Lúc Nguyễn Minh Trì nhận lấy nước, ánh mắt dừng lại trên mu bàn tay Quý Hạo, gần đốt ngón tay áp út có một vết rách rớm máu, vết thương cũng không sâu, nhưng do ngâm nước quá lâu, mép bàn tay trở nên trắng bệch, cho nên có vẻ hơn nửa mu bàn tay bị sưng đỏ.
Cậu nhớ tới cú đá mà cậu đá vào tay Quý Hạo.
Tính toán, chờ đợi, khi bàn tay đó chạm vào mu bàn chân, cậu đá mạnh không hề nương tay.
“…” Nguyễn Minh Trì nhận lấy nước, tầm mắt không khỏi nhìn quanh mu bàn tay hắn một lần nữa.
Nhưng Quý Hạo cũng không nhắc tới vết thương ở mu bàn tay, hắn cười xoay người, nói: “Đi thôi, chậm tí nữa là không có cơm ăn.”
Năm giờ rưỡi chiều, trong trung tâm huấn luyện đầy ắp những người lần lượt trở về, cuộc thi thể thao mùa hè trong kỳ nghỉ hè đang diễn ra sôi nổi, tuyển thủ cấp quốc gia đều đang bận rộn thi đấu khắp thế giới, đa số các trung tâm huấn luyện đều là thành viên của các đội huấn luyện khác nhau.
Hai người đi sát bên bồn hoa về phía cổng, Nguyễn Minh Trì đi phía sau vặn nước, nước đã ướp lạnh từ cổ họng đi vào bụng, lập tức xua tan cái nóng mùa hè.
Khi vặn lại nắp chai, Nguyễn Minh Trì khẽ nói một câu: “Tôi không có giận.”
Quý Hạo dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Nguyễn Minh Trì giơ chai nước trong tay lên: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Quý Hạo cười, mặt mày trở nên dịu dàng dưới ánh chiều tà, sóng vai đứng cùng Nguyễn Minh Trì.
Trở về phòng khách sạn, tuy từ đầu đến cuối Quý Hạo không nhắc tới, Nguyễn Minh Trì vẫn ngồi trên nắp bồn cầu, cẩn thận cắt sạch móng chân của mình.
Xong rồi thì làm như không có việc gì trở về phòng, thì thấy Quý Hạo ngồi ở cuối giường bật TV, trông thấy cậu đi ra cười bảo: “Tiếng gì răng rắc thế, ăn bánh bích quy trong nhà vệ sinh à?”
“…” Nguyễn Minh Trì do dự một chút, sau đó xòe hai tay ra, để lộ chiếc bấm móng tay trong lòng bàn tay.
“Cứ cắt bên ngoài đi.” Quý Hạo vừa nói vừa híp mắt, giơ tay cười nói: “Bạn nhỏ làm anh bị thương nên áy náy rồi à.”
Nguyễn Minh Trì xấu hổ, nhìn thấu đã đành còn nói ra, sao người này luôn thế chứ.
“Không sao.” Quý Hạo cười, đưa tay tới trước mặt cậu, nói: “Giúp anh cắt móng tay đi rồi anh tha thứ cho nhóc.”
“…” Nguyễn Minh Trì chỉ đưa dao cắt móng tay cho hắn.
Quý Hạo lại đưa đồ bấm móng tay qua: “Giúp anh cắt.”
“…”
“Có giúp hay không?” Doạ dẫm.
“…” Nguyễn Minh Trì bắt đầu xả khí lạnh.
“Để anh giúp nhóc.” Quý Hạo nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay Nguyễn Minh Trì, cậu không hiểu chiêu trò của người thành phố à.
Khi Nguyễn Minh Trì bị tóm lấy tay, cậu vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lúc kịp phản ứng thì rút tay về rồi cau mày: “Không cần, cắt rồi.”
“Chân.”
Nguyễn Minh Trì thu chân lại, ôm chân, cảnh giác nhìn Quý Hạo.
Nhưng lại thấy khuôn mặt tươi cười của Quý Hạo tan vỡ, mà nhào tới ôm lấy cổ cậu, lớn tiếng nói: “Bé Tiên, sao nhóc đáng yêu thế!”
“…” Nguyễn Minh Trì sắp tức chết tới nơi.
Sắc mặt Nguyễn Minh Trì căng cứng cả đêm, Quý Hạo cũng không thèm để ý, bản thân có giường cũng không ngồi, mà ngồi bên mép giường Nguyễn Minh Trì, hai người cùng xem TV, thỉnh thoảng nói đôi câu, cho đến khi hoàn hồn lại thì trời đã tối đen.
Trước khi đi ngủ, Quý Hạo tắt TV, nói: “Ngày mai thi đấu, đêm nay ngủ ngon, nếu tối anh có ngáy thì cứ đá anh xuống giường.”
“Ngủ ngon.” Nguyễn Minh Trì cũng không nhiều lời, dọc theo đầu giường trượt xuống, khi Quý Hạo rời đi, nệm cao su nảy lên, cũng mang đi nhiệt độ nóng như thiêu đốt khiến người ta toát mồ hôi.
Nguyễn Minh Trì nằm trên giường, sau đó mới muộn màng tỉnh táo lại, Quý Hạo vừa mới nói… Cứ như họ ngủ chung trên một chiếc giường, nhấc chân lên là có thể đá xuống…
Cậu không thích kiểu thân thiết như vậy, nhưng cũng không định từ chối, Nguyễn Minh Trì nhắm mắt lại là Quý Hạo, mở mắt ra vẫn là Quý Hạo, cuối cùng cậu mím môi trở mình, mới thoát khỏi cảm xúc rối rắm khó hiểu ấy.
Cả đêm không nói gì.
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
“Cuộc thi bơi lội thanh thiếu niên toàn quốc” năm nay được tổ chức tại thành phố A, tất cả đội viên đến tham gia “đội huấn luyện trẻ” đều đăng ký.
Đội huấn luyện tìm ba chiếc xe, mỗi ngày đi sớm về trễ chở bọn họ đến nhà thi đấu, từ vòng sơ loại đến bán kết rồi chung kết mất ba ngày.
Ngày đầu tiên ở vòng loại bảng A, Nguyễn Minh Trì đã dùng thực lực cấp quốc gia để chứng minh bản thân.
Là chủ nhân của thế giới, ý chí của cậu sẽ ảnh hưởng đến cả thế giới.
Nói cách khác, khi cậu cảm thấy mình làm được thì nhất định sẽ làm được, khi đó cậu sẽ là người mạnh nhất và xuất sắc nhất.
Ngược lại, Quý Hạo có vẻ quá tùy hứng.
Đối thủ cùng nhóm mạnh thì hắn mạnh, đối thủ cùng nhóm yếu thì hắn yếu, mạnh thì hắn mạnh, yếu thì hắn yếu.
Kết quả là cả vòng sơ loại và bán kết đều kết thúc, nhưng thành tích của hắn còn chưa đạt đến tiêu chuẩn của cấp quốc gia.
Còn Khuông Uy Triết cùng nhóm với hắn lại biểu hiện đặc biệt xuất sắc.
Khuông Uy Triết giành được hạng nhất trong vòng sơ loại, đăng bài trên Weibo: “Không ngừng cố gắng, nỗ lực phấn đấu.”
Người quản lý Triệu Khải Kỳ không khuấy động bài này, nên bình luận chỉ lẹt đẹt có 100.
Khi giành được vị trí thứ nhất trong vòng bán kết, hắn đăng thêm bài trên Weibo: “Hãy tiến lên, đừng bao giờ bỏ cuộc!”
Người quản lý tìm mấy tài khoản pr để lăng xê một chút, lượng bình luận đã lên đến 500.
“Em trai cố lên!”
“Lấy hạng nhất!”
“Ha ha ha, tôi muốn đi xem trận đấu trực tiếp, tìm được vé rồi, vui đến xoay vòng.”
“Đi cùng không, tôi cũng đi này.”
Thế là đợi đến ngày diễn ra trận chung kết, khán giả trong nhà thi đấu lại nhiều thêm.
Nhà thi đấu có thể chứa 3.000 người, cộng với các thành viên của mỗi đội đại diện, khoảng 2.000 người đã đến, chỗ ngồi là ngẫu nhiên, vận động viên và khán giả có thể hòa lẫn vào nhau, nhưng có một khu vực vô cùng nổi bật, một nhóm các cô gái trẻ ngồi thành nhóm, gương mặt nở nụ cười rạng rỡ, trong tay còn những tấm biển cổ vũ.
Tấm biển cổ vũ còn viết —— “Em trai Uy Triết”.
Ngoài ra còn có một bảng hiệu phát sáng với phông chữ dễ thương —— Triết VS Ải cố lên!
Trận đấu chính thức bắt đầu lúc 9 giờ sáng, trọng tài hổi hồi còi bắt đầu, các thí sinh nườm nượp nhảy xuống nước
Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì lẫn trong đám đông, bên cạnh còn có Ân Học Lâm, cùng nhau vào phòng thay đồ.
Trong “giải vô địch trẻ toàn quốc”, các thành viên của đội huấn luyện trẻ tạm thời trở về đội đại diện của chính họ, chỗ ở của bọn Quý Hạo không thay đổi, nhưng mỗi ngày đến sân thi đấu đều ở cùng một chỗ với đội viên đội tuyển tỉnh S, ba người họ lại cùng nhau ra vào ký túc xá.
Ân Học Lâm tự giác trở về vị trí cũ cũng không có gì lạ, điều khiến Quý Hạo vui mừng là Nguyễn Minh Trì cũng không còn từ chối thân phận thành viên ký túc xá 303 của mình nữa, dù đang làm gì đều sẽ tự nhiên chờ họ cùng làm.
Nói đó là công lao dạy dỗ của Quý Hạo cũng không ngoa, từ lần này cho đến lúc trước âm thầm cắt móng đều cho thấy Nguyễn Minh Trì đang buông thả bản thân, cũng sẵn sàng cống hiến sức lực và thời gian cho người xứng đáng.
Ngay cả Ân Học Lâm cũng cảm nhận được sự thay đổi của Nguyễn Minh Trì, bớt chút thời gian len lén nói bên tai Quý Hạo: “Nguyễn Minh Trì thật ra rất tốt, đúng không?”
Quý Hạo nhìn cậu ta cười.
Nói nhảm, còn cần cậu nói, dù là thượng tiên Nguyễn Minh Trì hay cầm Vô Hoa, thì người nào cũng có thể chấn động tam giới, một trân bảo như thế đâu chỉ gói gọn trong hai chữ “rất tốt”.
Một đám người chen vào phòng thay đồ, có người tắm rửa, có người trực tiếp thay đồ, khắp nơi đều là tiếng ồn ào, tủ quần áo của ba người tách ra ở nhiều nơi khác nhau, mới vừa bước vào đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong đám đông.
Quý Hạo thay quần bơi khô ráo, mới vừa ngẩng đầu đã thấy Khuông Uy Triết đang nhìn mình, ánh mắt đó rất khó nói có ý gì, có vẻ như rất quan tâm nhưng cũng có cảm giác tự cao tự đại.
Cuối cùng khi hai mắt chạm nhau, cậu ta dè dặt nở nụ cười rồi xoay người rời đi.
Quý Hạo nhướng mày, đáp lại cậu ta bằng một nụ cười ấp áp mà thờ ơ, chỉ có lúc cụp mắt, sương đen trong mắt mới dâng trào, bạo ngược lan tràn.
Đến khi Quý Hạo thay đồ xong đi ra ngoài, thì thấy Khuông Uy Triết đang đứng chụp ảnh tự sướng ở cửa, một tay cậu ta giơ gậy selfie lên, một tay ôm cổ Chu Ải, cằm hếch lên một góc 45 độ, trước đó đã không biết chụp bao nhiêu tấm, dù sao Chu Ải cũng không phối hợp lắm, nhìn trái ngó phải thì thấy Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì đang đứng bên cạnh.
Trong màn hình điện thoại di động của Khuông Uy Triết, cũng xuất hiện hai bóng dáng sóng vai đó.
Cả hai người đều mặc chiếc quần bơi màu đen cao đến đầu gối, cùng là bộ đồ thể thao mùa hè của đội tuyển tỉnh S.
Thật ra kiểu dáng của bộ đồ thể thao đó rất quê mùa, xanh trắng, hoa văn giống đồng phục học sinh cấp 2, rộng thùng thình không kiểu cách, cũng không tôn dáng.
Nhưng nhan sắc thật sự quá cao.
Cả hai chỉ cần thản nhiên đứng đó, không có chút trang điểm nào cũng giống như một phong cảnh đẹp, tiêu cự cũng thay đổi một cách tự nhiên.
Khuông Uy Triết thấy cảnh này, đột nhiên không còn tâm trạng chụp ảnh tự sướng, cậu ta đặt điện thoại xuống, buông lỏng ra bả vai đang ôm Chu Ải, vỗ nhẹ ra hiệu cho cậu trở về.
Khuôn mặt Chu Ải căng thẳng, luôn nhìn Nguyễn Minh Trì, bước chân chần chừ.
“Sao thế?” Khuông Uy Triết hỏi.
“Nguyễn Minh Trì rất giỏi.” Chu Ải nhíu mày nói: “Nếu cậu ấy tham gia cuộc thi năm trước, cậu ấy đã có thể giành quán quân thế giới với thành tích này.”
Trong miệng Khuông Uy Triết nhất thời chua chua, an ủi cậu: “Năm trước em mới bao lớn, giờ nhóc ấy cũng mới 15 tuổi, đừng so như thế.”
“Nhưng em còn bơi thua cậu ấy.” Chu Ải có chút ủ rũ nói: “Bám vào kết quả quá khứ cũng vô ích, tương lai không có kết quả cũng vô ích, ôi… không biết phải nói sao, em luôn cảm thấy hai năm qua không đạt được kết quả gì, muốn thử đổi hạng mục thử.”
Khuông Uy Triết cũng không có kiên nhẫn làm người anh tri kỷ, hờ hững an ủi mấy câu rồi bước vào bể bơi, nhìn thật sâu vào bọn Quý Hạo một cái, lúc này mới rời đi.
Khuông Uy Triết trở lại khu vực nghỉ ngơi ngồi xuống, rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu bèn lấy điện thoại ra đánh chữ, gần như trút giận đăng một đoạn lên Weibo.
[Thi đấu thể thao, gà cũng là một cái tội, không có thành tích mà cứ thích phách lối.]
Một đoạn văn không đầu không đuôi, quả nhiên thu hút sự chú ý của fan hâm mộ.
“Em trai bị sao thế?”
“Ai chọc em trai của chúng ta? Để chị ra mặt giúp em!”
“Đúng vậy, thi đấu thể thao, gà là một cái tội.”
“Ai chọc giận em thì dùng thành tích dạy nó làm người!”
Khuông Uy Triết nhìn đến đây, khóe miệng nhếch lên, tâm trạng lập tức tốt lên.
Phải.
Dùng thành tích dạy Quý Hạo làm người, không có thành tích gì mà vẫn chói mắt như vậy, đúng là chướng mắt!
Còn Nguyễn Minh Trì đó… sớm muộn gì cũng sẽ tham gia đội tuyển quốc gia phải không? Đến lúc đó mình cũng vào đội tuyển quốc gia, không biết có thể hay không… nghĩ đến đây, Khuông Uy Triết cụp mắt liếc nhìn Chu Ải, giấu đi vẻ không thích trong mắt..