Vân Linh dịu dàng dỗ nàng ngủ, Tân Hà khóc một hồi thì mệt mỏi không chịu được bèn nằm xuống giường.
Nàng vừa mới nhắm mắt, nghĩ lại thường ngày tổ mẫu vẫn luôn đối tốt với nàng, chóp mũi lại thấy cay cay.
Vân Linh ngồi cạnh giường nàng một lúc lâu, thấy nàng không còn nức nở nữa, mới len lén buông màn đi ra gian ngoài.
Đêm khuya, ngoài trời đổ mưa, tí ta tí tách xen lẫn cùng gió Bắc, khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Tân Hà cũng không ngủ được sâu giấc, trời vừa sáng đã tỉnh lại.
Nàng gọi đám nha đầu vào phòng, thay y phục, chỉ rửa mặt chải đầu đơn giản một chút rồi dẫn Vân Linh đến chỗ của Tân lão thái thái.
Đi đêm mưa lạnh, mặt trời đã nhô lên, trong không khí tràn ngập hương thơm của đất.
Đường đi hơi lầy, không hề dễ đi.
Gã sai vặt của ‘Niệm Từ Uyển’ thấy Đại tiểu thư đang từng bước đi đến, mới sáng ngày ra…..
chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ…..
vừa nghĩ như vậy, bèn cuống quýt chạy vào nội viện thông báo.
Tân lão thái thái dạy từ rất sớm, đương ngồi trong thư phòng chép kinh Phật.
Lúc này, nghe người bẩm rằng Đại tiểu thư đến, hơi ngạc nhiên, vội để Trương bà bà đi ra xem thử.
“Vâng”, Trương bà bà nhận mệnh, đi đến cổng viện.
Tân Hà thấp thỏm mong ngóng nơi cổng viện, lúc này thấy Trương bà bà đi ra, nước mắt lập tức chảy dài.
“Tiểu thư, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trương bà bà cũng bị doạ không nhẹ, cúi người bế Tiểu cô nương vào lòng.
“Ta…..
đêm qua ta nằm mơ thấy tổ mẫu qua đời.”
“Cho nên, vừa sáng ra người đã vội vã đến đây?” Trương bà bà yêu thương mà xoa tóc Tiểu cô nương, nói tiếp: “Tân lão thái thái vẫn khoẻ lắm, bây giờ còn đang ngồi chép kinh thư.”
“Mơ đều là ngược với thực.”
Tân Hà mở to mắt, từ trước đến giờ nàng chưa từng nghe cách nói nào như vậy: “Bà bà không gạt ta đấy chứ?”
Trương bà bà bật cười: “Tiểu thư ngốc, mấy việc như này đâu thể nói bậy được.
Thân thể của tổ mẫu người vẫn tốt lắm, đừng lo lắng.
Tục ngữ nói, mơ thấy người thân qua đời, thì chứng minh rằng người ấy sẽ sống rất thọ.”
Tiểu cô nương nín khóc, cười nhẹ: “Bà bà, ta muốn gặp tổ mẫu, có thể đi gặp người không?”
Trương bà bà thấy nàng vừa khóc vừa cười, lại càng thấy trong sáng đáng yêu, nhỏ giọng dỗ dành nàng: “Khi Tân lão thái thái chép kinh thư thì sẽ không gặp người khác, chi bằng hôm khác tiểu thư lại đến?”
Tân Hà cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Vậy cũng được, làm phiền Trương bà bà nói với tổ mẫu rằng Hà nhi đã tới đây.”
“Ngoan, đi đi.” Trương bà bà quay người nhắc nhở Vân Linh: “Chăm sóc tiểu thư nhà các ngươi cho tốt.”
Trương bà bà là thị nữ bên cạnh Tân lão thái thái, đã sống ở Tân gia mấy chục năm rồi.
Đại lão gia, Nhị lão gia lớn lên cũng nhờ một phần chăm sóc của bà, địa vị trong phủ rất cao.
Bất kể là bà ấy nói cái gì, người trong phủ cũng đều nể mặt mấy phần.
Đương nhiên Vân Linh cũng không ngoại lên, nàng cung kính hành lễ: “Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Thấy bóng dáng của Đại tiểu thư đã biến mất sau khúc hành lang, Trương bà bà mới xoay người trở về nội viện.
Tân lão thái thái vừa chép xong một quyển kinh thư, thấy bà tiến vào, đầu cũng không ngẩng lên mà cất tiếng hỏi: “Sao lại đi lâu như vậy?”
Trương bà bà hít sâu một hơi rồi trả lời: “Tiểu thư khóc rất đáng thương, nên dỗ nàng một lúc.”
“Hử?” Tân lão thái thái nghi hoặc hỏi: “Nàng làm sao?”
“Đêm qua nàng mơ ngài qua đời, nay vừa sáng, không để ý đêm qua mưa đường còn trơn trượt cứ muốn đến đây…..
ta dỗ một lúc mới chịu trở về.”
Trương bà bà ngừng đôi chút lại nói tiếp: “……..Hà nhi là một cô nương tốt.”
Tân lão thái thái nghe xong, thật lâu cũng không lên tiếng, mãi sau mới nói: “Nghe nói, di nương mà lão Đại mới nạp đã có thai?”
“Vâng, đã truyền ra khắp phủ rồi.”
“Ngươi rảnh thì đến đánh tiếng với Tần thị, nàng là đương gia chủ mẫu, phải có phẩm giá của mình, không thể quá mềm yếu được.
Hà nhi mới chính là đích xuất, đừng để cho bát kỳ kẻ nào tìm thời bắt nạt nàng.” Sắc mặt Tân lão thái thái trầm xuống.
“Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”
Trong ‘Vọng Nguyệt Các’, Lý thị đương bón bánh ngọt cho tiểu nhi tử, bây giờ hắn đã hai tuổi rưỡi, bắt đầu tập ăn những món phụ rồi.
Đại nha đầu Niên Nhi nâng rèm cửa đi vào, cúi người hành lễ: “Phu nhân, lễ vật đã tặng đi rồi.”
Lý thị gật đầu, không hề lo lắng mà bón nốt chỗ bánh còn lại, sau đó mới vẫy nhũ mẫu đến đưa đứa bé ra ngoài.
“Trông nàng ta thế nào?”
“Rất tốt, xem ra tinh thần rất phấn chấn.” Niên Nhi trả lời.
Lý thị không lên tiếng, bưng chén trà lên uống mấy ngụm, xua tay để đám hạ nhân trong phòng lui ra ngoài.
Chỉ để lại hai đại nha đầu thiếp thân, cùng nhau nói chuyện.
“Lúc trước, cho nàng ta đồ ăn dồ dùng….
Nàng ta có dùng không?”
Niên Nhi miết môi: “Đồ ăn thì không rõ nhưng đoạn áo trên người và trang sức trên đầu đều là từ Nhị phòng chúng ta mà ra.
Rốt cuộc cũng chỉ là loại người thấp kém chưa thấy đồ tốt bao giờ, mỗi lần nô tỳ đến tặng đồ, nàng ta nhìn thấy nô tỳ thì đều thân thiết tột độ.”
Lý thị bật cười, nhìn nàng ta một cái: “Chỉ là như vậy thì mới tốt, không thì chiêu cuối của chúng ta dùng thế nào được?”
“Một cái tiện thiếp, mà còn si tâm vọng tưởng sinh hạ hài tử, có thể ngồi vào vị trí chủ mẫu……có nằm mơ thì nàng ta cũng không nên mơ tưởng như vậy.
Hậu viện Tân gia mà thực sự để nàng ta nắm giữ, chẳng phải là muốn sụp đổ hay sao…..”
“Tần thị mềm yếu, không dùng được, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng không được.”
Phẩm Nhi rót thêm cho Lý thị một chén trà, nói: “Nhị phu nhân nói rất đúng, nàng ta đúng là không coi ai ra gì.
Nghe nói, vừa mới có thai, đã vòi vĩnh Đại phu nhân một đám nha hoàn bà tử,…….nói cái gì mà đám người hầu lúc trước không tận tâm, muốn dùng người thuận tay một chút.”
“Tuy rằng Đại phu nhân tính tình tốt, nhưng vẫn một mặt tươi cười đưa người qua.
Nhưng trong thâm tâm, hẳn là cũng vô cùng tức giận?”
Lý thị hừ một tiếng, nói: “Đại tẩu đúng là không biết tranh giành.
Tiện thiếp còn chưa sinh đứa bé, mà dám chà đạp nàng như thế.
Thế nên mới nói, Tần thị không hợp để làm đương gia chủ mẫu của Tân phủ.
“Vị trí chống, không tận chức trách.”
Trái lại thì Niên Nhi lại có phần lo lắng: “Trông khí thế bây giờ của Lý di nương, chắc là sau khi sinh hạ đứa bé, có khi thực sự có thể ngồi ngang hàng với Đại phu nhân.”
“Nếu mà là nữ hài thì tốt, nếu là nam hài…… chẳng phải Đại phòng lại có thêm nam đinh sao? Đến khi đó, lại bằng với Nhị phòng chúng ta rồi.”
Lý thị cười lạnh một tiếng: “Có thể mang thai thì có bản lĩnh gì, chỉ cần là nữ nhân thì đều làm được, có thể sinh hạ mới thực sự tài đấy.”
Phẩm Nhi nhìn Nhị phu nhân một cái, cúi đầu không nói.
“Đúng rồi, ta nhớ có để người tặng nàng ta một cây nhân sâm năm mươi năm tuổi, nàng ta đã ăn chưa?” Lý thị nhìn Phẩm Nhi rồi hỏi.
“……Ăn rồi ạ.” Phẩm Nhi nghĩ một chút, nói tiếp: “Nô tỳ còn nghe nói, lần này nàng ta có thai, cây nhân sâm này cũng bổ trợ không ít.
Lý d nương nói với nha đầu là rất bổ khí huyết…..”
“Lại chọn thêm một cây nữa, hai ngày sau mang qua đó, chọn cây có năm tuổi lớn hơn đi.”
Niên Nhi khó hiểu: “Nhị phu nhân……”
Lý thị bật cười, điểm đầu nàng: “Đúng là ngu dốt, muốn để nàng ta tin tưởng chúng ta vô điều kiện.
Đương nhiên phải đối xử tốt với nàng ta rồi!”
“Đối xử tốt đến khi…..nàng ta có thể cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì cho chúng ta.
Đó mới là bản lĩnh thực thụ.”
Niên Nhi gật đầu, lập tức mở miệng nịnh bợ: “Nhị phu nhân quả nhiên là nữ Gia Cát trên đời.”
Lý thị bị chọc đến bật cười.
Nha đầu này nói chuyện, luôn khiến người ta thấy vui vẻ.
Chỉ là, Lý Hoạ Bình này đúng là có chút bản lĩnh, mới vào cửa được mấy tháng đã có hỉ.
Xem ra cái nha đầu thâm tàng bất lộ bên cạnh nàng ta đúng là tốn không ít công sức.
Chỉ là, cho dù chủ tớ hai người bọn có có năng lực đến đâu thì cũng không thoát nổi lòng bàn của nàng.
Thủ đoạn hại người sinh non còn nhiều mà, nếu như Lý Hoạ Bình mà ngoan ngoãn vậy để đứa bẻ này trong bụng nàng ta lâu một chút được được.
Nếu không, vậy sẽ để cho nàng ta nếm trải cái gì gọi là “chết đi sống lại”.
“Đúng rồi, các ngươi đã mang quần áo tặng sang cho lão thái thái chưa?” Lý thị buông chén trà trong tay xuống, đặt lên bàn rồi hỏi.
“Vâng, nô tỳ đã tặng từ sớm rồi.” Phẩm Nhi thấp giọng đáp.
“Chuyện này ngươi làm rất tốt, bình thường ta phải quản lý công việc của Nhị phòng, lại phải chăm sóc hai huynh đệ….
Đến lúc nào, tặng cái gì cho lão thái thái, ngươi tự xem xét là được.”
Lý thị tiếp tục nói: “Ngươi cẩn thận nhất, ta rất yên tâm.”
Đối với Tân lão thái thái đây, nàng ta cũng không dám sơ suất, dù sao đây cũng là mẫu thân của phu quân, là tổ mẫu của hai nhi tử.
Nếu như thực sự để truyền ra ngoài rằng nàng ta không hiếu thuận người già, vậy nhị Phòng sao có thể sống yên ổn ở kinh thành, hai nhi tử của nàng ta vẫn còn nhỏ đây này……
Chỉ là cũng không muốn hết lòng hết dạ mà thôi.
“Vâng, nô tỳ đã rõ.”
Nói chuyện lâu như vậy, Lý thị cũng thấy mệt mỏi rồi.
Nàng ta phất tay, để hai người kia lui ra ngoài.
Tối qua ân ái với phu quân đến tận nửa đêm, mệt mỏi vô cùng, nằm xuống nghỉ ngơi chút đã.
Khoảng chừng giờ Mậu ban tối, Hổ Tử bước nhanh về Tân Phủ, đến trước cổng lớn còn chào hỏi với thủ vệ: “Mấy huynh đệ vẫn bận rộn quá nhỉ?” Nói xong còn lấy thịt bò nóng và rượu đưa qua: “Vất vả rồi vất vả rồi.”
Trong đám thủ vệ có một người nam nhân vóc dáng cao lớn đứng lên nhận đồ, cười nói: “Hổ Tử huynh đệ khách khí quá rồi.” Gần đây, Tứ gia trong phủ rất được Đại lão gia coi trọng, đến cả tuỳ tùng mà trước kia bọn họ không thuận mắt cùng vì thế mà nước lên thì thuyền lên.
Không thể trêu vào.
Huống chi, mỗi lần hắn đi từ ngoài về phủ đều mang chút đồ ăn mới mẻ đến cho bọn họ, không xảy ra chuyện gì cả.
Không có gì ngoài việc xuất phủ làm mấy chuyện giúp chủ nhân.
Bọn họ cũng vui vẻ mà nhắm một mắt mở một mắt.
“Nên làm, nên làm mà……” Hổ Tử cười rồi đi vào tỏng phủ, đi vào ‘Thanh Đình Cư’, thấy đèn trong phòng chủ tử hẵng còn sáng, bèn lập tức đi vào.
“Thỉnh an chủ tử.” Hắn cung kính hành lễ.
Cố Vọng Thư phất tay, để hắn đứng dậy rồi đáp: “Chuyện để ngươi đi điều tra, đã tra rõ chưa?”
“Vâng thưa chủ tử.
Diệp nhị tướng quân hiện đang làm quan tới Binh bộ thượng thư, đã cứu Khanh Mạnh Hàng của Đại Lý Tự một lần.
Bây giờ, quan hệ của hai người rất thân thiết, thường hẹn nhau cùng uống rượu.”
Thiếu niên chắp tay sau lưng, không nói lời nào.
Theo hắn thấy, Nhị cữu Diệp Cẩn Trạch này của hắn mới chính là người thông minh.
Trong tay nắm thực quyền thì không nói, còn biết kết giao với đại thần lòng dạ thâm sâu.
Danh hiệu Trấn quốc tăng quân của ngoại tổ phụ Diệp Chí Thắng cũng không có thực quyền, chỉ là hư danh.
Nếu Diệp gia phạm phải tội gì hoặc đứng về phe hoàng tử nào đó, đương kim Thánh thượng cũng không chút do dự mà động thủ.
Thế nhưng, chỉ cần có Diệp Cẩn Trạch ở đó, nếu như thực sự có ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn…..Diệp gia cũng không không đến nỗi thất bại thảm hại.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Cố Vọng Thư nói.
Hổ Tử đáp ứng, vừa xoay người định rời đi, đột nhiên ngừng lại, nghi hoặc nói: “Hôm nay, trong khi ta đang theo dõi Diệp nhị tướng quân, tình cờ gặp được nha hoàn của Đại tiểu thư đường Duyên Thọ Tự, nàng đi vào tiệm cầm đồ……”
“Ta có chú ý, nàng cầm một cặp ngọc bội chất lượng thượng hạng.
Tiểu nhị của tiệm cầm đồ thấy nàng là nữ tử nên kiếm được không ít tiền.”
Cố Vọng Thư ngạc nhiên: “Tiệm cầm đồ?”
“Vâng, xem dáng vẻ của nàng ấy thì có lẽ là được Đại tiểu thư giao phó……”
“Chẳng nhẽ Đại tiểu thư vẫn còn thiếu tiền dùng? Hoặc là, nàng có chuyện gì khó giải quyết chăng?”
Cố Vọng Thư không nói chuyện, để hắn lui xuống.
Trong sương phòng, Vân Đoá đang sai đám nha đầu dọn thức ăn xuống, không biết vì mà mà hắt hơi mấy cái liền.
Tân Hà ngẩng lên hỏi nàng: “Sao vậy? Chạy đôn chạy đáo bên ngoài một ngày nên mệt đấy à?”
Vân Đoá vội xua tay rồi cười nói: “Không sao không sao, sao có thể yếu đuối đến vậy được, mũi hơi ngứa thôi.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nàng rất ít khi hắt hơi, đến cảm lạnh cũng không bị hắt hơi.
Chẳng có lẽ là có tiểu nhân nói xấu sau lưng?
“Tiểu thư, miếng ngọc bội mà sinh thần năm ngoái Nhị phu nhân tặng cho người, nô tỳ cầm được hơn một ngàn sáu trăm lượng bạc.” Nàng lấy ngân phiếu và một ít bạc vụn trong hà bao ra đưa cho Tân Hà.
Tiểu cô nương nhận lấy, đi sang gian tây, đặt vào trong chiếc hộp gỗ nhỏ màu đỏ.
Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, chỗ tiền này sớm sẽ có ích.
Từng ngày trôi qua, thời gian như dòng nước chảy thật nhanh.
Mỗi ngày Tân Hà đều đến ‘Phương Phỉ Các’ học nữ công, chuyên tâm học tập lại thêm nền tảng từ kiếp trước, tú nghệ tiến bộ nhanh chóng.
Đến Lâm sư phụ cũng thấy nàng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Lúc nhàn hạ, nàng cũng thường đến ‘Thanh Đình Cư’ tìm Cố Vọng Thư, chỉ tiếc rằng, đến mười lần thì hết tám lần là người không có ở viện.
Thời gian lâu dần, nàng cũng không đi nữa.
Tứ thúc là người làm việc lớn, hẳn là rất bận rộn.
Sau mấy trận tuyết qua đi, hương vị của năm mới càng nồng đậm.
Trước hai mươi ba tháng Chạp một ngày, Diệp Cẩn Du dẫn một nhóm hộ vệ, khiêng theo hòm lớn hòm nhỏ những lễ vậy đến Tân phủ gặp Tân Đức Trạch.
Công khai thừa nhận Cố Vọng Thư là cháu ngoại ruột đã mất tích nhiều năm của hắn, cũng biểu đạt rõ mục đích của lần thăm hỏi này, nói rằng mẫu thân già cả trong nhà nhớ ngoại tôn đến phát bệnh rồi…… trước khi đến Tân phủ còn dặn dò hắn nhất định phải đưa ngoại tôn về Diệp gia trước năm mới, để gia đình đoàn tụ.
Tân Đức Trạch thể hiện rằng rất kinh ngạc khi biết Cố Vọng Thư là ngoại tôn của Diệp gia, sau đó có chút miễn cưỡng cười nói: “Tứ đệ đã trưởng thành rồi, có một số chuyện ta cũng không thể quyết định được, để hắn tự quyết định đi.”
Diệp Cẩn Du mỉm cười, biết chắc rằng hắn sẽ nói như vậy.
Thế nhưng, gần đây hắn và ngoại tôn thường xuyên gặp mặt, trong lòng cũng có phần tự tin, mở miệng nói: “Vậy để hắn ra đây đi, ta tự mình hỏi xem…..đương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của hắn.”
Tân Đức Trạch phát gã sai vặt đi ‘Thanh Đình cư’ mời người, chỉ lát sau, Cố Vọng Thư đã tới.
Cuộc trò chuyện vô cùng thuận lợi, hắn đồng ý quay về Diệp gia.
Tân Đức Trạch có phần kinh ngạc, mặc dù biết hắn chắc chắn sẽ rời đi, nhưng chuyện tới trước mặt cũng không khỏi có chút khó chịu.
Dù sao hắn và Cố Vọng Thư cũng xem như là cùng nhau lớn lên.
Hắn thở dài, biết chuyện đến nước này thì không còn quay đầu được nữa, tiễn người đến từ đường, dập đầu trước Tân lão thái gia, mới phất tay nói: “Đi đi, nếu như gặp chuyện có gì….
Cứ về Tân phủ, chúng ta sẽ giúp đệ.”
Cố Vọng Thư tạ đầu chạm đất, trịnh trọng nói: “Đa tạ Đại ca.”
Diệp Cẩn Du đến Tân phủ, thanh thế cực lớn cũng không kiêng dè chút nào.
Rất nhanh chuyện đã truyền khắp cả đại viện Tân phủ khiến mọi người đều lấy làm kỳ lạ.
Tứ lão gia đúng là một bước lên trời, vậy mà lại là ngoại tôn của phủ Trấn quốc tướng quân.
Khi tin tức lọt đến tai Tân Hà, nàng vẫn còn ngồi phơi nắng trong hành lang.
Vân Đoá hổn hển chạy về, nói sơ qua một lượt……Nàng mơ hồ một lúc sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng, cho ngân phiếu trong hộp gỗ đỏ vào trong hà bao của mình, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
“Tiểu thư, tiểu thư…..
chậm thôi, chậm thôi, cẩn thận bị ngã.” Vân Linh và Vân Đoá chạy ở phía sau hét lớn.
Đợi đến khi Tân Hà chạy đến tiền viện, Cố Vọng Thư đã ra khỏi cổng phủ.
Hai huynh đệ Tân Đức Trạch, Tần thị, Lý thị vừa mới tiễn người trở về, vừa về đến ảnh bích(*).
*Ảnh bích: Tương tự như bình phong, nhưng đặt chắn ngay cổng thời xưa.
“Mẫu thân, Tứ thúc đâu?” Tân Hà thở gấp, nói không nên lời.
Tần thị bất ngờ, nhìn dáng vẻ thất thần của nữ nhi: “……….Đã lên xe ngựa rời đi rồi, Hà nhi………”
Nàng còn chưa dứt lời, Tân Hà đã chạy qua.
“Đứa bé này…..” Tân Đức Trạch không hiểu ra sao.
Hắn vừa quay đầu, bèn nhìn thấy hai đại nha đầu của nữ nhi cũng chạy đến, quát lớn: “Chạy cái gì…..
không có quy củ.”
Vân Linh Vân Đoá nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, cúi người hành lễ.
Thủ vệ thấy Đại tiểu thư vội vội vàng vàng chạy tới cũng không dám cản lại, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn người chạy qua.
Tân Đức Trạch sải bước, xoay người đuổi theo nữ nhi.
“Tứ thúc, Tứ thúc…… Người đợi một chút……” Tân Hà chạy ra khỏi cổng phủ, thấy cách đó không xa có một xe ngựa bèn hét lớn.
Hổ Tử luôn đi sát xe ngựa, nghe thấy tiếng hét quay đầu liền thấy Đại tiểu thư, hắn nói với vào trong xe ngựa: “Chủ tử, Đại tiểu thư đến đây.”
“Dừng lại.” Cố Vọng Thư kéo mành, nhìn ra bên ngoài, nhảy xuống, đi nhanh mấy bước đến trước mặt Tân Hà.
Tiểu cô nương chạy đến kiệt sức, thấy Tứ thúc đi tới, mềm mại ngã vào lòng hắn, thở dốc một hồi lâu, lấy hà bao trong ra: “Tứ thúc…..
đây là toàn bộ số tiền mà ta tích cóp được……”
Nàng ngừng lại một chút: “Người cầm lấy dùng đi…..
ta biết trong nhà ngoại tổ phụ người rất giàu có.
Chỉ là ….
Người vừa đến Diệp gia, không thân thiết với bọn họ, làm sao ….
Dễ mở miệng hỏi được.”
Giọng nói của Tiểu cô nương mềm mại nhẹ nhàng, một tay choàng qua cổ hắn, vô cùng thân thiết.
Ánh mắt Cố Vọng Thư nóng lên, bế nàng đứng dậy, một tay đỡ dưới chân, một tay ôm sau lưng.
Chính là dáng vẻ ôm trẻ con: “Hà nhi……”
Hắn chỉ gọi tên nàng, rồi không nói thêm gì nữa.