Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Trương ma ma giật mình, vội gọi Tú Mai, Tú Chi rót nước cho lão thái thái, vuốt lưng cho bà…. Trương thị cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “…Người cũng lớn tuổi rồi, nên nghĩ thoáng ra một chút, con cháu có phúc phận của con cháu, cú tuỳ bọn họ đi….”

Tân lão thái thái thở dốc một hồi rồi mới mở miệng nói: “Hà nhi, hôm nay ngươi làm trái ý ta có từng nghĩ đến hậu quả không?”

“Gia quy Tân gia điều thứ nhất, phàm là người Tân gia, nếu không tôn trọng trưởng bối, đại nghịch bất đạo, chịu phạt mười roi.”

“Tổ mẫu, con chưa bao giờ nghĩ sẽ làm trái ý người….” Tân Hà giãy giụa thoát khỏi sự vây hãm của Thái Phong, Thái Nguyệt, chạy lên vài bước quỳ trước mặt bà.

“Từ nhỏ con đã lớn lên bên cạnh người, thời gian ở với người còn nhiều hơn ở cùng mẫu thân.”

Nàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Nhưng mà, Tứ thúc hắn vô tội.”

Tân lão thái thái thấy nàng lại nói về chuyện cũ, bà đỏ mắt nhìn tôn nữ mình vẫn luôn sủng ái sau đó nhắm mắt lại: “Nói như vậy, ngươi vẫn muốn bảo vệ Tứ thúc.” Tân lão thái thái nghiến răng nói ra hai chữ “Tứ thúc”.

“Vậy mười roi kia ngươi cũng tình nguyện chịu?”

“Là tôn nữ không hiểu chuyện, tổ mẫu giáo huấn rất phải.” Âm thanh tiểu cô nương khảng khái thanh thuý, nói xong nàng lại dập đầu lần nữa.

“Được, nếu đã như vậy….. Trương ma ma, đi lấy nhuyễn tiên ra đây.”

“Mẫu thân, con xin người… Hà nhi còn nhỏ, một roi có lẽ còn chịu không nổi….” Mày liễu Tần thị nhíu chặt lại, dựa vào đâu mà nhi nữ của nàng lại phải chịu tội này, về chuyện của Cố Vọng Thư, rõ ràng là do mẫu thân phản ứng thái quá…. Chẳng nhẽ còn không để cho người khác đứng ra nói lý…

Trương ma ma nhìn sắc mặt lão thái thái, bà thở dài xoay người.

Cố Vọng Thư bệnh nặng vừa khỏi, hôm nay lại phải chịu trận đòn vô cớ này, bây giờ ngay cả sức để thở hắn cũng không có. Hắn híp mi nhìn tiểu cô nương đang quỳ thẳng tắp trong sân. Nàng vì hắn mà phải chịu phạt.

Nàng vẫn là một đứa trẻ…..

Không biết sức lực ở đâu ra, hắn gồng mình trượt xuống khỏi tấm ván gỗ, giọng nói khàn đặc: “Lão thái thái, nàng là Đại tiểu thư, đích nữ duy nhất của Tân gia, không thể phạt nàng.”

“Không thể vì một kẻ hèn mọn như ta mà đánh nàng….” Hắn thở dốc: “Nếu người muốn đánh thì cứ đánh ta đi.”

Tất cả mọi người trong sân đều kinh ngạc, nhìn hắn cả người đầy máu, tính mạng có giữ được hay không còn chưa biết vậy mà lại muốn nhận roi thay người khác….

Tân Hà nước mắt lưng tròng, đứng lên chạy về phía hắn, nói nhỏ vào tai hắn: “Tứ thúc à, người đừng lo lắng, sắc mặt tổ mẫu nghiêm nghị chỉ là đang diễn cho người ngoài xem thôi….”

“Hơn nữa, nếu ta chịu phạt thì chuyện của người cũng sẽ được cho qua…”

“Ta còn nhỏ, lớn rất nhanh, dù có đánh hai ba cái cũng sẽ không để lại sẹo đâu.” Tiểu cô nương mềm giọng dỗ dành hắn.

Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời treo quá đỉnh đầu, là thời điểm nóng nhất trong ngày. Khuôn mặt nàng lấm lem bùn đất cùng nước mắt. Làn da nàng trắng nõn càng hiện rõ vết đỏ nơi giữa mi tâm do hành động đập đầu ban nãy… ngoại trừ lo lắng sợ hãi, gương mặt nhỏ nhắn bừng đỏ do tiết trời nóng bức. Nơi ống tay áo không biết vì sao mà thủng một lỗ lớn…. so với bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận thường ngày của một tiểu cô nương thì đúng là khác xa.

So với bộ dạng của một hài tử bướng bỉnh nơi thôn quê thì càng giống hơn. Nhưng cũng chính vì dáng vẻ này của nàng mà thâm tâm tuyệt vọng lạnh lẽo của Cố Vọng Thử bỗng chốc biến thành ngày xuân ấm áp.

“Hà nhi ngốc….” Hắn nâng tay lên xoa nhẹ trán Tân Hà.

Đôi mắt Tân lão thái thái khép hờ như say ngủ, thờ ơ với sự việc đang diễn ra trong sân.

“Lão thái thái….” Trương ma ma cầm một chiếc nhuyễn tiên bọc da trâu sắc đỏ đi đến.

Tân Hà trừng mắt thị uy nhìn hai gã sai vặt ở bên cạnh. Ý tứ của nàng vô cùng rõ ràng, chỉ cần đụng đến một cọng tóc của Cố Vọng Thư thì sau này sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết.

“Tứ thúc đừng lo.” Nàng nhỏ giọng an ủi, sau đó đi về phía lão thái thái.

“Hà nhi, mau qua đây.” Tần thị quát nàng.

Tân Hà lắc đầu, nàng đi thẳng đến trước mặt tổ mẫu rồi quỳ xuống. Việc ngày hôm nay là do nàng tự làm tự chịu, nàng không muốn liên luỵ đến mẫu thân.

“Hà nhi tuổi còn nhỏ, e là không chịu nổi mười roi, chi bằng mẫu thân ra lệnh đánh hai cái để răn dạy, cũng coi như để kẻ dưới hiểu được quy củ.” Lý thị đang đứng một bên chậm rãi nói.

Tân Hà nghe được lời của Nhị thẩm thì siết chặt tay.

Tần thị như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột không thôi, đây là nhi nữ nàng mang nặng mười tháng, cho dù có làm sai nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, đừng nói là hai roi, e là một roi nàng cũng không chịu nổi.

Người làm mẫu thân đâu thể trơ mắt nhìn con mình chịu khổ được: “Mẫu thân, Hà nhi chống đối trưởng bối, đều là do con dạy dỗ không tốt.”

“Con nguyện thay Hà nhi chịu phạt, nó mới sáu tuổi, không chịu nổi đòn roi.”

“Mẫu thân….” Tân Hà nói không nên câu, cuối cùng nàng vẫn liên luỵ đến mẫu thân.

Tân lão thái thái đột nhiên mở bừng mắt, không nói lời nào chỉ đoạt lấy nhuyễn tiên trên tay Trương ma ma, đứng lên, vung roi về phía Tân Hà.

“Lão thái thái, xin người đừng đánh tiểu thư, nàng vẫn còn nhỏ….” Vân Linh, Vân Đoá lần lượt quỳ xuống, dập mạnh đầu cầu xin.

Mắt thấy nhuyễn tiên sắp chạm vào người Tân Hà, Tần thị nhanh chóng ôm nàng vào lòng.

“Ba” Tần thị trúng một roi, búi tóc rã ra. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh cũng túa ra.

Thái Phong, Thái Nguyệt thấy vậy cũng quỳ xuống, dập đầu cầu tình. Nhũ mẫu Hứa thị giờ đây đã lệ nóng quanh tròng, cô nương nhà nàng khi còn ở nhà mẹ đẻ còn chưa từng bị đánh, bây giờ lại vì nữ nhi mà chịu roi…

Trương ma ma nhìn mẫu nữ ôm nhau quỳ dưới đất thì cũng quỳ xuống trước mặt Tân lão thái thái: “Lão thái thái….không thể đánh nữa, nếu việc này bị truyền ra ngoài thì thể diện Tân gia cũng mất hết….”

Tú Mai, Tú Chi nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lão thái thái tha cho tiểu thư đi, xung quanh bao nhiêu người như vậy….”

“Đến các ngươi cũng….” Tân lão thái thái giơ nhuyễn tiên lên lại nhìn Đại tức phụ trước nay vẫn luôn ngoan hiền dịu dàng, bà đành buông nhuyễn tiên xuống: “Già rồi, vô dụng rồi….”

Bà xoay người rời đi, bóng dáng trải dài trên mặt đất, vô cùng cô độc.

Trương ma ma liếc nhìn Tú Mai, Tú Chi ý bảo các nàng dẫn người của “Từ Niệm Uyển” đi về.

Sài phòng náo loạn một hồi cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Lý thị mím môi, không ngờ rằng kết cục lại tẻ nhạt như vậy, không giải quyết được gì, đúng là bẽ mặt. Quả nhiên lão thái thái vẫn thiên vị đại phòng. Nhưng nàng nhìn bộ dạng nhếch nhác của Tần thị trong lòng vô cùng vui sướng. Lý thị nói một hai câu khách khí rồi dẫn nha hoàn bà tư nghênh ngang rời đi.

“Con xin lỗi mẫu thân….” Tân Hà chui ra khỏi vòng tay Tần thị, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên chán nàng.

“Ngốc ạ….” Tần thị được Hứa thị đỡ dậy: “Sau này không được tự ý làm việc, có chuyện gì cũng phải nói với mẫu thân, mẫu thân sẽ luôn che chở cho con.”

“Mẫu thân…” Nàng nức nở, ôm chặt lấy thắt lưng Tần thị.

“Mau qua xem Tứ thúc của ngươi đi.”

Tân Hà đáp một tiếng rồi chạy nhanh đến bên người Cố Vọng Thư: “Tứ thúc, Tứ thúc…. Không sao rồi.”

Hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt, hơi nhếch khoé môi sau đó liền ngất đi. Hắn thực sự không chống đỡ nổi nữa rồi.

“Tứ thúc….” Tân Hà hoảng sợ, quay lại nhìn Tần thị.

“Mấy người các ngươi, mau khiêng hắn qua “Mặc Trúc Hiên” của Đại thiếu gia, Thái Phong mau đi mời Lưu đại phu, nhanh lên.” Mí mắt Tần thị giật nảy.

“Vâng thưa chủ mẫu.” Mấy người đáp lại sau đó khiêng Cố Vọng Thư đi.

Vân Linh, Vân Đoá dựa nhau đứng dậy sau đó đi bỏ khăn và cởi trói cho Hổ Tử.

Hổ Tử sau khi được cởi trói nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần thị quỳ sụp xuống: “Tạ ơn Đại phu nhân, tạ ơn Đại tiểu thư…”

“Được rồi, đứng dậy đi, mau đi chăm sóc Tứ gia nhà ngươi đi.” Tần thị mệt mỏi khoát tay, Cố Vọng Thư cũng mới chỉ là một hài tử, nếu ở Tân gia mà gặp chuyện gì bất trắc, truyền ra ngoài cũng không hay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui