Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Ngày hôm sau khi Tân Hà tỉnh dậy, đã qua giờ Mão.

Do tuyết rơi, giấy Cao Ly được dán trên cửa sổ phản chiếu ánh sáng trắng rực rỡ. Vô cùng sáng sửa.

Tân Hà nghiêng đầu, phát hiện Tứ thúc vẫn còn đang ngủ, hơi thở rất nhẹ.

Hắn trông rất đẹp, lông mày giống như được tô vẽ bằng mực, lông mi dài và dày... Nàng không thể không chạm vào nó, và khi nàng chạm đến môi thì dừng lại.

"Sao lại dừng rồi?" Cố Vọng Thư không biết đã tỉnh dậy từ khi nào.

Tân Hà xấu hổ trốn vào trong chăn, nhìn trộm người khác còn bị phát hiện, thật là mất mặt.

Cố Vọng Thư nhanh nhẹn, nắm lấy cánh tay nàng, ôm nàng vào chăn mình.

Người đàn ông vào buổi sáng không thể chọc được, nàng không biết?!

"Tứ thúc..." Tân Hà xin tha thứ.

Cố Vọng Thư xoay người đè lên nàng rồi hôn lên cằm.

"Tứ thúc, đau." Giọng nói rất tủi thân.

"Đau ở đâu?" Cố Vọng Thư nghiêng người ôm nàng vào trong ngực, mò mẫm kiểm tra.

Tân Hà mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn có màu đỏ như hoàng hôn. Làm thế nào mà mở miệng nói điều này được?

Cố Vọng Thư thấy tiểu thê tử cúi đầu, cũng không nói lời nào. Càng nóng nảy hơn. Một tay nâng cằm nàng, "Nói đi."


"......"

Tân Hà bị thúc ép không còn cách nào khác, ngập ngừng nói: "Nơi đó..."

"Ở đâu?"

Nhìn bộ dáng tiểu thê tử khó mở miệng, Cố Vọng Thư hiểu ra, hắn mở màn trướng ra, đưa tay lấy ra một bình ngọc màu xanh ngọc trong Đa Bảo Các ở đầu giường. Thật sự là hắn đáng trách, động tác thô lỗ cũng không biết ôn hoà một chút.

"Đây là?" Tân Hà thấy hắn tiến vào, hỏi.

"Nằm xuống, ta bôi thuốc cho nàng." Tai Cố Vọng Thư đỏ lên.

"..." Tân Hà có chút choáng, nơi đó còn có thể bôi thuốc?

"Đây là thuốc bí mật trong cung, rất an toàn, nàng không cần phải lo lắng." Cố Vọng Thư kiên nhẫn giải thích với nàng.

"..." Vấn đề ở đây căn bản không phải là lo lắng hay không.

Cố Vọng Thư kéo tiểu thê tử ra khỏi chăn, môi mỏng mím chặt. Ngón tay thon dài lấy một ít thuốc mỡ. Tách hai chân tiểu thê tử của mình và cúi đầu xuống.

Không khí dần dần đông đặc lại.

Thân thể Tân Hà co rúm lại, trên trán đổ đầy hạt mồ hôi nhỏ.

Cố Vọng Thư cũng không dễ chịu, hắn bôi thuốc xong, trực tiếp đi về phía tịnh phòng.

Tân Hà một mình nằm trên giường, chờ cho đến khi thuốc không còn cảm giác lành lạnh nữa, mới gọi tên Vân Đóa. Người tới vén màn trướng lại là Tuệ Mẫn, nàng cúi người cười nói: "Vân Đóa tỷ tỷ đang xem canh thuốc bổ cho người ở trong phòng bếp nhỏ." Trong lúc nói chuyện, đi đến tủ chọn một chiếc áo bội tử gấm Trang Hoa(*) màu xanh biếc, váy Nguyệt Hoa(*) màu trắng.


(*)Trang Hoa: là loại vải phức tạp nhất trong quy trình dệt gấm hoa ở Nam Kinh, và nó cũng là loại hàng dệt có vân hoa nổi tiêu biểu nhất mang tính đặc trưng địa phương ở Nam Kinh.

(*)Váy Nguyệt Hoa: xuất hiện ở cuối thời Minh, các miền gấp ở hông phức tạp, dày và tốn vải ( may Nguyệt Hoa mất 10 thước vải cho 1 bộ y phục) và được trang trí rất công phu.

"Canh thuốc bổ?" Tân Hà tò mò lên tiếng.

"Canh gà đen nấu đương quy, là do nhị gia an bài, nói là bổ khí huyết cho người."

Tân Hà sửng sốt, hắn làm sao biết được những kiến thức thông thường này... Và an bài từ lúc nào? Nàng lại không biết gì cả.

Tuệ Mẫn hầu hạ nàng mặc quần áo, rửa mặt chải đầu, lại khéo léo giúp nàng búi tóc tròn đuôi yến, dùng một đôi trâm cài tóc hoa lá vàng ròng cố định.

"Phu nhân, tóc mái của người có chút dài." Nàng nói khi giúp Tân Hà vẽ chân mày. ngôn tình tổng tài

"Tóc mái dài quá nhanh… Ngươi giúp ta cắt ngắn một chút. Chỉ cần lộ ra một chút lông mày là được." Tân Hà tìm một cái kéo đưa cho nàng, "Bằng không, khi hết tháng giêng thì nó sẽ đâm vào mắt." Có một phong tục ở kinh đô, không cho phép cắt tóc vào tháng giêng.

Tuệ Mẫn đáp lại một tiếng, lấy khăn tay từ tay áo, để Tân Hà che mặt. Để ngăn chặn chỗ tóc bị cắt rơi xuống mặt.

Tuệ Mẫn thường xuyên giúp Tân Hà cắt tóc mái, kỹ thuật cao siêu, hai ba đường cắt là xong rồi. Không dài cũng không ngắn.

Tân Hà quan sát trong gương đồng, cảm thấy rất hài lòng.

Cố Vọng Thư thay quần áo từ trong tịnh phòng đi ra, xua tay bảo Tuệ Mẫn bày bữa sáng lên.

"Tứ thúc." Tân Hà đi đến nắm tay hắn, hai người cùng nhau đi về phía đông tứ gian.

Tuyết bên ngoài đã ngừng, cả bầu trời lẫn mặt đấu đều trắng xóa, giống như thế giới băng tuyết lưu ly. Các hạ nhân trong viện đều đang quét tuyết, vô cùng bận rộn.


Tân Hà đột nhiên nhớ tới một chuyện, vẫy tay gọi Tuệ Văn, "Ngươi đi nội viện để ý, phàm là đóa hoa rơi trên tuyết đều không động tới."

Tuệ Văn cúi người đáp vâng, vén rèm đi ra ngoài.

Tân Hà thấy giữa hai hàng lông mày của Tứ thúc có chút nghi hoặc, liền cười cười nói: "Thiếp thấy trong viện có rất nhiều hoa cỏ, tuyết rơi cả đêm, nhất định tích lũy không ít. Thu gom một số còn sạch sẽ để đóng gói trong hũ rồi chôn nó dưới lòng đất. Vào mùa hè tới, sử dụng để pha trà, uống vô cùng ngon còn mát lạnh."

Cố Vọng Thư xoa tóc mái nàng, "Tùy nàng, đừng bị lạnh là được."

Lúc này, Vân Đóa, Vân Linh bưng canh thuốc bổ tiến vào.

Sau khi ăn sáng, Tân Hà và Cố Vọng Thư cùng đi "Tĩnh An Đường" thỉnh an ngoại tổ mẫu. Tuy nói là Diệp lão thái thái đã nhấn mạnh không cần sớm tối thăm hầu, nhưng Tân Hà vừa mới gả vào, quy củ thông thường vẫn phải tuân thủ.

Trong chính phòng tiếng cười nói vui vẻ, con dâu lớn của Tưởng thị là Trịnh thị dẫn con trai Diệp Côn Bằng hai tuổi rưỡi đang nói chuyện cùng Diệp lão thái thái.

"Bằng nhi, đến đây, đến chỗ tằng tổ mẫu(*)." Diệp lão thái thái vỗ vỗ tay dỗ dành cậu. Đây là trưởng tôn của Diệp phủ, diện mạo lại trắng nõn tuấn tú, bà yêu thích vô cùng.

(*)Tằng tổ mẫu: bà cố

Tiểu Côn Bằng vừa mới học biết đi, đi lắc lư qua lại giống như một con vịt nước. Nha đầu, bà già trong phòng đều cười. Đứa bé vốn là đi về phía Diệp lão thái thái. Nghe thấy phía sau có âm thanh, liền xoay người nhìn, có lẽ do biên độ quá lớn, lại nghiêng sang một bên. Tân Hà vừa mới vào phòng đã bị dọa hoảng sợ, vội vàng chạy vài bước, ôm đứa bé vào trong ngực.

Trịnh thị đổ mồ hôi đầy đầu, đầu năm mới, nếu tiểu tổ tông bị ngã, thì nguy...

"Cám ơn Nhị đệ muội." Nàng nhận lại con trai mình và nói lời cảm ơn.

Tân Hà mỉm cười, "Đại tẩu khách khí rồi."

Cố Vọng Thư nhíu chặt mày, nàng vừa rồi chạy nhanh như vậy, cũng không sợ bị ngã.

Hai người thỉnh an Diệp lão thái thái.

"Đứng dậy đi, ngồi xuống nói chuyện." Diệp lão thái thái cười nói.


Bà già bên cạnh mang ra một cái ghế con có mặt gấm đến.

"Đứa nhỏ này, ra ngoài cũng không mặc áo khoác dài, bị nhiễm lạnh thì phải làm sao." Diệp lão thái thái quở trách nói, vừa nói vừa dạy bảo Vân Đóa, Vân Linh: "Cũng không biết khuyên nhủ chủ tử..."

Hai nha đầu vội vàng cúi người đáp vâng.

"Ngoại tổ mẫu, không sao đâu, người sờ tay con thử, rất là nóng." Tân Hà cười đi nắm tay Diệp lão thái thái.

"......Chả trách, con nóng hầm hập." Diệp lão thái thái nở nụ cười, lại đi nói Cố Vọng Thư: "Dù sao con cũng lớn hơn nàng mấy tuổi, phải biết quan tâm nhiều hơn."

"Ngoại tổ mẫu nói phải." Cố Vọng Thư cung kính gật đầu.

Trịnh thị ngồi cùng một hồi, thấy tổ mẫu và cháu ngoại, thê tử của cháu ngoại nói chuyện sôi nổi, trong lòng có chút không thoải mái, liền kiếm cớ rời đi.

"Có một chuyện muốn thương lượng cùng các con." Diệp lão thái thái nói: "Theo lý thì sau ba ngày nên hồi môn(*), nhưng trùng hợp thời gian hồi môn của các con lại vừa khéo là mùng một tết. Ta và ngoại tổ phụ các con đã thương lượng, tính đổi ngày này sang mùng hai tết, vừa khéo cũng là ngày con gái trở về nhà mẹ đẻ... Các con nghĩ sao?"

(*)Hồi môn: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Tân Hà nhìn Cố Vọng Thư không nói lời nào, đành phải mở miệng nói: "Đều nghe theo ngoại tổ mẫu sắp xếp, chúng con không có ý kiến."

"Đứa trẻ ngoan." Diệp lão thái thái vừa khen một câu, lại oán giận nói: "Ra ngoài cũng không biết đeo thố ngọa(*)... Còn lộ ra cổ nhiều như vậy, thật sự không lạnh sao?"

(*)Thố ngọa: vòng đeo quang trán, thường làm bằng lông thú. Đồ xa xỉ dành cho phụ nữ giới quý tộc cổ đại.

Tân Hà cười trả lời: "Ngoại tổ mẫu, thật sự không lạnh."

Người già trong thiên hạ đều như nhau, hy vọng rằng con trẻ của nhà họ mặc ấm áp, ăn uống đầy đủ, khỏe mạnh. Tân Hà biết Diệp lão thái thái hiền lành, trong lòng cảm thấy thân cận hơn một chút.

Một lát sau, Diệp Thần Vũ và Ngũ đệ Diệp Thần Hạo đến thỉnh an Diệp lão thái thái. Vào cửa liền thấy Cố Vọng Thư. Diệp Thần Hạo có chút hoảng sợ, vội vội vàng vàng thỉnh an tổ mẫu, rồi lại hành lễ cho phu thê Cố Vọng Thư, sau đó liền cáo từ rời đi. Giống như có quỷ đang đuổi theo ở phía sau.

"Đứa nhỏ này, tiến vào Quốc Tử Giám rồi mà vẫn lỗ m ãng như thế..." Diệp lão thái thái lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận