“Hắn là ai vậy?” Vừa nói, tay nhỏ của Tân Hà vừa chỉ, biết rõ còn hỏi.
“….” Khoé miệng Tân Minh Tuyên hơi cong lên, cẩn thận giới thiệu với nàng: “Đây là Triệu Uyên, vừa là đồng học cũng là hảo hữu của ca ca, bây giờ đang học ở Tân tộc.”
“Triệu bá mẫu và mẫu thân cũng hay qua lại, nhưng chắc muội không để ý rồi.”
Triệu Uyên cũng đi tới gần, thấy ánh mắt to tròn, đen láy như bồ đào của nàng đang chăm chú đánh giá mình vô cùng đáng yêu: “Đúng vậy, Tần bá mẫu còn đặc biệt xếp cho ta một gian phòng ở Tân phủ, nói ta muốn ở bao lâu thì ở.”
“À….” Tân Hà nháy mắt mấy cái.
Hoá ra trong lúc nàng còn chưa biết gì, Triệu gia và Tân gia đã có quan hệ thân thiết như vậy.
“Ca ca, muội phải về rồi.
Không làm phiền các huynh đi học nữa.” Nàng nhu thuận hành lễ.
Tân Minh Tuyên xoa nhẹ búi tóc của nàng, gật đầu để nàng đi.
“Muội muội ngươi còn nhỏ mà rất biết lễ nghĩa.” Triệu Uyên cười vỗ vai hắn, đi về phía học đường.
“Đương nhiên rồi, muội muội của Tân Minh Tuyên ta cái gì cũng là nhất.” Tân Minh Tuyên tự hào nói.
“Tên tiểu tử này….”
“Nói cái gì vậy? Ta còn lớn tuổi hơn ngươi, gọi Đại ca.”
Hai thiếu niên kẻ chạy người đuổi, tiếng cười đùa vang đi rất xa.
Dường như không biết vị u sầu.
Tân Hà không biết nên miêu tả tâm tình của mình như nào nữa, dù sao cũng không còn tự tại như trước.
Sau khi về đến “Liên Uyển”, nàng vội vàng tắm rửa, thay y phục, cơm cũng lười ăn mà trực tiếp ôm chăn đi ngủ.
“Tiểu thư, người uống hết cháo ngân nhĩ đi.” Vân Đoá dỗ nàng: “Bên trong còn có táo đỏ mà người thích ăn đấy.”
“Không ăn….
Ngươi mang ra trước đi, ta buồn ngủ lắm, đừng làm phiền ta.”
Vân Đoá vâng một tiếng rồi buông trướng xuống cho nàng.
Trong mộng, trời xanh không mây, chim kêu hoa nở.
Khi đó, hôn ước của nàng và Triệu Uyên vừa mới được định ra.
Ngày sau, chiếu theo lễ tiết, hắn mang lễ vật đến bái kiến phụ thân.
Lại nói, vô cùng trùng hợp, ngày ấy, vừa hay nàng cũng đến chính đường có chuyện muốn nói với phụ thân, nghe hắn đến đây nên cuống quýt dẫn nha hoàn trốn sau màn che.
Triệu Uyên đưa hai nô tài đến, vừa vào cửa đã cung kính hành lễ, không kiêu cũng không nịnh.
Hắn mặc một kiện trực chuyết nguyệt sắc, trên eo treo một miếng ngọc truỵ thuỵ thú(*) cát tường, bộ dạng cao gầy anh tuấn, cử chỉ trầm ổn khéo léo.
Tân Đức Trạch tuỳ tiện nói chuyện nghề thủ công, hỏi hắn mấy vấn đề.
Câu nào hắn cũng trả lời vô cùng trôi chảy.
Phụ thân hài lòng, gật đầu liên tục.
*Thuỵ thú: là con vật may mắn, theo văn hoá truyền thống Trung Quốc thì có 5 thuỵ thú là long, phụng, quy, kỳ lân, tỳ hưu.
Khi Tân Hà tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen như mực, giấc này nàng ngủ rất lâu, thậm chí còn nằm mộng.
Vân Linh thắp nến lên, bế nàng đi rửa mặt chải đầu.
Vân Đoá ở gian ngoài đã dặn dò nha hoàn bưng bê thức ăn lên, hầu nàng ăn tối.
Một bàn thức ăn đều là món nàng thích lại đương lúc đói bụng nên Tân Hà ăn uống vô cùng vui vẻ, bụng nhỏ căng tròn.
“Hồng đậu tô tối nay ngon quá, phòng bếp có còn không?”
“Còn ạ.” Một bà già mặc bỉ giáp dài màu đất đứng bên cạnh trả lời: “Đậu đỏ gần đây hạt mẩy, nên loại điểm tâm này cũng phổ biến.”
“Chọn một ít thật ngon, ngày mai đưa qua ‘Từ Niệm Uyển’, nói rằng ta hiếu kính tổ mẫu.” Tân Hà phân phó.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.” Bà già đáp ứng.
Tân Đức Trạch khó có được một ngày hưu mộc, sau khi dùng bữa sáng ở ‘Đức Huệ Uyển’ thì liền đi đến ‘Niệm Từ Uyển’.
Gần đây hắn luôn cảm thấy bất an, nhớ thương muốn đến thăm mẫu thân.
Vừa đến cổng lớn, một bà già xách cặp lồng đỏ đang gõ cửa, khuất thân hành lễ với hắn.
“Ngươi là người ở phòng nào? Ở đây làm gì?” Tân Đức Trạch hỏi.
“Nô tỳ là người của ‘Liên Uyển’.
Đại tiểu thư nếm thử hồng đậu tô thấy ngon nên bảo phòng bếp làm một ít để lão phu nhân nếm thử.”
Tân Đức Trạch gật đầu: “Đúng là đứa trẻ hiếu thuận.”
Gã sai vặt canh cổng của ‘Từ Niệm Uyển’ thấy Đại lão gia đến đây vội sai người vào trong thông báo.
Một lúc sau, Trương ma ma đi ra, hành lễ với Tân Đức Trạch rồi hỏi: “Lần này Đại lão gia đến đây là có việc gì sao?”
“Không có việc gì, chỉ là ta nhớ mẫu thân, muốn đến thăm người một chút.”
“Lão thái thái vẫn khoẻ, nhưng người không muốn gặp lão gia, người về đi.”
Tân Đức Trạch còn định mở miệng thì Trương ma ma đã đóng cửa đi vào.
Bà già kia thấy vậy thì vội vàng hô to: “Chờ một chút, Đại tiểu thư tặng điểm tâm, muốn hiếu kính lão thái thái….”
Trong viện cũng không có động tĩnh gì, người đứng đợi hồi lâu, cuối cùng gã sai vặt canh cổng mới khuyên nhủ: “Ma ma cũng về đi, lão thái thái thành tâm bái Phật, không để ý chuyện ăn uống đâu.”
Tân Đức Trạch thở dài rồi dẫn gã sai vặt rời đi.
Bà già cũng bất đắc dĩ, thấy Đại lão gia đi rồi thì cũng xoay người rời đi.
Khi Tân Đức Trạch về đến ‘Lăng Nhã Các’, ngoài ý muốn gặp được Cố Vọng Thư, dáng người hắn cao gầy, cùng một gã sai vặt đứng ở cửa, hình như đang đợi hắn trở về.
“Tứ đệ, lâu rồi không gặp, sao lại đứng bên ngoài như vậy? Mau, đi vào trong ngồi.” Còn cách Cố Vọng Thư một đoạn hắn đã cao giọng nói.
Cố Vọng Thư hành lễ: “Lâu rồi chưa bái kiến Đại ca, hôm nay mạo muội mong Đại ca thứ lỗi.”
“Đều là huynh đệ trong nhà, đừng nói mấy lời xa cách như vậy.
Nghe đệ mắc bệnh ta vẫn luôn muốn đến thăm nhưng công vụ bộn bề nên vẫn luôn trì hoãn.”
Hai người vừa nói vừa đi đến thư phòng, gã sai vặt dâng trà xong thì cũng lui ra ngoài.
Hổ Tử đứng bên ngoài, ngỏng tai nghe bên trong nói chuyện.
Trà qua ba chén, Cố Vọng Thư nói: “Ta muốn thương lượng với Đại ca một việc.
Khi phụ thân còn sống, ta từng thi đậu tú tài, vốn nghĩ lấy đó làm bước đệm để năm sau thi hương, ai ngờ thân thể sinh bệnh….”
Nói đến đây, hắn hơi mím môi: “Kì thi hương năm sau, ta muốn tới thi thử.”
Tân Đức Trạch sửng sốt, lời nói này quá lễ độ phải phép, hắn không phản bác gì được.
Hơn nữa nếu Cố Vọng Thư đậu kỳ thi kia cũng sẽ rạng danh Tân gia.
“….
Đệ thông minh như vậy, học hành lại tốt.
Như vậy đi, kì thi hương sang năm ta sẽ tiến cử đệ đi thi, trúng hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là rèn rũa chính mình.”
“Sau này, Tân gia còn phải cậy nhờ đệ chăm sóc.”
Cố Vọng Thư nở nụ cười, chắp tay nói: “Tạ ơn Đại ca.” Hắn ngồi nghiêng người, mặc một kiện trực chuế màu tro hơi cũ, mặt trời rọi qua song cửa chiếu lên sườn mặt tuấn mỹ của hắn, lông mi dài buông xuống, bạc môi khẽ nhếch, thoạt nhìn còn có chút trẻ con.
Tân Đức Trạch khoát tay, ý bảo hắn không cần khách khí: “Thời gian đến kỳ hương sang năm cũng không còn dài nữa.
Trong phủ có bố trí học đường còn mời được lão tiên sinh đức cao vọng trọng, chi bằng đệ đi học cùng Tuyên nhi đi, học hành ngủ nghỉ cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”
“Phiền Đại ca lo lắng.”
“Nhưng phải nhớ kĩ, cần cù chăm chỉ, tôn sư trọng đạo.” Tân Đức Trạch nhìn hắn dặn dò: “Chuyện ở học đường đệ không phải lo lắng, ta sẽ an bài, ngày mai đệ cứ cùng Tuyên nhi đến đó học đi.”
“Vâng.” Cố Vọng Thư gật đầu.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, sau đó Cố Vọng Thư cũng xin cáo lui.