Trong một tháng gần đây không khí trường Royal có chút ảm đạm, đến mức một người vốn không quan tâm nhiều tới những gì đang diễn ra xung quanh mình như An Nhiên cũng phải chú ý ít nhiều. Theo quan sát của cô, lí do lớn nhất cho sự tẻ nhạt này là vì sự chuyển đi lần lượt của những người nổi bật nhất tại nơi đây, trong số đó, không biết nên kể đến hay không ba người bạn cùng bàn cũ của cô.
Dù sao thời gian này năm học cũng đã gần kết thúc, cũng không ai còn hứng thú học hành gì nữa, chủ yếu lên trường để tụ tập vui vẻ một lúc trước khi năm học kết thúc mà thôi. An Nhiên cũng thuộc trong số đó. Thật ra cô không thuận tiện trong việc cúp học cho lắm, nên đành đến trường.
Như một thói quen khó bỏ, An Nhiên khẽ liếc mắt sang nhìn ba chỗ ngồi trống cạnh bên mình, ánh mắt có chút trầm tư và thoáng qua sự tiếc nuối khó hiểu. Đối với Khải Ân, An Nhiên không tiếp xúc quá nhiều, nhưng xem như cũng có một chút ấn tượng nhỏ. Nhưng với Thụy Du và Tú Nhi, An Nhiên lại khá quý mến bọn họ. Dù không thật sự thân thiết nhưng qua vài lần tiếp xúc cùng nhau như một nhóm ba người, cô cũng dần xem hai người họ là bạn của mình mà cư xử rồi. Vây nên lúc này đây, khi cả hai cùng nhau chuyển đi, cô cũng có chút buồn.
So với An Nhiên, Hoàng Minh có vẻ đáng thương hơn cô rất nhiều. Khi mà hai người bạn thân nhất của cậu đồng loạt biến mất không tung tích, đến một lời nhắn, một lời chào, một lí do cũng không để lại. Cứ thể mà không đến trường nữa, nhà thì cũng chuyển đi, ném lại chức vị bang chủ bang Blood và đội trưởng đội bóng rổ cho cậu đầy bất ngờ như vậy. Đối với Hoàng Minh cũng là một đả kích lớn. Có vẻ vì vậy mà cậu đã không đến trường trong rất nhiều ngày chăng.
Ngoài Thụy Du và Tú Nhi, Hoàng Minh là người thứ ba mà An Nhiên tiếp xúc nhiều trong suốt quãng thời gian hơn một năm học tại Royal. Dù cho thời gian trước cả hai từng khá thân thiết, xảy ra một vài tin đồn không đáng có trong trường thì kể từ khi mọi chuyện xảy ra, mối quan hệ của Hoàng Minh và An Nhiên cũng đã sớm phai nhạt. Nhanh chóng quay về trạng thái gần như là người lạ như lúc trước. Đối với điều này, An Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều. Đối với cô, Hoàng Minh chính là một người mà chỉ cần sợi dây liên hệ vô cùng mong manh của bọn họ bị đứt, thì sẽ rất khó đụng mặt nhau.
Tuy rằng chẳng còn bao lâu nữa là năm học đã kết thúc, nhưng An Nhiên cũng không thật sự yên ổn khi ở trường. Cô bắt đầu cảm thấy nhớ quãng thời gian bình yên trước khi hùng hồn ra mặt bênh vực cho Thụy Du lúc trước, có vẻ từ sau lần đó, cuộc sống của cô phiền phức hơn hẳn thì phải.
An Nhiên vẫn bình thản ngồi ở chỗ ngồi sát tường của mình đến chiếc headphone quen thuộc cũng chẳng buồn gỡ xuống, ánh mắt lơ đễnh nhìn Mộng Thy đang đằng đằng sát khí bước đến chỗ mình cùng một nhóm nữ sinh khác. Một khung cảnh có phần quen thuộc.
- Là cô đúng không? - Mộng Thy hung hăng đạp vào bàn, giọng nói đầy sự giận dữ.
An Nhiên không trả lời. Dù sao cũng không gọi thẳng tên cô.
- Nè, cô bị điếc hả? Bỏ cái tai nghe ra.
Mộng Thy lại lớn tiếng, khiến cho toàn bộ học sinh lớp 11A9, những kẻ tưởng như đã chết vì sự nhàm chán cuối cùng cũng có cái gì đó để xem, vô cùng tò mò hướng mắt về phía cuối lớp. Đây sẽ là một trận thú vị đây.
An Nhiên vẫn điềm nhiên nghe nhạc, mặc cho Mộng Thy tức đến điên rồi.
Mộng Thy không đủ kiên nhẫn đưa, cô ta đưa tay đến như muốn giật phắt chiếc headphone của An Nhiên ra. Tất nhiên An Nhiên sẽ không để cho cô ta thực hiện được ý muốn của mình, cô khẽ nghiên người sang một bên, nhanh chóng né được. Điều này khiến cho Mộng Thy đã cáu lại càng thêm cáu, trong lớp khẽ vang lên tiếng cười nhạo nho nhỏ. Xem ra vị trí của Mộng Thy nên được đổi chủ rồi.
Mộng Thy cắn môi nhìn hàng chục cặp mắt đầy giễu cợt đang chiếu về phía mình, cũng lường trước được nếu mình cứ như thế này trong lớp cũng sẽ chẳng làm gì được An Nhiên, chi bằng để một lúc khác sẽ tiện hơn.
- Cô chưa xong với tôi đâu.
Mộng Thy bỏ lại một câu rồi bỏ ra khỏi lớp, lúc này An Nhiên mới lặng lẽ nhấn nút "Pause" trên chiếc máy MP3 của mình, trong đầu có nhiều tính toán. Xem ra hôm nay cô không yên ổn về nhà được rồi đây.
Nghĩ rồi An Nhiên mở balo của mình ra, cô nhìn chằm chằm vào chiếc roi điện bên trong. Trong đầu không khỏi nhớ lại tai nạn hy hữu vài tháng trước. Tai nạn đã khiến cho cô và Hoàng Minh rơi vào một mối quan hệ khó xử. Kí ức này khiến cho An Nhiên không mấy thoải mái. Vì cô và Hoàng Minh đã không còn qua lại nữa rồi.
Không ngoài dự đoán của An Nhiên, sau khi giờ học buổi sáng kết thúc, cô đã sớm bị chặn ở sân sau của trường trong lúc đi đến thư viện tìm sách.
Sau chuyện của Thụy Du, Mộng Thy quả thật bị một chút ám ảnh nên lần này cô ta mang tới khá nhiều người. Đầu tiên là nhóm nữ sinh thân cận mà cô ta đã dùng để "dằn mặt" Thụy Du nhiều tháng trước, ngoài ra còn có vài nam sinh trường khác với dáng vẻ hung tợn. An Nhiên có chút cảm khái cho sự ưu ái đặc biệt này. Xem ra những năm tháng cô dựa hơi mấy người anh trai trong nhà để sống quả thật mang tới những hậu quả tồi tệ rồi đây.
- Có gì nói đi, làm phiền nhau mãi cô không thấy chán à? - An Nhiên lên tiếng trước.
- Hôm nay tôi phải cho cô biết hậu quả của việc hủy hoại cuộc sống của tôi là như thế nào. Là anh trai của cô đã khiến cho Nhất Thiên hủy hôn ước với tôi đúng không? Là anh trai của cô khiến cho việc kinh doanh của gia đình tôi tuột dốc đúng không? Là anh trai của cô khiến tôi không còn chỗ đứng trong cái trường này nữa. Còn nữa, cũng chính là cô đã cướp đi anh Minh của tôi.
Cuối cùng Mộng Thy cũng có cơ hội nói hết những uất hận của mình trong một tháng qua. Trong một tháng vừa rồi, không chỉ trường Royal trải qua nhiều biến động, mà chính cuộc đời của cô ta cũng thế. Cô ta có cảm giác mình sắp mất tất cả mọi thứ vậy, mà tất cả là vì người ở phía đối diện này, nên cô ta phải trả thù.
- Cô đánh gía anh trai tôi hơi cao rồi đấy.
An Nhiên khá ngạc nhiên với những gì Mộng Thy vừa nói. Cô không biết Nhật Phong đã làm gì để đáp lại chuyện cô bị người ta vây bắt ở bar Địa Ngục lần trước nhưng cùng lắm chỉ là tranh giành một vài hợp đồng béo bở mà thôi. Dù sao cũng là chuyện của đám trẻ con ở trường, anh cũng không rảnh rỗi mà đáp trả quá kinh khủng. Còn chuyện cô cướp Hoàng Minh thì cần được xem xét lại, chính cô cũng đã không gặp Hoàng Minh một thời gian rồi.
- Rồi cô muốn làm gì tôi đây?
An Nhiên hỏi tiếp.
- Làm cho mày không dám ở lại trường Royal này nữa, rồi mày cũng sẽ phải trả lại anh Minh cho tao và hối hận vì những gì mày đã gây ra.
Mộng Thy vô cùng căm giận thái độ khinh người của An Nhiên, nhưng cô ta không thể làm gì cho nó biến mất ngay lập tức cả.
- Cô không sợ cô làm thế còn khiến cho mọi chuyện tệ hơn nữa à?
- Hay là cô sẽ sợ hãi tới mức không dám kể lại cho anh trai mình nữa nhỉ?
Mộng Thy đắc ý. Cô ta tin rằng những gì xảy ra hôm nay sẽ khiến cô ta thành công trả thù được An Nhiên.
- Thử xem.
An Nhiên nói rồi bắt chéo hai tay trước ngực ung dung chờ đợi. Kể từ lần trước, những người anh ở nhà của cô đã vô cùng lo lắng ném cô vào lò luyện boxing vài tháng trời, nên An Nhiên tin là với đám nữ sinh phía trước này, cô có thể chẳng làm sao cả. Nhưng còn những người còn lại có lẽ nên dùng tới những thứ không nên dùng rồi.
An Nhiên đoán không sai, cô chẳng mất bao lâu để khiến cho những nữ sinh tầm tuổi mình ngã xuống đất. Dù sao thì một nhóm nữ sinh, ngoài lợi thế về số đông và tính cách hung hăng thì chẳng là gì so với An Nhiên đã có tập qua một loại võ nào đó bài bản. An Nhiên tập boxing chưa lâu, cô thậm chí chưa bao giờ đánh mà không có găng tay nên cảm thấy có chút không quen thuộc. Nhưng không sao, ít nhất cũng đã xong một nửa rồi, cũng không tệ. Có lẽ cô nên thông báo thành quả này cho những người anh của mình.
Mộng Thy dù đã có kinh nghiệm từ chuyện của Thụy Du, nhưng vẫn không ngờ được nhóm người quen thuộc của mình bị đánh ngã vô cùng nhanh gọn như vậy. Sau nhiều lần thất bại liên tiếp, cô ta có chút nghi ngờ bản thân mình rồi. Nhưng những nam sinh còn lại được cô ta gọi đến cũng không vô dụng. Tất cả bọn họ đều nhìn thấy rằng An Nhiên cùng lắm chỉ mạnh hơn những cô gái khác, so với bọn họ cũng chẳng là gì.
An Nhiên cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy đám nam sinh bặm trợn đó đang tiến về phía mình, tuy vậy biểu cảm của cô chưa một lúc nào biến đổi. An Nhiên xoay ba lô ra phía trước, trong tay đã cầm chắc roi điện. Lần này cô khá chắc chắn là mình biết cách sử dụng nó.
Thật ra Nhật Phong đã từng đề nghị An Nhiên mang theo vệ sĩ khi đi học, nhưng cô lại cảm thấy đây là một ý tưởng tồi, vô cùng gây sự chú ý và không cần thiết. Nên mới cầm theo roi điện đi học như thế này. Xem ra anh trai cô lo lắng không sai chút nào.
Thế nhưng An Nhiên lại không cần dùng đến vật dụng đầy nguy hiểm này nữa rồi. An Nhiên nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, liền cảm thấy nó không hề xa lạ một chút nào. Lần trước cũng là như vậy.
Không ai nghĩ sau gần một tháng biến mất khỏi trường Royal, Hoàng Minh lại xuất hiện trong tình huống thế này.
Đám nam sinh ban đầu còn hùng hồn, nhưng khi nhìn thấy Hoàng Minh liền cảm thấy không ổn, muốn dần rút lui trong êm thấm thì liền bị cậu đạp vào bụng cho ngã xuống đất.
- Bang Blood của trường Royal.
Một vài người trong đám nam sinh đột ngột thốt lên, cả nhóm hoảng sợ tìm cách đứng lên để bọ chạy thì liền bị Hoàng Minh chặn lại.
- Muốn đi à? Đâu có dễ như vậy. Gây sự với học sinh của trường Royal ngay trong sân trường, xem thường nhau quá rồi đúng không.
Hoàng Minh một mình đánh một đám nam sinh đến thảm thương, cậu không nghĩ mình vừa về trường để tìm gặp An Nhiên thì thấy cảnh chết tiệt này. Xem ra trước giờ lời nói của cậu là hư vô rồi. Hoàng Minh nắm ngược cổ áo của kẻ mà cậu cho là người cầm đầu của nhóm này, chỉ về phía An Nhiên.
- Nhìn đi, và nhớ cho kĩ. Đây là bạn gái của tao. Tránh xa cô ấy ra. Tụi mày trường nào nhỉ?
Hoàng Minh nói xong liền liếc mắt nhìn vào logo đồng phục của đám nam sinh, dù cho bọn họ liền ngay lập tức che đi nhưng vẫn không qua được mắt cậu.
- À, học viện S đúng không? Chắc vẫn còn nhớ trận ở bãi tha ma mười ngày trước nhỉ?
- Nó, chính nó là đứa kêu tụi tao tới. Không phải tụi tao tự mò tới đâu.
Một nam sinh trong nhóm gào lên, chỉ tay liên tục về phía Mộng Thy ở phía xa. Lúc này Hoàng Minh mới buông tha cho bọn họ, cậu lạnh lùng nhìn về phía Mộng Thy.
Mộng Thy chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Minh tức giận tới mức này, ánh mắt lạnh lùng này của cậu quá đỗi xa lạ. Ngay cả Nhất Thiên lúc bất mãn nhất, hay chính cả Đình Dương vẫn luôn lạnh nhạt cũng chưa từng dùng ánh mắt này để nhìn cô.
- Xem ra cô không để lời tôi nói vào tai nhỉ? Nhớ kĩ ngày hôm nay đấy.
Hoàng Minh đi ngang qua Mộng Thy, để lại cho cô một lời cạnh cáo rồi bước về phía An Nhiên đang nhìn cậu chằm chằm.
- Hi, lâu ngày không gặp.
Ánh mắt An Nhiên nhìn lướt qua bộ dáng đã sớm nhếch nhác vì đánh nhau của Hoàng Minh, không nói lời nào liền ném cho cậu một chiếc khăn tay và hộp thuốc dán giảm đau. Sau đó cô liền quay lưng bước đi về phía sân trường, bỏ mặc cậu.
- Tôi tưởng anh chết luôn rồi chứ.
Hoàng Minh cười hì hì nhận lấy khăn tay và thuốc dán giảm đau, trong lòng vui vẻ không thôi. Lời này xem ra là vì giận cậu rồi. Như vậy cũng tốt, không xem cậu là người vô hình là được.
Thật ra An Nhiên cũng không biết mình có giận Hoàng Minh hay không. Nhưng cô không vui vẻ gì vì sự biến mất của cậu. Dù rằng lúc nãy cậu đã xuất hiện, giúp cô không phải dùng tới những món đồ nguy hiểm kia, nhưng cô vẫn không cảm thấy tốt hơn chút nào. Tuy nhiên cô cũng có chút lo lắng khi nhìn một mình cậu đánh lại bọn người kia. Nhưng chỉ là một chút mà thôi.
- Em ăn trưa chưa? Lâu rồi tôi không ăn trưa ở trường.
Hoàng Minh mở lời.
Hoàng Minh cùng An Nhiên bước vào nhà ăn của trường trong sự chú ý của mọi người. Sự xuất hiện của hotboy duy nhất còn sót lại của trường Royal sau một tháng biến mất một cách bí ẩn gây khá nhiều sự tò mò. Tuy nhiên vì tin tức Mộng Thy bị Hoàng Minh cảnh cáo, và ngược lại An Nhiên được cậu ra sức bảo vệ vừa được lan truyền ra nên không ai dám hó hé gì.
Bữa trưa này của An Nhiên và Hoàng Minh diễn ra trong bầu không khí có chút cổ quái và có chút ngượng ngùng. Thật ra thì trong quãng thời gian An Nhiên bị thương và Hoàng Minh luôn phải đi theo cô thì cả hai đã ăn trưa cùng nhau không ít lần. Nhưng chuyện đó trôi qua cũng một thời gian khá lâu rồi nên bây giờ cảm thấy có chút xa lạ.
- Nãy anh dùng từ "bạn gái" thuận miệng quá nhỉ?
An Nhiên nhíu mày phản ánh.
- Tin đồn vài tháng trước tới giờ vẫn chưa hạ nhiệt nữa, tôi phải đành xuôi theo vậy.
Hoàng Minh khẽ thở dài, làm ra vẻ oan ức. An Nhiên chỉ lườm cậu mà không nói gì. Dù sao thì tin đồn này cũng không thể giải thích được nữa. Dường như cô cũng đã sớm quen rồi.
- Cả tháng nay tôi nghỉ để đi làm và thực hiện vài kế hoạch của mình.
Hoàng Minh lên tiếng giải thích, cậu lờ mờ cảm nhận được ít nhiều An Nhiên cũng có để tâm tới sự biến mất của mình. Và cậu cũng chỉ muốn giải thích cho cô mà thôi.
Ánh mắt An Nhiên nhìn cậu có chút thay đổi, có lẽ là sự ngạc nhiên. Hoàng Minh thấy vậy thì tiếp tục giải thích.
- Tôi sắp học xong cấp ba rồi, phải tự nuôi lấy bản thân thôi.
Hoàng Minh thở dài, làm ra vẻ đáng thương để thu hút sự chú ý của An Nhiên, nhưng cô lại nhìn thấy lời nói của cậu không có gì là đùa giỡn, mà chính là sự thật.
Hoàng Minh nói không sai, cậu cố tình đi làm. Thật ra cậu đã làm tự do một vài năm rồi, kể từ khi cậu nhận ra mình có một tí năng khiếu và đam mê kì lạ với khoa học máy tính, cậu đã tự mày mò, nghiên cứu làm một vài dự án nhỏ trên mạng kiếm tiền. Thời gian gần đây bất ngờ được một tập đoàn lớn trong ngành chiêu mộ sau khi cậu dành tí thời gian cuối tuần "nghịch ngợm" hệ thống bảo mật của họ với mức lương tương đối hấp dẫn so với một đứa học sinh chưa tốt nghiệp cấp ba như cậu và thời gian làm việc phù hợp, Hoàng Minh nhận lời ngay sau đó và cậu đã đi làm liên tục một tháng rồi. Cậu cũng đã tính toán cho tương lai của mình. Ít nhất trong vài tháng nữa cậu sẽ không dùng trợ cấp từ người cha luôn căm ghét mình nữa, hồ sơ học bổng đã được gửi đi cho năm trường mà cậu tự tin nhất, số tiền cậu để dành trong vài năm qua có lẽ sẽ ổn cho cậu tự sinh hoạt trong thời gian học đại học. Hoàng Minh đã lên kế hoạch cho việc cắt đứt mối quan hệ với cha mẹ của mình một cách vô cùng chi tiết. Chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Hoàng Minh lấy ra một tập hồ sơ, đưa cho An Nhiên.
- Em giúp tôi một việc được không?
An Nhiên nhìn tập hồ sơ trên tay, nhìn Hoàng Minh đầy chờ đợi.
- Định giá giúp tôi số tài sản được liệt kê trong đây nhé. Và xem là với những thu nhập mà tôi có như vậy, thì bao lâu tôi mới trả xong chúng.
An Nhiên nhìn những giấy tờ trong tay, có chút thẫn thờ. Trong lòng cô lần đầu tiên có cảm giác buồn bã, buồn cho cuộc sống và hoàn cảnh của Hoàng Minh. Những tài sản cậu nhắc tới không gì khác ngoài những gì cậu đã sử dụng trong suốt 18 năm qua. Những tài sản của cha cậu chu cấp mà cậu đã sử dụng. An Nhiên nhìn những gì mình đang cầm trên tay, cảm thấy có chút đau lòng. Bỗng dưng cô không muốn nhận lời nhờ vả này.
- Đừng từ chối mà. Tôi biết em là người giải quyết sổ sách cho công ty anh trai em trong những năm gần đây. Tôi nhờ em vì tôi không còn ai cả, tôi không thể cho bất kỳ ai biết chuyện này. Tôi chỉ tin em.
Hoàng Minh nói với thái độ vô cùng nghiêm túc và thành khẩn. Đúng vậy, cậu không có một ai để giúp cậu được những chuyện như thế này cả. Không một ai để cậu có thể tin tưởng sẽ giúp đỡ mình. Hiện tại trong cuộc sống của cậu chỉ quen biết mỗi An Nhiên mà thôi. Hoàng Minh cố nén tiếng thở dài, cậu không muốn để An Nhiên nhìn thấy bộ mặt bất lực của mình. Ước gì có Đình Dương và Nhất Thiên ở đây, cậu đã không cảm thấy mệt mỏi và bế tắc như thế này. Bọn họ là những người cậu yêu quý và tín nhiệm nhất, thế mà lại cùng nhau biến mất rồi. Cậu cảm thấy bản thân mình cô độc biết bao.
An Nhiên biết mình khó lòng từ chối chàng trai đối diện, nên cô liền gật đầu đồng ý. Dù sao thì cũng là một thứ cô tương đối hứng thú, xem như là tiện tay vậy. Thấy An Nhiên đồng ý, Hoàng Minh liền vui vẻ. Cậu lấy ra một hộp bánh nhỏ đặt lên bàn.
- Cảm ơn em. Đối diện nơi tôi làm có một cửa hàng bánh ngọt mới mở, nghe đồng nghiệp bảo bánh phô mai ngon lắm. Tôi biết em thích đồ ngọt và béo, nên xếp hàng mua được một phần nè.
Trước thái độ này của Hoàng Minh, An Nhiên không nhịn được liền hé môi mỉm cười. Bỗng nhiên cả hai liền nhớ về quãng thời gian lúc trước khi họ còn sống chung một cách bất đắc dĩ, cũng từng vui vẻ như thế này. An Nhiên không do dự liền nhận lấy hộp bánh của cậu. Hoàng Minh nhìn ánh mắt chứa đầy sự vui vẻ của cô, trong lòng đầy mãn nguyện. Chỉ cần cô thích thôi là được rồi.
- Đây xem như là trả công à?
- Hmm, em có thể xem như vậy cũng được. Đây là quà cảm ơn vì em nhận lời. Nếu em muốn cái gì đó xứng đáng hơn thì có thể yêu cầu thêm.
- Tạm thời chưa nghĩ ra.
- Khi nào nghĩ ra thì cứ nói, tôi sẽ chờ.
Còn tiếp...