Nguyễn Minh Trì bắt chuyến xe buýt cuối cùng, khi cậu trở về thì trời đã tối.
Cậu bước ra khỏi ga tàu điện ngầm, vừa nóng vừa đói, đằng sau cửa sổ sát đất sáng choang hai bên đường là những thực khách đang hưởng thức bữa tiệc trong điều hòa, Nguyễn Minh Trì bấm bụng, nuốt nước miếng đang dâng trào trong miệng.
Cậu vừa đói vừa khát, từ trưa đến giờ cậu không được uống một giọt nước nào.
Nhưng lại ăn không nổi.
Hôm nay về nhà đã tiêu quá nhiều tiền, không biết đến thành phố A có phát sinh thêm chi phí hay không, nên chỉ có thể liên tục nhắc nhở bản thân, trong ký túc xá còn dư hai cái bánh bao nhỏ, cùng với sữa bò do đội phân phát, chắc có thể chịu được đến sáng mai.
Nhưng Nguyễn Minh Trì mới đi được một đoạn ngắn đã thấy chóng mặt, hệt như mỗi bước cậu đi đều nặng ngàn cân.
Cậu mím đôi môi bướng bỉnh, dụi đôi mắt có hơi mờ, thì trông thấy người thanh niên đang bước chậm dưới ánh đèn đường phía trước.
Chàng trai đang ở giai đoạn từ thiếu niên đến thanh niên đã cao tới 1m8, người ấy cao gầy đi giữa đám đông như hạc giữa bầy gà, nhất là đôi mắt đó, cách xa như vậy mà Nguyễn Minh Trì đều có thể trông thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy.
Như những vì sao giữa hè.
Nguyễn Minh Trì muốn so sánh, ngẩng đầu nhìn lên trời lại phát hiện ánh sao đều bị ánh đèn lấn át, chỉ có người đi tới trước mặt, bắt mắt như thế.
Quý Hạo đứng lại ở trước mặt cậu, dường như rất kinh ngạc: “Sao cậu lại ở chỗ này?”
Nguyễn Minh Trì mím đôi môi trắng bệch, kìm lại nước bọt trong miệng, “ừ” một tiếng.
Quý Hạo nói: “Về cùng nhau đi, nhóc chờ anh tí.”
Nguyễn Minh Trì còn chưa kịp từ chối, Quý Hạo đã đi vào tiệm bánh mì cách đó không xa, đẩy cửa ra mùi bánh mì ngọt ngào lập tức bay ra khỏi cửa, nước bọt Nguyễn Minh Trì ứa ra.
Quý Hạo xoay người vào bên trong, nhanh chóng xách ra một cái túi.
Ánh mắt Nguyễn Minh Trì rơi vào túi nhựa đầy ắp của Quý Hạo rồi lại nhìn hắn.
Quý Hạo cong môi cười: “Muốn ăn à? Gọi anh đi.”
“…” Nguyễn Minh Trì dời mắt, xoay người rời đi.
Quý Hạo đuổi theo khoác lên vai cậu cười bảo: “Ái chà, mới trêu tí mà đã tức giận rồi, sao giống con gái thế? Muốn ăn thì lấy đi, với quan hệ của chúng ta, bạn nhỏ còn sợ anh giận à?”
Nguyễn Minh Trì không hiểu mình và Quý Hạo có quan hệ gì, bạn cùng phòng? Đồng đội? Hay là bị bắt nạt? Tóm lại cậu không thể giật đồ ăn từ tay người khác, cả đời này cũng không làm được.
“Thôi, thôi, anh nhận sai, xin lỗi, anh không nên trêu nhóc.
Uống chút nước đi.” Quý Hạo nói xong lấy ra một hộp sữa yến mạch, đặt vào tay Nguyễn Minh Trì.
Quá nhẹ nhàng, có chút cảm giác bố thí hời hợt.
Nguyễn Minh Trì cầm hộp sữa trong tay, chẳng phải cậu mua không nổi, mà cảm thấy đang cầm một chiếc túi kim chích vào tay đầy máu, cậu hít sâu một hơi, dùng sức ném nó về như ghét bỏ.
“Không cần, cảm ơn.” Nguyễn Minh Trì lạnh lùng kiên quyết nói.
“Uống đi, có sáu tệ, lần sau nhớ mời anh lại, gần đây anh rất thích uống sương sáo xào.”
“Tôi đã nói là không.”
“Trông cậu không được khỏe lắm.”
“Nhưng tôi không cần!” Đột nhiên Nguyễn Minh Trì siết chặt tay, trừng mắt nhìn Quý Hạo, cảm giác khoảng cách giữa hai người vốn đã biến mất giờ lại xuất hiện lần nữa.
“Chỉ là một ly nước thôi mà…”
Quý Hạo nhìn thiếu niên trước mắt, thầm thở dài.
Biết ngay Nguyễn Minh Trì về nhà thế nào cũng sẽ rất phiền phức, cái nhà đó ảnh hưởng quá lớn với Nguyễn Minh Trì, uổng phí sức lực mấy ngày nay của hắn, chỉ cần một buổi chiều đã đánh đứa nhỏ này trở về nguyên hình.
Nguyễn Minh Trì bị ánh mắt thất vọng của Quý Hạo làm cho hốc mắt đỏ bừng.
Lẽ ra cậu không nên để ý đến thái độ của người khác, cậu có cách sống của mình, cậu đã quen và thích nghi với cuộc sống bị coi thường.
Nhưng… cậu ghét Quý Hạo thấy vẻ mặt của mình.
Cậu cắn răng, nói: “Anh không hề hiểu.”
Sau đó xoay người, bước nhanh rời đi.
Khi hai người trở lại ký túc xá, Ân Học Lâm kinh hãi: “Nhóc Hạo không về, sao nhóc cũng về rồi? Ký túc xá của chúng ta tốt đẹp thế à? Hay là mấy đứa yêu ba quá?”
Nguyễn Minh Trì không nói gì, đặt ba lô xuống xoay người lên giường, quay lưng ra ngoài, co ro thành một cục.
Ân Học Lâm cảm giác được bầu không khí không đúng, liếc nhìn Quý Hạo.
Quý Hạo lắc đầu, bước vào phòng tắm, đi ra thì tắt đèn đi ngủ.
Ân Học Lâm tru lên ở trên giường: “Ngủ à? Sao ngủ sớm vậy? Tôi ngủ không được!”
Nhưng Ân Học Lâm gào không ngủ được, lại là người ngáy đầu tiên.
Sau khi nghe được tiếng thở nhẹ trên đỉnh đầu, Quý Hạo vẫn luôn mở to mắt.
Sương đen cuộn trào trong mắt, hắn nhìn bối cảnh thế giới chậm rãi hiện ra trước mắt, tìm được “sợi người thân” thuộc về mình, thoáng do dự nhưng cuối cùng vẫn vươn tay, bóp gãy sợi tơ.
Hắn không cần “cha mẹ”
Tất nhiên, hắn cũng muốn biết mình “không hiểu” cái gì, còn nếu “hiểu” thì sống không nổi sao? Đáng đời thứ đáng thương! Đáng đời thứ thấp kém! Đáng đời thứ sâu bọ, ai cũng có thể chà đạp!
Tới đi.
Ta đã dùng sức mạnh của thiên ma, ý chí của ngươi có phải sắp xuất hiện hay không? Trái lại ta muốn trực tiếp hỏi ngươi, Nguyễn Tiểu Tiên đáng thương này, đến tột cùng tới từ đâu? Là ngươi à? Hay là ngươi sắp xếp cho ta?
Hắn chờ trời nứt đất vỡ.
Chờ bối cảnh thế giới sụp đổ.
Chờ ý chí của Nguyễn thượng tiên xua đuổi.
Bối cảnh thế giới hệt như mạng nhện dưới cái nhìn chăm chú của hắn, dần dần bắt đầu lay động, từ chỗ hắn cắt đứt bắt đầu đứt gãy từng lớp, vết nứt càng lúc càng lớn.
Hắn trơ mắt nhìn.
Nhìn trần nhà vặn vẹo, bầu trời vỡ nát, cơ thể Ân Học Lâm cũng dần mơ hồ, mọi vật trên thế giới đều đang phai nhạt…
Quả nhiên…
Rút dây động rừng, ảo cảnh thế giới nhỏ sắp biến mất!
Quý Hạo đã chuẩn bị sẵn sàng rút lui rời đi, mở ra thế giới nhỏ thứ tư.
“Hư… hức…”
Âm thanh Nguyễn Minh Trì giãy dụa trong ác mộng truyền đến từ đỉnh đầu, hệt như đang khóc.
Động tác rút ý thức của Quý Hạo dừng lại, khẽ thở dài, một thoáng do dự không rời đi được.
Mới ở chung mấy ngày, Nguyễn Minh Trì đã để lại ấn tượng vô cùng sống động trong lòng hắn, giống như một sự tồn tại chân thật.
Đáng tiếc.
Rốt cuộc chỉ là một làn khói cô đơn lẻ bóng trong ảo cảnh.
Quý Hạo tĩnh tâm, biết không thể chờ đợi thêm được nữa.
Ý chí của Nguyễn thượng tiên sắp thức tỉnh, nếu hắn bị giết trong ảo cảnh, thì không chỉ mất một ít máu, mà linh hồn cũng sẽ bị tổn thương lần nữa.
“Hức…” Tiếng khóc của Nguyễn Minh Trì trở nên dữ dội, đó là phản ứng bản năng của “chủ nhân thế giới” khi đối mặt với thế giới sụp đổ.
Đi thôi… Ý thức của Quý Hạo cuối cùng cũng rút ra.
Giây tiếp theo.
Mạch thế giới như tơ nhện mảnh và mỏng manh đột nhiên xuất hiện, bắt lấy sợi mạch bị đứt, hệt như đứa nhỏ vô thức nắm lấy đá vụn bên tay khi sắp rơi khỏi vách núi, trèo lên bằng đôi bàn tay non nớt, cố gắng sống sót.
Ý thức của Quý Hạo quay trở lại thân thể, hắn trơ mắt nhìn mạch thế giới đột nhiên xuất hiện, dùng sức giữ chặt hai đầu, từng chút một, chậm rãi, hệt như mọc thêm nhiều tay chân, kéo lại toàn bộ mạch thế giới bị đứt.
Dưới cái nhìn của Quý Hạo, bối cảnh thế giới sụp đổ đang dần được sợi tơ nhện mỏng manh này chậm rãi sửa chữa.
Thế là, ký ức của mọi người đều bị thay đổi.
Quý Hạo năm mười ba tuổi cha mẹ đều bị tai nạn xe mà qua đời, tiền bảo hiểm dùng để trả nợ mua nhà hầu như không còn, người lớn trong nhà hầu hết đều qua đời, họ hàng xa quê cũng không còn qua lại, quả nhiên cắt đứt tình thân rất hợp lý.
Là dây đàn!
Chỉ là một tồn tại trong ảo ảnh hư ảo, nhưng lại cố gắng chứng minh bản thân mình có thật, ngay cả hắn cũng đưa vào phạm vi bảo vệ, cố gắng đến mức làm cho người ta cảm thấy yếu lòng.
Quý Hạo xoay người, nhìn thiếu niên đang ngủ say, nở nụ cười.
Hắn vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc thiếu niên qua tấm màn.
Thì thầm: “Từ hôm nay, cậu có thật.”
Tơ nhện mỏng manh đang nỗ lực sửa chữa thế giới như được tẩm bổ, lập tức trở nên mạnh mẽ kiên cường, chỉ cần một thoáng chiêm bao, thế giới này sẽ trở nên hoàn chỉnh lần nữa.
Nếu nhìn kỹ, ở chỗ sâu trong tơ trắng óng ánh đó, còn có từng ánh đen hiện lên, thật ra là ma khí.
Một trắng một đen chung sống hòa thuận, trở thành khung sườn của thế giới này, vững vàng chống đỡ.
Bầu trời trở lại, tiếng ngáy của Ân Học Lâm vang lên.
Nguyễn Minh Trì có một giấc mơ.
Đó là một giấc mơ kỳ lạ.
Cậu bước đi trong một nơi đỏ như máu.
Màu đỏ đậm lại nóng bỏng.
Mọi thứ trước mắt đều vặn vẹo, chỉ có một người đàn ông trần như nhộng đang yên lặng ngủ say giữa trung tâm, tóc dài như mực, tắm rửa trong dung nham, đột ngột như thế rồi lại va chạm ra màu sắc phong phú, trong sự hỗn loạn không thể phân biệt được trời hay đất này, bắt mắt đến mức khiến cậu không dời mắt được.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc, đường nét sâu, cũng như mặt trời tỏa sáng lạ thường.
Đáng tiếc bộ dáng nằm im không hề có sức sống, cậu muốn trông thấy hắn mở mắt ra, cười rạng rỡ.
“Quý Hạo?”
Cậu gọi tên hắn trong mơ.
Trong mộng ngoài mộng.
Quý Hạo thu tay về, tủm tỉm cười.
Hắn cúi người xuống, thì thầm bên tai cậu: “Mơ thấy anh à? Hả? Bé Tiên…”
…
Ba ngày chớp mắt đã qua.
Ngày xuất phát, tất cả đội viên đội đào tạo trẻ đều tập trung đông đảo, ai cũng ăn mặc đẹp, nữ sinh cũng trang điểm nhẹ, mặc đồ của bản thân, khoe đôi chân nuột nà.
Còn nam sinh, Trương Tiến và Huống Viễn cũng ăn mặc sành điệu, đẩy vali mới toanh đứng bên đường.
Trong đám người chỉ có Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì đeo ba lô do đội phát, trong đó có một ít quần áo để thay, chỉ có thế thôi.
Khi Quý Hạo cắt đứt tình thân thì thành đứa trẻ mồ côi, những thứ không phù hợp với thân phận hiện tại của hắn đều bốc hơi theo.
Tốt lắm, laptop cũng không có, điện thoại di động không có, giờ ngay cả vali hắn cũng không xứng có luôn?
“…” Quý Hạo nhìn dây đeo ba lô bị sờn rách dưới chân và miếng vá dưới ba lô, nghiêm túc nghi ngờ cả đời Nguyễn thượng tiên cơm ngon áo đẹp có hiểu lầm gì về từ “nghèo” không.
Nghèo cũng có thể nghèo một cách gọn gàng sạch sẽ, trên đời này vẫn có thứ gọi là “nghèo cho sạch rách cho thơm”, không mua nổi chiếc túi trị giá 30.000, chẳng lẽ còn không mua nổi cái túi 3.000?
Chiếc xe thương vụ màu nâu sẫm dừng ở cổng, tổng huấn luyện viên đón mọi người lên xe, tổng huấn luyện viên lần này là Dư Vũ, tuy đưa họ đến nơi xong thì về luôn, nhưng đây cũng là một vinh dự lớn, vì năm nay đội của ông đã giành đến hai slot.
Bọn trẻ háo hức nóng lòng muốn lên xe, Dư Vũ ở phía sau túm lại Nguyễn Minh Trì hỏi: “Mang đủ tiền chưa?”
Nguyễn Minh Trì gật đầu.
Dư Vũ chần chờ muốn nói lại thôi, sau đó nhìn sang Quý Hạo: “Còn nhóc?”
“Em mang theo hai trăm hai mươi sáu đồng năm mươi xu, đủ chưa? Thầy hỏi vậy là muốn tài trợ cho em à?”
Dư Vũ nguýt hắn: “Nhóc không ra khỏi cửa thì đủ đấy, lên xe mau.”
Quý Hạo nói: “Thầy Dư, cuộc thi trẻ quốc gia vào ngày 23, thầy giúp em và Nguyễn Minh Trì xin thêm trợ cấp trong đội đi.”
Nguyễn Minh Trì và Dư Vũ đã mở cửa chuẩn bị ngồi ghế phụ đều xoay người nhìn lại.
Quý Hạo nói: “Trợ cấp cho quán quân.”
“Chưa gì đã bảo giành được quán quân.” Dư Vũ xem thường, nhưng miệng đã nhếch lên, lặp lại: “Nhóc giành được à?”
Quý Hạo nói: “Đội thanh niên của đội chúng ta đã mấy năm không giành được quán quân quốc gia đúng không? Số tiền đó giữ lại cũng là giữ lại, tiền thưởng của mấy thầy đặt cao chút, đó cũng là một kiểu động lực cho bọn em, thầy nói có phải hay không? Thầy Dư, tiết kiệm tiền hết bốn năm, quán quân lấy 20.000 cũng không quá lắm?”
Dư Vũ trừng mắt: “20.000? Mơ đẹp quá! Lên xe, nhanh lên!”
Dư Vũ ngồi ghế phụ, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì lên chuyến xe cuối nên chỉ còn lại hai chỗ ngồi cuối cùng bên trái.
Hai người ngồi cạnh nhau, xe khởi động, Quý Hạo nghiêng đầu ghé vào bên tai Nguyễn Minh Trì thì thầm: “Nếu có 20.000 thật, anh sẽ liều cả mạng.”
Hôm nay Nguyễn Minh Trì im lặng lạ thường, né tránh ánh mắt của Quý Hạo, nhưng khi hắn không chú ý thì lén lút nhìn sang, hệt như đang quan sát, lại có hơi hoang mang..