Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

"Tính cách Ngũ đệ là vững vàng nhất..." Bên trong lời nói của Diệp Thần Vũ còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác, nhìn lướt qua Cố Vọng Thư một cái, ha hả cười hành lễ với Tân Hà, "Gặp qua Nhị biểu tẩu."

Diện mạo Diệp Thần Vũ rất sáng lạn, đặc biệt là lúc cười rộ lên, sáng lạn chói mắt. Là loại vẻ đẹp hoàn toàn khác với Cố Vọng Thư. Nhưng có một điều chắc chắn, cả hai đều rất đẹp.

Tân Hà trấn tĩnh đáp lễ, đi đến đứng ở phía sau Tứ thúc.

Diệp Thần Vũ nói chuyện với Diệp lão thái thái một lúc, nháy mắt tình tứ, ngẩng đầu nhìn Tân Hà: "Nhị biểu tẩu, ngày khác ta đi phủ thăm viếng, có được không?"

Tân Hà sửng sốt, gật gật đầu.

Ánh nhìn như có như không của Cố Vọng Thư xoay quanh người Diệp Thần Vũ, hắn không lên tiếng.

"Vậy thì tốt, các con là huynh đệ bà con ruột thịt, phải thường xuyên qua lại." Diệp lão thái thái cười nói, bà thích nhất hình ảnh các con cháu huynh đệ hòa mục thân ái, tôn kính lẫn nhau.

"Đúng rồi, nghe mẫu thân con nói, con gái của biểu muội nhà mẹ đẻ nàng mười sáu tuổi, bộ dạng xinh đẹp, nữ công cũng tốt..." Diệp lão thái thái hỏi cháu trai: "Con có thấy hợp ý không?"

"Tổ mẫu, con còn chưa muốn thành thân..."

"Nói bậy, sau năm mới con đã tròn mười tám tuổi rồi. Đại ca con ở tuổi của con, sinh ra Bằng nhi rồi." Vẻ mặt của Diệp lão thái thái nghiêm túc.

Cứ tiếp tục tán gẫu như vậy, cũng sẽ không giải quyết được gì. Diệp Thần Vũ xấu hổ cười nói: "Dạ, đều nghe tổ mẫu. Ngày mai con sẽ ra đường tìm kiếm một cô nương xinh đẹp, đem về làm cháu dâu cho người."

Tam thiếu gia nói chuyện quá hài hước, mọi người trong phòng đều mím môi cười.

Chờ ra khỏi chỗ ở của Diệp lão thái thái, Tân Hà nói với Cố Vọng Thư: "Tứ thúc, có thể treo một số đèn lồ ng đỏ trong viện của chúng ta hay không, ăn tết mà, vừa vui mừng vừa đẹp mắt."

Cố Vọng Thư xoa xoa tóc mái nàng, "Được, ta trở về sẽ cho người đi bố trí."

"Cám ơn Tứ thúc." Nàng bình thường đều được hắn cưng chiều như thế, cười dịu dàng. Hai người tiến vào cửa hông, xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía "Thu Thủy Cư".

Vân Đóa và Vân Linh đang cầm cái hũ hai tai màu xanh đậm có hình hoa sen tịnh đế, đang đón lấy tuyết rơi trên cánh hoa ngọc lan trắng. Thấy hai người tiến vào, nhao nhao cúi người hành lễ.

Đình viện "Thu Thủy Cư", chia làm hai bên trái phải, dùng hai hàng cây sồi xanh ngăn thành hành lang. Nối liền sân trong của tiến thứ hai là một cửa tròn, có hai tiểu nha đầu mới để tóc trông coi.


Bên trái trồng một cây mai vàng, nở rất đẹp, cánh hoa có màu vàng nhạt. Phần còn lại rải rác là các loại hoa khác nhau, có trực tiếp trồng trên mặt đất, cũng có trồng trong chậu. Tất cả đều được bao quanh bởi gạch đá màu xanh. Cũng là một sự sắp đặt rất thú vị.

Bên phải đặt hai vại nước lớn màu đen, bên trong nuôi cá vàng kích thước bằng ngón tay út. Trong vại còn trồng một ít kim tiền thảo, màu xanh mơn mởn hiếm thấy. Bốn phía bày mấy chậu ngọc lan trắng, hiện tại đang là thời điểm nở hoa, sáu cánh hoa có màu trắng tinh hoặc hồng nhạt, nở rộ đón gió tuyết, cực kỳ tao nhã.

Cố Vọng Thư chỉnh lại vạt áo, nhẹ giọng nói: "Ta đi thư phòng một chuyến, xử lý một số việc, nàng về phòng nghỉ ngơi đi."

Tân Hà gật đầu, nhìn bóng lưng Tứ thúc đã đi xa, xoay người đi về phía gian tây.

Có người nói chuyện với nàng nên không biểu hiện rõ, vừa vắng vẻ trở lại, nàng bắt đầu nhớ đến mẫu thân. Bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, những ngày này đều là những ngày nàng rời khỏi Tần thị lâu nhất. Lý di nương và Vương di nương trong nhà mỗi một người đều không phải là người tốt, không có nàng làm bạn, một mình mẫu thân phải chịu như thế nào đây. Tân Hà thở dài.

Tuệ Văn tuổi còn nhỏ, tính tình cũng linh hoạt. Nàng thấy phu nhân không được vui vẻ lắm, liền đề nghị: "Đình viện hoa mai vàng nở rất nhiều, chúng ta đi cắt một ít đi..." Lúc ở Tân phủ, phu nhân thích nhất những hoa cỏ này. Trong lúc nói chuyện, nàng chỉ một đôi bình sứ trắng lùn nhỏ nhuộm thanh hoa, "Dùng nó để cắm hoa là đẹp nhất."

Tân Hà không có hứng thú gì, lười biếng dựa vào trường kỷ hoa nhài. Xua tay tỏ ý rằng nàng không muốn đi.

"Phu nhân, người uống trà." Tuệ Mẫn bưng nước trà tới. Trà được ướp hoa nhài, hương thơm thoang thoảng.

Tân Hà nhận lấy, uống hai ngụm, phân phó: "Hai người các ngươi đi cắt một ít mai vàng, đưa qua cho Diệp lão thái thái đi."

"Vâng, phu nhân." Hai nha đầu lĩnh mệnh đi.

Không lâu sau, Tuệ Mẫn ôm một nắm cành mai vàng trở về, cười nói: "Phu nhân, Tuệ Văn đã đem phần của Diệp lão thái thái đưa qua bên đó rồi, đây là phần còn lại."

gian tây đặt than lửa, hơi nóng hun khói, hương của hoa mai thơm ngát xông vào mũi.

Tân Hà có tinh thần, cùng Tuệ Mẫn cắt tỉa hoa, múc nước vào đôi bình sứ trắng lùn nhỏ nhuộm thanh hoa rồi cắm mai vàng vào đó. Đặt lên kỷ trà ở hai bên cạnh trường kỷ hoa nhài.

"Rất đẹp." Tuệ Mẫn vỗ tay tán thưởng.

Tân Hà nghĩ đến năm nàng sáu tuổi, cũng là mùa đông, cũng là lúc tuyết rơi, nàng bảo nha đầu đưa hoa mai cho Tứ thúc...

Nhoáng một cái nhiều năm trôi qua như vậy, nàng lại gả cho Tứ thúc, thật đúng là thế sự khó lường.


Tân Hà đưa tay cầm một bình hoa đi ra ngoài, nói: "Ta đi thư phòng tiền viện, đưa nó cho Tứ thúc."

Tuệ Mẫn vội vàng đi theo phía sau nàng: "Phu nhân, để cho nô tỳ cầm đi."

Tân Hà xua tay, hai chủ tớ đi qua hành lang gấp khúc, ra khỏi cửa tròn, chỉ đi vài bước đã đến tiền viện. Nơi này trồng nhiều cây tùng bách, trúc, nhìn thấy ý cảnh mênh mang xa xôi.

Dưới sự chỉ dẫn của gã sai vặt, các nàng đi về phía thư phòng của Cố Vọng Thư.

Hổ Tử đang gác ở cửa, thấy nàng đến đây, vội vàng thỉnh an nói: "Phu nhân sao lại đến đây lúc này... Nô tài đi thông báo một tiếng."

Tân Hà gật đầu, đứng chờ ở cửa. Nàng nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện sảnh đường và thư phòng thông nhau, có năm gian thượng phòng, trái phải đều có sương phòng. Bố cục giống hệt như "Thu Thủy Cư".

Sảnh đường bố trí bốn cái ghế thái sư, trên tường phía bắc treo một bức tùng bách thường thanh(*). Lư hương được đặt trên bàn. Ngay phía trên chính đường treo một biển sơn đỏ mực đen - Tùng Bách Đường. Chữ và bức tranh này cũng được coi là tương ứng.

(*)Tùng bách thường thanh: tùng bách lúc nào cũng xanh tươi.

Thư phòng truyền ra tiếng cười của người đàn ông xa lạ, Tân Hà kinh ngạc, chẳng lẽ Tứ thúc đang có khách? Lúc nàng muốn quay đầu trở về, Hổ Tử đi ra, nói: "Phu nhân, chủ tử kêu người tiến vào."

Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành, ở một bên cũng có một người đang ngồi. Cố Vọng Thư vẫy tay bảo nàng tới, hỏi: "Tuyết trên đường đi có chút trơn trượt, nàng tới đây để làm gì? Cẩn thận bị té ngã."

Tân Hà thấy đôi mày của hắn nhíu chặt, bộ dạng không được vui. Giải thích nói: "Hoa mai vàng trong viện nở rất đẹp, thiếp cắt một ít, đưa tới cho chàng..." Nàng nói xong, đặt bình hoa lên bàn bên cạnh hắn, lại thêm một câu: "Lửa than hun khói, cả phòng đều là mùi hương của hoa mai, rất dễ ngửi."

Cố Vọng Thư cười rộ lên, xoa tóc mái nàng, vẫn cảm thấy nàng như một đứa trẻ, thích đùa nghịch hoa cỏ.

"Bóng cành mai thưa đâm nghiêng nghiêng trên dòng nước trong và cạn, mùi hương thoang thoảng lan toả trong bóng hoàng hôn(*)."

(*)Là hai câu thơ thuộc bài thơ Sơn viên tiểu mai của tác giả Lâm Bô thời Tống, Trung Quốc.

Người đàn ông mặc trường bào gấm Tứ Xuyên màu xanh đậm bên viền mép có hoa văn đốm báo đang nhìn vào hoa mai vàng nhạt, cười nói: "Tẩu tẩu thật phong nhã." Diện mạo hắn thanh tú, khí chất bất phàm.

Nụ cười trên mặt Cố Vọng Thư phai nhạt, giới thiệu với Tân Hà: "Đây là thế tử Trường Ninh Hầu Trịnh Nghiễn."


Tân Hà theo bản năng có chút sợ hãi, nàng hành lễ, lặng lẽ di chuyển về phía sau Cố Vọng Thư.

Trịnh Nghiễn sững sờ, tiểu tẩu tẩu này hắn nhìn thế nào... Giống như một con mèo con, nhìn thấy người lạ là liền chạy trốn. Khuôn mặt dịu dàng, đoán chừng là một người có tính cách tốt. Hình như còn tưởng rằng người bên cạnh không nhìn thấy động tác của nàng. Thật thú vị.

Hắn cố nén cười, nhìn về phía Cố Vọng Thư. Gã này từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, bạc tình bạc nghĩa, lại đi cưới người vợ có tính cách trái ngược hắn hoàn toàn.

Cố Vọng Thư biết tính cách của tiểu thê tử, kéo tay nàng dỗ dành: "Nàng tặng mai vàng rất đẹp, ta rất thích. Ngoan, nàng đi đến chờ ở nội thất trước."

Tròng mắt Trịnh Nghiễn sắp lọt ra ngoài, người trước mắt thật sự là Cố Vọng Thư? Không phải là bị sát thủ gi ết chết, sau đó giả mạo hắn đó chứ?

Cố Vọng Thư ho nhẹ hai tiếng, rồi mới nói: "Chỗ Nghiêm công công không cần lo lắng, hôm qua ta phái người đi lo liệu rồi."

"...... Lão tặc kia không có sở thích khác, chỉ thích tiền bạc." Trịnh Nghiễn nhấp một ngụm trà, không quan tâm nói: "Thân thể Hoàng thượng càng ngày càng kém, đoán chừng là không thể chống đỡ được mấy ngày... Vị trí Đông Cung vẫn còn treo lơ lửng, Hạ Cần muốn Ngũ hoàng tử kế vị, nói cái gì lập đích lập trưởng. Thái tử sớm đã bị phế, căn bản không có chuyện lập đích. Hoàng thượng con nối dõi ít ỏi, cứ như vậy trong cung chỉ còn lại hai vị hoàng tử, Ngũ hoàng tử đã trưởng thành và Thập hoàng tử năm tuổi."

"Mẹ đẻ Ngũ hoàng tử là Hiền quý phi, thân phận tôn quý, cũng được Hoàng thượng sủng ái. Thập hoàng tử thì khác, mẹ đẻ chỉ là vị quý nhân không được coi trọng..."

Cố Vọng Thư đứng dậy đi đến bên bàn, vuốt v e cánh hoa mai vàng, "Hạ Cần đã hiểu thấu tính khí Hoàng thượng, lại có quan hệ thân cận với Ngũ hoàng tử, nếu để cho hắn ta lên ngôi thượng đế, cuộc sống của chúng ta sẽ không dễ chịu..."

"Ai nói không đúng?" Hai chân Trịnh Nghiễn bắt chéo, "Cho nên, ta tới tìm ngươi thương lượng biện pháp."

Cố Vọng Thư không nói gì, qua một lát sau, lẩm bẩm: "Lửa than vừa nóng lên, quả thật cả phòng đều là hương thơm."

"Mùi hương của hoa mai quả thật rất dễ ngửi." Trịnh Nghiễn tiếp một câu, rồi đổi giọng: "Này, ta nói này Cố nhị gia, ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?"

"...... Nghe thấy rồi, nhưng ta cũng không có cách nào."

Trịnh Nghiền nhìn bóng lưng hắn, mắt trợn trắng, hắn không còn cách nào sao? Nói ra đến quỷ cũng không tin ấy chứ.

Trịnh Nghiễn cúi đầu suy nghĩ một chút, với thủ đoạn Cố Vọng Thư... Một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu, chẳng lẽ... Hắn không dám tin điều đó. Lại không thể không tin.

Cố Vọng Thư thấy hắn không nói lời nào, mở miệng đuổi người: "Trở về đi, năm mới sắp đến các nhà đều bận rộn, ta sẽ không giữ ngươi lại ăn trưa."

"Keo kiệt." Trịnh Nghiễn đứng dậy, giảo hoạt nói: "Trước khi đi, ta có cần từ biệt tẩu tẩu hay không?"

"Không cần." Giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

Trịnh Nghiễn cười lớn ha ha, tâm tình vui vẻ rời đi. Hắn đối với việc thỉnh thoảng có thể k1ch thích Cố các lão một chút, tỏ vẻ cực kỳ hứng thú.


Tân Hà từ nội thất đi ra, Cố Vọng Thư nhìn mai vàng nhạt không nói lời nào, sắc mặt vẫn âm trầm.

Nàng thử đi nắm tay hắn.

Sắc mặt Cố Vọng Thư hòa hoãn một chút, hắn không thích người đàn ông khác chú ý đến nàng. Nếu như có thể, thực sự muốn nhốt nàng lại. Để suốt cuộc đời nàng chỉ trông thấy một mình bản thân hắn.

Sự tà ác bên trong trái tim rục rịch ngóc đầu dậy, hắn nhắm mắt lại.

Hai người đi về phía "Thu Thủy Cư", khi đi qua con đường đá phiến xanh nhỏ, Cố Vọng Thư hầu như nửa ôm lấy Tân Hà, đường tuyết trơn trượt, hắn sợ nàng té ngã.

Vân Đóa sắp xếp người bày biện bữa trưa. Đều là những món mà phu nhân thích, ngoại trừ... Rau xanh.

Trong lòng Cố Vọng Thư suy xét lời nói của Trịnh Nghiễn, trầm lặng ăn cơm. Thật ra hắn là người rất lạnh lẽo, lời nói cũng rất ít, ở trước mặt nàng còn có thể nói thêm vài câu. Tân Hà cũng không nói nhiều, bởi vì nàng đang gian nan ăn rau xanh, mà Tứ thúc luôn gắp rau xanh cho nàng.

Trong gian đông, chỉ có âm thanh của bát đũa va chạm vào nhau.

Thủy Nguyệt múc thêm một chén canh rau nấu nấm hương đặt ở trước mặt Cố Vọng Thư, dịu dàng nói: "Nhị gia, người nên uống nhiều canh, rất có dinh dưỡng."

Tân Hà ngẩng đầu nhìn, thấy nàng mặc áo bội dài màu trắng nguyệt thêu hoa, trên đầu đeo hoa lụa, dung mạo trong suốt như hoa lê, rất là xuất chúng. Chẳng qua, nàng là nha đầu nhị đẳng, lại nói như vậy... Chẳng ra thể thống gì.

"Tên của ngươi là gì?" Tân Hà cố ý hỏi.

"Thủy Nguyệt." Nha đầu kia có chút ngẩn ngơ, phu nhân lại không nhớ tên của nàng?

"Kéo ra ngoài. Nói với Chu bà bà một tiếng, để cho nàng ấy vào bếp nhóm lửa..." Tân Hà dặn Vân Đóa, Vân Linh.

Thủy Nguyệt quỳ xuống dập đầu, "Phu nhân, nô tỳ không phục, người vì sao phải trừng phạt nô tỳ như vậy? Nô tỳ là do Diệp lão thái thái đích thân phái tới hầu hạ Nhị gia."

Tân Hà vừa muốn mở miệng, Cố Vọng Thư ngắt lời: "Đánh một trận, rồi ném ra khỏi phủ."

"Ở tại "Thu Thủy Cư", phu nhân nói một là một, nói hai là hai. Có người phản kháng, trực tiếp đánh chết." Một cách nói rất hời hợt. Cố Vọng Thư lại gắp rau xanh bỏ vào đ ĩa trước mặt Tân Hà.

"Vâng." Nha đầu, bà già hầu hạ trong phòng đều quỳ xuống hành lễ.

Trong miệng Thủy Nguyệt bị nhét khăn tay, bị hai bà già kéo ra ngoài. Nàng giãy dụa, nước mắt nước mũi chảy dài cả mặt...

Thủy Âm cắn chặt răng, cúi đầu yên lặng rời khỏi gian đông, ra khỏi cửa hông, đi về phía "Tĩnh An Đường".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận