sói Tuyết quay sang nghía bé: “Tội?”
Liễu Tiêu gật đầu cái rụp: “Thì người đó đến sẽ phải đi học cả đi thi còn gì?”
“…” Vua Sói Tuyết nhất thời không biết nên bắt đầu kể từ đâu.
Bạch Thanh Tứ cười khẩy, giọng điệu châm biếm: “Nếu bảo tội thì tội nhất vẫn là Dương quý phi.

Em ấy vốn là Tài nhân cỏn con không được sủng ái, bị ghẻ lạnh, được phong chức Quý phi cũng chỉ là để đấu với Minh hậu, vì thế mà em suýt thì thành dê vào miệng sói.

Thật chẳng ngờ mới chưa được hưởng mấy ngày thái bình đã lại phải tiếp tục làm con cờ để đối phó với Sói tuyết sắp đến!”
Từ nào bé Tiêu cũng hiểu đấy, song ghép thành câu thì bé chẳng hiểu gì sất, chỉ đành hỏi: “Cho nên chuyện bây giờ là sao…”
Ấy nhưng Vua Sói Tuyết lại lắc đầu chối: “Không phải thế…”
Bạch Linh Linh cắt ngang: “Ờ để tôi nói toẹt ra cho anh nghe! Thiên Gia một mực phải ban sói tuyết cho anh, anh đếch từ chối được.

Nhưng lại sợ sói tuyết vào hậu cung sẽ làm hại Liễu Tiêu nên tính lôi Dương quý phi ra làm bia đỡ đạn.

Đó là lý do mà anh nuốt lời lật lọng, không chịu ra lệnh đặc xá, không chịu buông tha cho Dương quý phi, không chịu cho em ấy rời cung!”
“Ta nuốt lời lật lọng bao giờ?” Vua Sói Tuyết cất cao giọng nói.
Bạch Linh Linh im lặng không nói nữa.
“Thiên tử bảo sẽ ban cho ta tiểu thư quyền quý nhưng ta đã từ chối dứt khoát.” Vua Sói Tuyết nói, “Không tin cho chú xem lịch sử trò chuyện này.”
Bạch Linh Linh nửa tin nửa ngờ.
Vua Sói Tuyết chìa máy tính bảng đang hiển thị màn hình chat cho Bạch Thanh Tứ và Liễu Tiêu xem:
[Thiên tử: Ông thế là không được đâu, như vậy thì bao giờ mới có con nối dõi?
Vua Sói Tuyết: Không có con không có nghĩa là không người thừa kế.

Như tôi đâu phải là con trai của Bạch Thanh Tứ.
Thiên tử: Thế mới rách việc còn gì? Truyền ngôi cho ông còn phải tổ chức cả một cuộc thi.

Mà người ta cũng có phục đâu.

Đến giờ vẫn còn tin đồn tôi leak đề thi cho ông nên ông mới được hạng nhất đấy.
Vua Sói Tuyết: Cây ngay không sợ chết đứng.
Thiên tử: Không được, tôi thấy tộc Sói tuyết thần thánh bọn ông nguy rồi.

Tôi sẽ ban Sói tuyết thần thánh ở thiên cung cho ông!
Vua Sói Tuyết: Không cần, cảm ơn.
Thiên tử: Đây là trẫm ban cho ngươi, chưa đến lượt ngươi không cần là được!
Vua Sói Tuyết: Tôi không cần.
Thiên tử: …Tại sao?”
Vua Sói Tuyết: Ngài biết lý do.
Thiên tử: Tất nhiên là tôi biết.

Tôi sẽ không làm khó Báo tuyết của ông đâu ông yên tâm.

Thế này đi, tuy tôi ban cho ông Sói tuyết nhưng ông không cần phải phong em ấy là Hoàng hậu đâu.

Đợi em ấy bình an sinh con xong thì tôi sẽ đón em ấy về thiên cung, tuyệt không gây rắc rối cho hậu cung của ông.

Như kiểu tự dưng sân sau nhà ông có con gà mái đến và đẻ một quả trứng thôi.

Đẻ xong thì phắn, ông nghiễm nhiên được đứa con, tốt quá còn gì nữa?
Vua Sói Tuyết: Nhưng… trẻ con đâu phải từ trên trời rơi xuống? Dù gì cũng phải có sự hợp tác của tôi.

Mà tôi thì chắc chắn sẽ không hợp tác.
Thiên tử: Việc này thì ông cứ yên tâm! Tôi biết ông là một con sói chung thủy nên tôi đã giúp ông làm xong hết rồi.

Em sói tuyết này đã mang thai trước khi đến! Chắc chắn là đứa con từ trên trời rơi xuống!
Vua Sói Tuyết:?!].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui