Lưu Chương hiện tại chỉ là nhục thể phàm thai, căn bản không chịu nổi một chưởng của Huyền Lãng.
Hắn cảm thấy trong người dường như có gì đó đang dần trôi mất, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ.
Giữa một mảng mịt mùng, hắn nhìn thấy thân ảnh Huyền Lãng chậm rãi tiến gần, cầm kiếm chĩa vào hắn.
Hắn nghe thấy tiếng ai đó từ xa hét gọi tên hắn.
Hắn dường như quay trở lại vân đài trống rỗng, cùng với bạch y thiếu niên trong kí ức hóa thành quang mang tiêu tán, rồi lại dần dần hợp thành gương mặt quen thuộc.
Lâm Mặc...!Xin đừng khóc vì ta...!
"Huyền Lãng, huynh thực sự cho rằng ta thắng huynh là nhờ có kiếm linh ư?" Lâm Mặc cúi người nhặt thanh đoản kiếm Lưu Chương đánh rơi dưới đất, "Vẫn là huynh tự lừa mình dối người, để bản thân thua bớt khó coi hơn mà thôi."
Lâm Mặc nắm chặt đoản kiếm, như một cơn gió, áp sát Huyền Lãng từ phía sau, mũi kiếm chĩa vào gáy hắn ta, không để cho Huyền Lãng có cơ hội phản ứng.
Thắng ngươi, không liên quan đến kiếm linh, vô luận trăm năm trước hay trăm năm sau, đều chỉ bởi vì đó là ta, Lâm Mặc.
Huyền Lãng có chút giãy giụa, "Lâm Mặc, ngươi nếu như thương tổn ta, càng khó có thể quay về sư môn, hà tất vì thứ yêu tà này mà chống đối ta?"
Sự uy hiếp của hắn ta chỉ làm Lâm Mặc cảm thấy nực cười.
Hoang đường.
Thế nào là chính? Lại thế nào là tà? Các người thực sự để tâm sao.
"Hắn không phải tà vật, hắn là người quan trọng nhất của ta." So với đám người tự xưng là danh môn chính phái các ngươi, càng xứng đáng làm người, một người lương thiện.
Lâm Mặc im lặng nhìn Huyền Lãng, máu tươi nhuộm đỏ lưỡi kiếm.
Kết thúc rồi, tất cả mọi thứ đáng lẽ đã sớm nên kết thúc.
Bắt đầu từ lúc còn được bao bọc trong tã lót, đến lúc bị cha mẹ vứt bỏ dưới chân núi, lại được Tần Xuyên sư tôn nhặt về dưỡng dục thành người, dạy y phân biệt đúng sai, dẫn y nhập sư môn, cầu tiên vấn đạo.
Y là đệ tử nhỏ nhất trong sư môn.
Các sư huynh cùng y luyện kiếm, đọc sách, kể cho y dưới núi có chuyện gì vui, nói cho y thế giới ngoài kia là như thế nào, mang cho y kẹo đường, mang cho y đồ chơi...!
Huyền Lãng cũng từng là một vị sư huynh đáng kính như thế...!
Sau đêm đó, Lâm Mặc đem Lưu Chương hôn mê bất tỉnh trở về tiệm binh khí tồi tàn.
Trong thành đổ mưa suốt mấy ngày liền, Lưu Chương cũng một mực không tỉnh lại.
Lâm Mặc ngồi cạnh cửa sổ, đợi mưa tạnh.
Người nóng vội như y sợ nhất là chờ đợi, thế nhưng bản thân lại nguyện ý dùng gần như cả đời để chờ đợi.
Lâm Mặc vuốt ve đoản kiếm trong tay, lau chùi chuôi kiếm, bàn tay y nắm vào lưỡi kiếm sắc bén, càng nắm càng chặt, đến khi mơ hồ cảm thấy tay bị cứa rách thì lưỡi kiếm cũng đã bị máu tươi nóng hổi của chính y nhuộm đỏ từ lúc nào.
Thanh đoản kiếm này lau không sạch được nữa rồi, y nghĩ.
Đau đớn từng trận từng trận ập đến...!Lưu Chương thì sao, hắn có đau không? 100 năm trước bị đánh tan, hắn có đau đớn không? 100 năm sau cũng lại vì y mà dẫm vào vết xe đổ, hắn có đau đớn hay không?
Cảm giác thất bại khổng lồ bóp nghẹt Lâm Mặc, dường như 100 năm qua chẳng có gì thay đổi...!Không bảo vệ được ngươi...!Cũng nắm không được kiếm...!
"Đừng khóc, Lâm Mặc." Lưu Chương phát ra âm thanh yếu ớt.
Hắn nhớ lại những kí ức đã phủ bụi từ lâu, cũng giống như thời khắc này, hắn muốn nhấc tay vuốt ve gương mặt người kia, muốn nói những lời mà trăm năm trước chưa kịp nói.
Ta là kiếm linh của ngươi, ta lấy đó làm kiêu ngạo.
Là bọn họ suy diễn ác ý, kẻ sai trước giờ chưa bao giờ là ngươi.
Còn có, trong trái tim ta vĩnh viễn luôn có ngươi.
Nhưng hắn không làm được nữa rồi, chỉ có thể thì thào gọi tên y, cánh môi mấp máy hai chữ lặp đi lặp lại, như thể trước nay chưa từng lìa xa, sau này cùng sẽ không buông nhau ra nữa.
.
Truyện Huyền Huyễn
Lâm Mặc...!Lâm Mặc...!Lâm Mặc...!
"Ta ở đây." Đoản kiếm trong tay Lâm Mặc rơi xuống đất, y hoảng loạn vươn bàn tay đầy máu tươi bắt lấy tay Lưu Chương.
Lưu Chương bảo y đừng khóc, ngược lại khiến nước mắt y không cầm nổi, liên tục tuôn rơi, từng hàng lệ châu hầm hập rơi xuống đôi bàn tay nắm chặt nhau, như thiêu da đốt thịt.
"Đừng khóc như vậy, cười lên, xin ngươi...!"
Nước mắt của Lâm Mặc, máu tươi của Lâm Mặc, bi thương của Lâm Mặc.
Tất cả những điều này, đối với Lưu Chương là thứ khiến hắn thống khổ nhất thế gian.
Từ giây phút được trở thành kiếm linh của Lâm Mặc, hắn cùng Lâm Mặc chia sẽ tất thảy, vui niềm vui của y, buồn nỗi buồn y.
Lưu Chương nhắm mắt, cố tìm kiếm thần thức của Lâm Mặc như trong quá khứ, lại chỉ thấy một mảnh đen kịt.
"Đừng rời xa ta, có được không? Ta phải làm thế nào mới cứu được ngươi đây, ta phải làm thế nào đây? Nói cho ta biết được không, nói gì với ta đi...!" Lâm Mặc siết chặt bàn tay Lưu Chương, tựa như kẻ chết đuối hoảng loạn ôm lấy phiến gỗ bập bềnh trôi nổi.
Con người trong lúc khó khăn, tuyệt vọng còn có thể cầu khẩn thánh thần.
Thần linh rơi vào tuyệt vọng, lại có thể cầu khẩn ai đây?
Thần linh lại có thể cầu khẩn ai đến cứu vớt người y yêu đây...!
- -----------------------------------------
"Ông nội, sau đó thì sao nữa ạ?" Đứa trẻ vừa ăn kẹo đường ông nội mua về, vừa nghe ông kể chuyện xưa liên quan đến cửa tiệm này.
Ông nội ở khu cổ trấn này kinh doanh một tiệm đồ cổ, căn cứ theo câu chuyện của ông, cửa tiệm này có lẽ đã vài trăm, thậm chí cả ngàn tuổi rồi, như ông thấy có khi còn hơn cả thế, rốt cuộc nó đã tồn tại bao lâu, có lẽ chẳng thể nào biết được.
Chỉ là câu chuyện về cửa tiệm này cứ người nọ truyền người kia, truyền đến tận ngày nay.
Đó là câu chuyện về một vị tuyệt thế cao thủ và kiếm linh của y.
Kiếm linh mất đi, người đợi kiếm cũng theo đó mà tiêu thất.
"Sau đó?" Ông ho hắng hai tiếng, cầm lấy chén trà đứa trẻ đưa qua, lắc lư, nhấp một ngụm rồi mới nói tiếp, "Sau đó tiên nhân đi khắp tứ phương tầm y vấn dược, lại chẳng thế chống lại ý trời.
Thế gian này nào có phương thuốc cải tử hồi sinh?"
"Vả lại, kiếm linh sớm đã không còn nữa, lưu lại trong thân thể phàm nhân ấy, bất quá cũng chỉ là một mảnh tàn hồn mà thôi."
Đứa trẻ cảm thấy kẹo đường trong miệng trở nên vô vị, buồn bực bỏ xuống, "Tiên nhân và kiếm linh đều là người tốt, hai người họ ở bên nhau cũng chẳng cản trở đến ai, mấy kẻ xấu xa đó sao cứ phải bức ép họ như vậy?"
Đạo lý đến cả đứa trẻ con còn có thế hiểu được, nhưng thế gian lại có vô số người không hiểu, cho dù họ đã từng hiểu đi chăng nữa thì cũng đã sớm quên rồi, cứ như vậy trở thành căn nguyên của mọi tội ác.
"Ông chủ, thanh đoản kiếm này bán bao nhiêu?" Một vị khách bước vào tiệm đồ cổ, dò hỏi về thanh đoản kiếm gác ở vị trí bắt mắt nhất trong tiệm.
Thanh kiếm đã cũ, nhưng lại chẳng vương một hạt bụi trần.
Ông đứng dậy chào hỏi khách đến, không ngoảnh đầu nhìn đứa cháu trai đang nôn nóng.
Đứa trẻ nghe xong chuyện xưa giữa tiên nhân và kiếm linh, trái tim bé nhỏ cũng hiểu được thanh đoản kiếm chế tác dang dở ấy đối với tiên nhân còn quan trọng hơn bất kì tuyệt tác danh kiếm nào.
"Thanh đoản kiếm này không bán đâu.
Đúng không ông?" Thằng bé nhảy từ trên ghế xuống, cố gắng nhón nhón mũi chân mới có thể miễn cưỡng nhìn qua được quầy hàng, mắt đối mắt với vị khách vừa đến.
Vị khách cúi xuống ngang với thằng bé, mắt đong đầy ý cười trong vắt, "Bạn nhỏ à, tại sao lại không bán thế?"
"Bởi vì đây là đồ của tiên nhân, ngài ấy chắc chắn sẽ quay lại tìm ạ."
Thấy vị khách có vẻ không tin, đứa trẻ sốt ruột kéo tay áo ông nội, "Ông, con nói đúng mà đúng không.
Đây là đồ vật rất rất quan trọng đối với tiên nhân nha, nếu như ngài ấy không tìm được thì sẽ buồn lắm đó."
"Aiya, đó chỉ là chuyện xưa mà thôi.
Trẻ con nghe cái gì cũng cho là thật, cậu đừng chê cười nhé." Ông nội có chút áy náy giải thích với khách rồi quay người lấy thanh đoản kiếm xuống đưa cho cậu.
Đứa trẻ giận dỗi quay đầu đi chỗ khác, ông nội cũng không khác gì đám người xấu kia hết, đều không đứng về phía tiên nhân và kiếm linh.
Bọn họ đã đáng thương đến như vậy rồi mà, sao còn có thể đem tín vật của họ cũng bán đi mất chứ.
Vị khách nhận lấy thanh đoản kiếm, ánh mắt trầm ngâm dừng lại trên nó một lúc, mãi đến khi nghe thấy tiếng ông lão gọi mới hồi thần.
"Ông chủ, tôi muốn mua con dao gọt hoa quả này." Vị khách khoanh hai tay trước ngực, thân ảnh đơn bạc dựa vào quầy hàng, mở miệng pha trò.
Lời nói với ông lão, nhưng ánh mắt lại cố ý nhìn vào đứa trẻ có phần trêu đùa.
Quả nhiên, vừa nghe vị khách gọi thanh đoản kiếm có ý nghĩa lớn lao như vậy là "dao gọt hoa quả", thằng bé liền lập tức xù lông, nháo nhào nhất định không để ông nội bán đoản kiếm cho kẻ xấu này.
Quậy đến mức không ai dám bước vào trong tiệm.
Lần đầu tiên trong tiệm đồ cổ của ông lão diễn ra cảnh gà bay chó sủa như thế này.
Ông day day hai bên thái dương, không tài nào dứt họ ra được.
Vị khách đến này trông cũng đã hơn 20 tuổi, tính tình lại trẻ con không khác gì thằng cháu mới học lớp 3 này của ông.
Lần này lại có thêm một chàng trai cao ráo trắng trẻo bước vào, trực tiếp đi tới chỗ vị khách đang cãi cọ với học sinh tiểu học kia, kéo lấy cánh tay cậu, xoay một vòng ôm cậu vào lòng.
"Lâm Mặc, anh chỉ không trông chừng em có một lúc thôi, sao em đã chạy đến đây náo loạn với học sinh tiểu học rồi thế?"
"Phụ huynh" của Lâm Mặc đến rồi, cậu với đứa trẻ mới đành tạm thời đình chiến.
Rốt cuộc cũng vẫn không nhịn được, cậu ôm lấy tay chàng trai vừa đến, đong đưa đong đưa, mang theo ý tứ nũng nịu, ủy khuất.
Cậu biết chỉ cần cậu làm nũng, chắc chắn Lưu Chương sẽ không nỡ giận nữa.
Vô luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai.
_HE_.