Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Mặt trời chiều từ từ xuống núi, chim rừng bắt đầu trở về tổ.

Vân Đóa thấy trong phòng tối tăm, nên thắp một vài ngọn nến.

Ánh nến màu cam đỏ làm nổi bật ánh sáng ở gian tây. Tân Hà chậm rãi lấy lại tinh thần, bưng trà lạnh trên kỷ trà rồi uống vài ngụm lớn. Chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng trượt vào bụng, nàng tỉnh táo rất nhiều.

Bên ngoài truyền đến âm thanh của tiểu nha đầu thông báo, nói là Nhị gia đến rồi.

Cố Vọng Thư sải bước đi vào trong phòng, biểu cảm trên mặt có thể nói là lạnh nhạt. Hắn mặc trực cư màu trắng nguyệt, búi tóc dùng mão nhỏ xanh ngọc cố định, mặt mày tuấn tú giống như ngọc đã được tôi luyện. Là công tử đoan chính vô song.

Bộ dạng của Tứ thúc thật đẹp! Không chỉ một lần Tân Hà từng có suy nghĩ như vậy. Nhưng điều này, lần này lại chỉ có sự xót xa trong lòng. Nàng thở dài nhẹ nhàng, giả vờ như không có gì xảy ra, chào đón: "Tứ thúc." Chuyện gặp Triệu Uyên ở chùa Quảng Tế, chính nàng còn chưa nghĩ rõ ràng…. Nên khoan hẳn nói.

"Hình như nàng không được vui, có chuyện gì vậy?" Cố Vọng Thư đi đến ngồi trên trường kỷ.

Nghe hắn hỏi như vậy, Tân Hà không kìm được ấn đường nhảy nhót: "Có sao? Không có."

Cố Vọng Thư nhìn chăm chàng vào nàng, không lên tiếng. Hễ có điều gì đó cần phải che giấu người khác, nàng sẽ nói chuyện với chính mình như vậy.

"Nhị gia, phu nhân, cần dọn bữa tối lên không?" Vân Linh thấy tình hình không đúng lắm, chen vào nói.

Cố Vọng Thư xua tay ra hiệu không cần, sau đó nói: "Các ngươi đi ra ngoài hết."

Vân Đóa, Vân Linh ngước mắt lên nhìn Tân Hà, sau khi nhận được sự đồng ý của nàng, mới xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa chính phòng lại.

Tân Hà nhăn mũi lại. Nàng chưa từng thấy Tứ thúc như vậy. Trong ánh mắt giống như đang bốc cháy, quanh người lại tỏa ra sự lạnh lùng mang tính cảnh báo kẻ rảnh rang chứ lại gần. Tình trạng băng hỏa lưỡng trọng thiên(*), dồn ép bản thân đến bước này. Tân Hà nhìn thấy thân thể hắn đang hơi run rẩy.

(*)Băng hỏa lưỡng trọng thiên – 冰火两重天: hai sự việc tương phản lại xảy ra/ làm chung cùng một lúc.

Tứ thúc quá kỳ quái, cảm giác đầu tiên của Tân Hà chính là —— Chuyện của nàng và Triệu Uyên bị hắn phát hiện... Làm sao hắn phát hiện ra?

Nàng cũng muốn nói ra, chỉ là thật sự không có cách nào nói ra miệng.


"Tứ thúc, uống một ngụm nước trà." Tân Hà tự mình rót trà, hai tay dâng lên cho hắn.

Cố Vọng Thư "Ừ" một tiếng, âm thanh trầm thấp. Hắn cũng không nhận chén trà, ánh mắt lưu luyến trên người Tân Hà hồi lâu.

Trong lòng hắn có chút thất vọng.

Hắn đang chờ nàng chủ động mở miệng... Tuy nhiên, không có.

Cố Vọng Thư muốn hỏi nàng cái gì đó, lại không muốn hỏi. Hắn sợ mình không chịu nổi chân tướng mà nàng nói ra, nhưng hắn lại vô cùng muốn hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra... Chần chừ không quyết rất lâu.

Tân Hà vẫn không nói gì.

Đột nhiên Cố Vọng Thư cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi. Hắn nghĩ hắn nên bình tĩnh lại trước. Cảm xúc quá dữ dội, làm tổn thương nàng thì không tốt.

Mặt kệ kết quả như thế nào. Điều cuối cùng hắn không muốn làm tổn thương —— vẫn là nàng.

"Tứ thúc..." Tân Hà thấy hắn đứng dậy muốn đi, do dự một chút, ngăn cản hắn lại,"Trời đã muộn như vậy, ở lại ăn cơm đi."

Tiểu thê tử rụt rè, đôi mắt của nàng mở to tròn trịa.

"...... Ta không muốn ăn." Cố Vọng Thư đưa tay sờ sờ mặt nàng: "Nếu nàng đói, cứ tự mình ăn đi."

Tân Hà thất vọng: "Gần đây chàng đối xử với thiếp không tốt, ngay cả ăn cơm cũng không ăn cùng thiếp..."

Ngữ khí tràn đầy sự nũng nịu, nếu nói vào lúc bình thường, Cố Vọng Thư thương yêu còn không kịp. Nhưng... Bây giờ hắn không có tâm tình này, "Đúng vậy, ta đối với nàng không tốt. Còn nàng? Nàng rất tử tế với ta... Từ trước đến nay, ta đã nghĩ nàng đối xử tốt với ta quá mức. Nàng là đại tiểu thư cao cao tại thượng. Còn ta thì sao, chẳng qua chỉ là một người hèn mọn dựa vào Tân gia để kéo dài hơi tàn..."

"Tại sao phải đối xử tốt với ta?"

Những lời này đã nhịn mà nhịn không được, một khi xé ra lỗ hổng, sẽ không dừng lại được nữa.


Tân Hà có chút choáng. Tứ thúc biết rồi? Hắn biết bao nhiêu? Hay là biết hết rồi...

Nàng hoang mang lo sợ.

Hắn chẳng qua hơi đánh lừa vài câu, nàng lại biến thành bộ dạng này. Cố Vọng Thư còn có cái gì không rõ nữa.

...... Hắn hy vọng nàng có thể biện minh một hai câu.

Chẳng qua, bản thân còn có thể tin tưởng sao? Có lẽ là không. Trên mặt Cố Vọng Thư không còn biểu cảm, ngay cả lửa giận trong ánh mắt cũng không có.

Người quen thuộc Cố Vọng Thư đều biết, đây là hắn tức đến cực hạn. Càng phẫn nộ lại càng lạnh nhạt.

"Tại sao nàng không nói chuyện? Cũng không phản bác một câu? Hay là nói, nàng không có gì để nói." Hắn nhịn không được sự chua xót cay nghiệt. Liền theo sau chính là tuyệt vọng. Cũng đúng, người như hắn, làm sao xứng đáng có được chân thành của người khác chứ!

Mấy năm nay người chết trên tay hắn nhiều đến đếm không xuể. Vì quyền thế, hắn không quan tâm bất kỳ đánh giá, nghị luận nào. Giẫm lên một tầng lại một tầng thi thể để đi lên cao. Cái gì mà lẽ phải ở trong tâm mọi người, thị phi đen trắng. Hắn Cố Vọng Thư chưa bao giờ để ý chuyện này. Mạng của hắn do quyết định hắn không phải do ông trời.

Cố Vọng Thư nhớ rất rõ ràng, năm đó, đối với chức quan đại học sĩ đông các đang trống, hoàng thượng trung ý nhất chính là hắn và Kỷ Thưởng.

Hai người bọn họ là tiến sĩ cùng khoa, quan hệ ngày thường cũng khá tốt.

Vì sự tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, hắn lén phái người đi tiếp cận Kỷ Thưởng. Sau khi đánh thuốc mê rồi bỏ hắn ta ở kỹ viện lớn nhất ở kinh đô...

Rất nhanh, tin tức liền truyền đến lỗ tai hoàng thượng. Theo luật Đại Minh, các viên quan tại chức không được chơi kỹ nữ... Sau đó thì không có sau đó.

Nói hắn tâm cơ khó lường cũng được, giả dối cũng được, đây chính là con người thật của hắn.

Có lẽ sau khi chết, con cháu đời sau đối với việc đậy nắp quan tài mới luận định(*) là —— Cố Vọng Thư, dưới một người, trên vạn người, nịnh thần chuyên quyền.

(*)Muốn đánh giá một người tốt xấu, công tội thế nào thì phải chờ tới khi người đó chết.


Từ sau khi Tân Hà bị Diêu Cẩm Khê đẩy xuống vách núi, hắn càng điên cuồng... Hắn muốn mạnh đến mức khiến người khác vừa nghe thấy danh tiếng của hắn Cố Vọng Thư, liền nhượng bộ lui binh, không dám động một sợi lông của nàng nữa.

“...... Tứ thúc, chàng uống trà đi." Tân Hà cắn chặt môi dưới, đưa cho hắn chén trà trong tay, làm bộ nghe không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Tân Hà." Lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy, "Nói với ta, tại sao nàng thiếu chút nữa gả cho Triệu Uyên? Cả nhà Tân gia bị tịch thu tài sản bị chém đầu lại là chuyện gì? Tất cả đều có liên quan đến ta, phải không?"

"Tứ thúc…. Ý chàng là sao? Thiếp không hiểu." Mặt Tân Hà không còn giọt máu nào, nàng cố sức mở miệng.

"Nghe không hiểu đúng không?" Đôi mày của Cố Vọng Thư nhíu chặt: "Được, nàng không muốn nói, vậy ta đành phải tự mình đi điều tra... Một ngày không có kết quả, ta sẽ điều tra một ngày. Hai ngày không có kết quả, ta sẽ điều tra hai ngày... Dù sao, ta sẽ cứ tiếp tục điều tra."

Hắn chưa bao giờ ép buộc mình như vậy, dường như cưng chiều nàng giống như cưng chiều một đứa trẻ. Thế cho nên Tân Hà thiếu chút nữa đã quên, Cố Vọng Thư là nội các các lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Người có thể ngồi ở vị trí đó, có ai không phải thông minh linh hoạt, tâm kế vô song chứ?

Đấu với hắn, chắc chắn là múa rừu qua mắt thợ, đánh trông qua cửa nhà sấm. Đến lúc này, Tân Hà trái lại rất bình tĩnh, "Đã muốn nghe, thì ngồi xuống đi." Nàng ngồi trên trường kỷ, trong tay vẫn bưng chén trà.

Cố Vọng Thư lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào cũng không nhúc nhích.

"...... Kiếp trước của thiếp, vào năm thiếp mười sáu tuổi mụ, Tân gia bị tịch thu gia sản, bị chém cả nhà... Phụ thân mẫu thân định gả thiếp cho Triệu Uyên, vốn chỉ chờ qua sinh nhật mười sáu tuổi của thiếp thì gả cho hắn, ai ngờ xảy ra tai họa." Vì quá căng thẳng, nàng nói chuyện có hơi lộn xộn, "Trước khi thiếp bị chặt đầu, thiếp đã nhìn thấy chàng trong đám đông. Chàng thật quá chói mắt, thiếp không thể không chàng ý."

"Bất kể chàng tin cũng được, không tin cũng được, thiếp nói đều là sự thật. Kiếp trước sau khi thiếp bị chém đầu, không hiểu tại sao được trở về năm sáu tuổi... Những gì đã xảy ra sau đó, về cơ bản chàng đều biết. Thiếp sẽ không nói nữa."

Trong khoảng thời gian này, Tân Hà vẫn ngồi nghiêng người, ngay cả nhìn cũng không nhìn Cố Vọng Thư. Nàng đã nói xong, hắn thông minh như vậy, đoán chừng đã hiểu hết rồi.

Số phận thực sự là rất công bằng, bạn cưỡng ép thay đổi nó, thì phải chịu sự trừng phạt sau khi thay đổi nó. Hoặc sớm hoặc muộn, chắc chắn không thể chạy thoát.

Vành mắt Tân Hà từ từ đỏ lên. Ai lại cần một người đã cố tình lợi dụng mình! Hiện tại hẳn là Tứ thúc hận nàng hận nghiến răng nghiến lợi.

Hóa ra là như vậy. Cố Vọng Thư hờ hững nhắm mắt lại. Trách không được hắn có cảm giác quan hệ của Triệu Uyên và nàng rất kỳ quái, xa lạ lại quen thuộc.

Huống chi Triệu Uyên lại đối với nàng rất cố chấp, năm lần bảy lượt đi cầu hôn... Nếu như không có hắn, nàng sẽ gả cho Triệu Uyên.

"Ta nói tại sao nàng đối xử tốt với ta như vậy. Nàng đang nghĩ gì vậy? Không đúng, nàng hẳn là sớm biết sau này ta sẽ có quyền lực khuynh đảo thiên hạ. Mục đích của việc tốt với ta là —— Để ta bảo vệ cả nhà Tân gia?"

Âm thanh lạnh thấu xương của Cố Vọng Thư giống như dao, đâm vào ngực Tân Hà đến đau đớn. Nàng không thể biện minh. Tất cả những gì hắn nói là sự thật, suy nghĩ lúc đó của nàng thực sự là như vậy.

"Dựa vào cái gì mà muốn ta bảo vệ cả nhà Tân gia? Chỉ vì nàng đã luôn lợi dụng ta?!" Cố Vọng Thư đi tới trước mặt nàng, đưa tay nắm cằm nàng.


"...... Thì ra, nàng cũng coi trọng quyền thế của ta."

Nước mắt Tân Hà rốt cục đã rơi xuống, nước mắt lưng tròng nhìn về phía hắn: "…. Tứ thúc, không phải. Không phải." Lúc đầu nàng ôm ý nghĩ như vậy, nhưng sau đó thật sự không phải. Hắn đối xử tốt với nàng như vậy, nàng cũng muốn đối xử tốt với hắn.

Nàng nghĩ, Cố Vọng Thư ở Tân gia chịu nhiều khổ sở như vậy, lúc hắn vẫn còn là thiếu niên, thì nên sống cuộc sống của thiếu niên.

Cố Vọng Thư đang chờ lời giải thích của nàng.

Tân Hà khóc nghẹn ngào không nói được vì quá xúc động, chỉ nói đi nói lại câu không phải, không phải.

Ngay cả dỗ dành hắn một hai câu cũng không sẵn lòng? Hay là nói, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến Triệu Uyên.

"Ta muốn một mình đi ra ngoài….. Nàng tự mình nghỉ ngơi đi." Cố Vọng Thư tự giễu cười, xoay người rời đi. Hắn ở lại lâu hơn nữa, chắc chắn sẽ làm tổn thương nàng. Cho dù đó là ngôn ngữ hay bất cứ điều gì khác... Hắn có thể không kiểm soát được bản thân.

Tân Hà theo phản xạ kéo ống tay áo của hắn, "Tứ thúc..." Nàng không biết nên nói gì, chỉ lẩm bẩm gọi hắn.

Hai tay Cố Vọng Thư nắm chặt thành quyền, khẽ dùng lực, thoát ra được.

"Tứ thúc, chàng uống trà, chàng uống trà..." Tân Hà chạy đến trước mặt hắn, ngửa mặt nhìn hắn, lông mi vẫn còn có giọt nước mắt, nhưng lại cố gắng cười.

Cố Vọng Thư nhắm mắt lại, "Ta thật sự cần yên tĩnh một mình."

Hắn vẫy tay đẩy nàng sang một bên và đi về phía trước.

Mắt thấy hắn vén rèm đi ra ngoài. Tân Hà hoảng hốt, nàng không giữ được Tứ thúc.

Tân Hà chậm chạp đi dựa vào kỷ trà bên cạnh, quên mất trong tay còn bưng chén trà.

Chén trà đụng phải kỷ trà, lại rơi xuống đất, phát ra tiếng "leng keng" thanh thúy. Mảnh sứ bay lên khắp nơi, văng lên mặt nàng.

Tân Hà chậm rãi ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất. Dường như có chất lỏng chảy xuống mặt, nàng đưa tay sờ, trán chảy máu rồi.

Vân Đóa, Vân Linh và mấy đại nha đầu, luôn ở dưới hành lang chờ đợi, trong phòng ầm ĩ thành như vậy, các nàng ai cũng không dám đi vào. Lúc này, thấy Nhị gia đi ra ngoài. Liền đi về gian tây.

"...... Tiểu thư, đừng khóc, không sao đâu." Vân Đóa nghe tiếng than khóc tủi thân của nàng như con thú nhỏ kêu r3n, trong lòng cũng khó chịu, ngồi xổm xuống ôm Tân Hà. Khi Vân Đóa nóng ruột sẽ gọi nàng là tiểu thư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận